Chương 420: Nạp Thiếp


- Rống!!!

Lực lượng tăng lên, Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hét lên một tiếng!

Lúc này, cấm vực căn bản không thể áp chế được ma lực mạnh mẽ đang tăng lên trong cơ thể Cao Lôi Hoa.

Dù sao người tạo ra cấm vực này không phải là Sáng Thế Phụ Thần, mà chỉ là một đám ma thú. Muốn đám ma thú này làm được cấm chế hoàn hảo như của Sáng Thế Phụ Thần là điều không thể.

- Tuy rằng không hiểu làm cách nào mà các ngươi có thể đem năng lượng áp chế.

Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói, con ngươi màu đen hiện ra những tia máu:

- Nhưng ta nhớ các ngươi nói rằng cấm vực này là để cầm chế ta. Nhưng mà tại sao ta lại có thể sử dụng thần lực vậy?

Mấy tên đại hán cũng kinh sợ nhìn Cao Lôi Hoa.

Màu đen, những chiếc vảy nhanh chóng bao quanh lấy thân thể của Cao Lôi Hoa.

Ngay cả khuôn mặt cũng được một tầng vảy đen bao quanh

Một con ngươi đỏ như máu khiến nhưng mọi người liên tưởng đến con quỷ trong Tu La địa ngục.

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là sau lưng Cao Lôi Hoa lại là một cặp cánh chim trắng nõn. Máu trắng màu đen gây ra một cảm giác xung đột thị giác mãnh liệt.

- A…a!!!

Cao Lôi Hoa hít sâu một tiếng rồi dừng mắt ở mấy tên đại hán còn lại. Tuy rằng chưa đánh nhưng bọn họ đã thua bởi khí thế của Cao Lôi Hoa.

Ca!!

Một tiếng âm thành giòn tan truyền vào tai mọi người.

Có lẽ mặt đất dưới chân không chịu được cường lực của Cao Lôi Hoa mà nứt ra.

- Không thể như vậy được, ngươi làm sao có sức lực mạnh như vậy được.

Tên lùn kia thốt lớn lên một tiếng.

Làm sao có thể được. Vì sao hắn còn có thể sử dụng được lực lượng của mình

Cấm vực này là niềm tự hào của hắn. Từ khi hắn làm được kết giới này chưa người nào có thể phá được cấm vực này.

Nhưng động tác kế tiếp của Cao Lôi Hoa lại hung hăng đập nát niềm kiêu ngạo của hắn.

- Rống!

Lão Cao lại hét lên một tiếng nữa.

Sau đó lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể Cao Lôi Hoa tràn ra, tạo thành một cơn lốc lấy hắn làm trung tâm

Cấm vực đối với Cao Lôi Hoa hiện giờ có cũng như không.

Lấy Cao Lôi Hoa làm trung tâm, thần lực tạo thành một luồng lốc xoáy như trêu ngươi ánh mắt thiển cận của tên lùn kia.

- Quái vật, tên này là quái vật.

Nhìn thấy thần lực mênh mông của Cao Lôi Hoa. Tên lùn thất thanh kêu lên, hắn đã bị đả kích nặng nề

- Quái vật? Chậc chậc! Cùng so sánh với đám ma thú các ngươi. Dường như các ngươi còn xứng đáng được gọi là quái vật hơn ta. Thôi, hiện tại ta có điều cần phải nói với các ngươi.

Cao Lôi Hoa đứng thẳng lên. Hắn lạnh lùng nói.

- Trong này, thần lực đã bị cấm, giờ các ngươi muốn đấu thế nào?

Lời này chính là lời của tên lùn từng kiêu ngạo nói với Cao Lôi Hoa.

Ông!!!

Thanh kiếm phát ra những tiếng tê minh, rồi xuất hiện ở tay Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa chỉ vào tám tên còn lại rồi nở nụ cười.

- Tử lôi cửu kích!!!

Cao Lôi Hoa giơ kiếm lên:

- Nộ lôi tê thiên liệt địa.

Ba ba!!!

Lôi quang cường đại như giao long dưới biển sâu bao quanh lấy Tài Quyết Chi Nhận!

Lôi quang chưa tới nhưng cũng khiến tám người kia không thể động đậy

Ngay sau đó nỗi sợ hãi tràn vào khắp tâm trí của bọn họ.

Không chết sớm thì chết muộn. Điểm đó trong lòng đám người này đều biết rõ. Bọn họ đã giết vô số ngươi, nên đã luôn chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết.

Nhưng bọn họ không hề nghĩ tơi mình như một con kiến bị người ta chà đạp mà không có năng lực phản kháng.

