Chương 405: Thực Hành.


CÓ người đã nói ÔNG trời luôn cố ý vô tình. lâu lâu ném cho ngươi một cái bất NGỜ. Mà cái bất ngờ đó có khi lại làm người ta sung sướng, có khi lại làm người ta đau khổ. Tất nhiên. : ngoài hai loại đó thì còn loại nửa sướng nửa đau.

Tĩnh Tâm nhìn Cao Lôi Hoa bị ba kéo đi thì ngồi trên giường cười khẽ.

Sau khi cười xong , tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn bụng mình.

- Thật sự là cái tên ngốc mà. Mẹ vợ Tĩnh Âm cùng khè cười nói.

- Vâng.

Tĩnh Tâm gật gật đầu, trong mất nàng ánh lên hạnh phúc không từ nào tả được.

- Mẹ ơi! Mẹ sẽ sinh em bé sao?

- ừ!

Tiểu Kim Toa Nhi nhào người lên giường cạnh Tĩnh Tâm, ánh mắt cô bé nhìn chăm chú vào bụng Tĩnh Tâm. Ở bên cạnh là cô bé Mộng Ti, hai búp bê dễ thương giống nhau như đúc nhìn chăm chú vào bụng Tĩnh Tâm.

- Vậy mẹ sinh cho bọn con một em trai nhé. nhưng đừng giống như bé Rudolph lười biếng, ăn rồi chi biết ngủ cả ngày không à. Mẹ sinh cho con một em trai hoạt bát được không?

Tiểu Kim Toa Nhi như một tiểu quỷ. đưa tay chi vào bé Rudolph đang ngủ say trong nổi:

- Giống như bé Rudolph không vui chút nào cả.

Ngồi ở bên cạnh Tĩnh Âm. Bảo Bảo cũng phụ họa.

- Rudolph đúng là lười, cà ngày ngủ đến mười tám tiếng luôn.

- ừ.

Tĩnh Tâm nhẹ nhàng lên tiếng, cười thực ngọt, thực mê người. Nếu lúc này Cao Lôi Hoa

không có bị Hải hoàng dắt đi. phòng chừng đồng chí Cao Lôi Hoa đã biến thành một loại

cầm thú gì gì đó. hung hăng nhảy vào phanh

- Tĩnh Tâm. Thần cách Băng Tuyết không gây ảnh hưởng với thân thể của con chứ. Nhìn Cao Lôi Hoa bị dắt đi xa, Tĩnh Âm sờ bụng con mình nhẹ hỏi.

- Dạ, không cỏ việc gì. Tĩnh Tâm nhẹ giọng đáp.

- Con gái, con à nha.

Tĩnh Tâm đưa tay nhẹ ấn bụng mình. Cúi đầu trâm mặc không nói.

Tĩnh Âm bất đắc dĩ vỗ vỗ Tĩnh Tâm. biết tính cách con gái mình không bao gìỜ muôn làm khó cho người đãn ÔNG của mình:

- Có con mà cũng không nói cho cái thầng ngốc Cao Lôi Hoa kia một tiếng. Đã vậy còn mạo hiểm dung hợp thần cách Băng Tuyết nữa chứ, cái thằng đó cũng thật là, lúc nào không chọn, chọn đúng lúc con mang thai đưa thần cách cho con. Nêu đứa nhỏ mà có mệnh hệ gì, ta xem hắn muốn khóc cũng không nổi!

- Ai da.

Tĩnh Âm bát đác dĩ hít một hơi sâu thở dài, nhìn Tĩnh Tâm thì biết. Lời của mình. nó có nghe đâu. Nhìn con gái diệu mà Tĩnh Âm thấy thương sao là thương. Có lè là vì từ nhỏ đã bị câm. cho nên lúc này dù có thể nói được, Tĩnh Tâm vẫn không có thói quen giãi bày tâm sự của mình.

Cho nên đó cũng là một nguyên nhân mà Tĩnh Tâm không yêu cầu Cao Lôi Hoa làm cái gì cho mình.

Tĩnh Âm đoán đúng vậy. Tĩnh Tâm chưa từng yêu cầu Cao Lôi Hoa làm gì cho mình. Nhưng bà đã quên mất một khả năng. không phải Tĩnh Tâm không muốn yêu cầu mà Tĩnh Tâm thật sự không cần thêm gì.

Quên đi. mẹ cũng lười nói với con rồi. Tĩnh Âm bất đắc dĩ:

- Cho dù con vì cái thằng NGÔC Cao Lôi Hoa đó mà suy nghĩ thì cũng nên nghĩ đến bản thân mình trước. Thân thể là của chính mình đó. Nếu con mà có chuyện gì? cái thằng ngốc đó mà không điên lên mới là lạ, do đó con cũng phải bảo trọng nghe chưa?

Tĩnh Âm cầm tô cháo đưa cho Tĩnh Tâm.