Bọn họ chỉ có thể trơ mát nhìn Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng chém xuống. Đối với họ mà nói né tránh cũng là chuyện rất xa vời.

Vừa rồi đám người này rất kiêu ngạo nhưng giờ đây khi đối mặt với tử vong thì thực lực cũng từ rồng biến thành giun.

Tài Quyết Chi Nhận đại diện cho quyết định của thần.

Lôi quang màu đen bao trùm toàn bộ cấm vực

Từ ngoài nhìn vào toàn bộ kết giới đều bị lôi quang màu đen bao phủ.

- Chết tiệt, không ổn.

Lúc này tên mập cùng ấp trứng với Cao Lôi Hoa thất thanh hô một tiếng. Mập mạp luôn ở ngoài cám vực đánh giá. Khi hắn nhìn thấy chiêu kiếm hoa lệ của Cao Lôi Hoa thì ánh mắt của hắn càng trở nên lo lắng

- Chết tiệt, sao lại có thể như vậy.

Trên mặt mập mạp lộ rõ vet lo lắng. Hắn ôm trứng của mình rồi tiến vào bên trong.

Sau khi hít một hơi sâu, băng đấu khí sáng lên, bao quanh lấy cơ thể mập mạp.

Tuy đấu khí của hắn không phải là mạnh, chỉ là đấu khí bậc sáu. Nhưng so với người trên đại lục mà nói, đấu khí bậc sáu có thể so với thánh giai đỉnh.

Băng lam đấu khí nhanh chóng tụ vào cánh tay phải của hắn

Rồi mập mạp tiến về phía trước rồi đấm vào trong vầng sáng.

Nhưng kỳ quái là quầng sáng không ngờ bị mập mạp dễ dàng mở ra

Mập mạp cũng không ngờ được quầng sáng lại có thể dễ dàng đi vào như vậy.

Nhưng hắn cũng không kịp suy nghỉ, hắn lấy tốc độ dường như quá phản khoa học của mình chui vào trong cấm vực.

Tiếp đó thân hình béo mập của hắn nhanh chóng bị lôi quang màu đen bao phủ.

- Đáng chết!!!

Mập mạp trở ra, rồi tiếng gầm của Cao Lôi Hoa vang lên ngay sau đó là những tia sét màu đen bắn ra ngoài….

*****************.

- Mẹ, tới giờ rồi. Con cùng Nguyệt Nhị tỉ tỉ tới tham ba.

Tiểu Kim Toa Nhi ăn vội mấy thìa cơm rồi nói với Tĩnh Tâm.

- Ừ!

Đuôi cá màu lam của Tĩnh Tâm nhẹ nhàng quẫy rồi nàng nói với Tiểu Kim Toa Nhi:

- Chờ một lát.

Thanh âm của Tĩnh Tâm như chuông đồng làm mê man lòng người.

- Đợi một lát, ta cùng các con tới thăm chàng.

Tĩnh Tâm nhìn tiểu long nữ Kim Toa Nhi tràn ngập ý cười.

- A, mẹ cũng đi. Thật tốt quá.

Tiểu Kim Toa Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống

- Con gái của ta, giờ con sao rồi?

Tĩnh Âm ngồi cạnh Tĩnh Tâm nói. Nàng không thể không lo lắng. Nhờ lúc trước khi nàng sinh con, còn phải vài ngày sau mới có thể có sức mà nhìn được Hải Hoàng Poseidon. Phải biết rằng sinh con là một chuyện rất tốn sức.

- Vâng, con nhớ chàng.

Tĩnh Tâm vuốt nhẹ cằm rồi cười khẽ.

Tĩnh Âm gật đầu bất đắc dĩ rồi lại lắc đầu. Thanh âm mềm mại như vậy mà tính tình lại cương liệt như thế.

- Nơi này cách nơi của con rể cũng khá xe. Con cần phải cẩn thận đó.

Hải Hoàng đẩy cửa vào cười nói.

Hôm trước, vì chính đứa con gái rượu của mình, lão đã cho nàng ở trong Haiti cung – một nơi đặc biệt của biển San hô.

- Vâng!

Tĩnh Tâm nhẹ nhàng gật đầu.

*******************.

- Hạ Huyền Nguyệt à!!

Trên một tiểu đảo ở biển san hô. Một thanh niên tóc nâu đang cầm một chém rượu mỉm cười nhìn đại hải.

Biển rộng mênh mông. Tại nơi này, nhân ngư vị tôn, tuy họ không phải là bộ tộc hùng mạnh nhất, nhưng họ lại giống nhân loại trên đất liền, là bá chủ của cả hải dương này.

Cho nên nhân ngư tộc được coi là đại biểu của hải tộc.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều chấp thuận địa vị của nhân ngư tộc. Thân là quý tộc – hải xà tộc luôn luôn muốn cướp lại địa vị này.

- Bá chủ biển cả. Thật là một danh hiệu đáng hâm mộ a

Nam tử ngồi tự sướng một mình.

Đột nhiên, trước mặt hắn nổi lên một cột nước.

Sau đó xuất hiện sáu đại hán tóc nâu.

- Vương tử điện hạ, người kia đã tới.

Sáu đại hán nổi lên trên mặt nước, phía dươi họ lộ ra một chiếc đuôi dài. Là tộc nhân hải xà.

- A, đồng bọn của chúng ta tới rồi sao?

Nam tử kia ngẩng đầu lên nhìn sáu đại hán

Dưới nước lại truyền tới một trận dao dộng. Phía dưới lại trồi lên một người.

Đó là một mỹ nữ nhân ngư tộc. Trên đầu nàng đội vương miệng của công chúa nhân ngư tộc. Đây chính là chị của Tĩnh Tâm – Nguyệt Tích.

- A! Chúc Lạc Khắc vương tử anh tuấn một ngày tốt lành.

Nguyệt Tích nổi lên mặt nước, rồi nở nụ cười với thanh niên kia.

- Xin chào công chúa Nguyệt Tích xinh đẹp.

Nam tử kia đứng lên nở một nụ cười dối trá chào đón nàng.

Tuy rằng Lạp Khắc ca ngợi Nguyệt Tích, nhưng trong lòng lại nghĩ.

“Tại sao là hai chị em, mà lại khác nhau như vậy?

Lạp Khắc thầm nghĩ. Cách ăn mặc của Nguyệt Tích có lẽ sẽ gây được sát thương lớn với những thiếu niên ngây thơ. Nhưng so sánh với Tĩnh Tâm thì thật là cách biệt thật quá xa.

Nghĩ tới Tĩnh Tâm, Lạc Khắc vương tử chợt nắm chặt tay lại.

Từ lúc còn nhỏ, hắn đã được phụ thân dẫn tới nhân ngu tộc làm khách. Lúc đó hắn đã nhìn thấy Tĩnh Tâm. Tuy nàng mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vẻ đẹp của Tĩnh Tâm đã khiến Lạc Khắc bị hấp dẫn.

Sau này, khi nghe tin Tĩnh Tâm kết hôn, Lạc Khắc vẫn chưa hết thích nàng.

- Bất kể như thế nào. Hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi.

Lạc Khác vương tử nắm chặt lấy cái chém trong tay.

Ở bên kia, Nguyệt Tích cũng đánh giá vị vương tử này. Thân là người được sủng ái nhất hải xà tộc, Lạc Khắc đích xác hơn người. Hắn cao lớn lại rất đẹp trai.

Đáng tiếc tiểu hồ ly kia lại muốn hắn là một kẻ chết thay. Đáng tiếc cho một thiếu niên anh tuấn.

Nguyệt Tích nở một nụ cười khó hiểu.

- Theo như ước định. Tôi tới đây để giúp cậu lấy được muội muội Tĩnh Tâm của tôi.

Nguyệt Tích ngẩng đầu lên nở một nụ cười.

- Mà về sau, ta có thể giúp cô hết khả năng có thể.

- Hơn nữa, cô muốn ta để Tĩnh Tâm không bao giờ xuất hiện trước mắt mọi người sao.

- Điều này là không thể.

Lạc Khắc vương tử nói:

- Tôi muốn nạp nàng làm thiếp.

- Hợp tác vui vẻ.

Nguyệt Tích mỉm cười “ Muốn nạp thiếp sao. Đáng tiếng, ngay cả đến cơ hội giấu nàng ngươi cũng không có. Tĩnh Tâm, tuyệt đối không thể lưu lại được.”

Trong kế hoạch của Nguyệt Tích, Lạc Khắc chính là kẻ chết thay.

Mà Tĩnh Tâm cũng không có khả năng rời khỏi nơi này.

Khi Lạc Khặc vương tử trở về, Nguyệt Tích đã an bài một đám tử sĩ. Khi Lạc Khắc trở về, đám tử sĩ này sẽ giết chết Tĩnh Tâm.

Nếu như thành công loại bỏ Tĩnh Tâm cùng Cao Lôi Hoa, vậy uy hiếp tới ngôi vị của nàng chỉ còn một người.

Nguyệt Tích thấy một tương lai tươi sáng trước mặt mình.

Người còn lại chính là tiểu đệ của mình Nguyệt Hoa Thiên!!!!

Cực Phẩm Vú Em - Chương #420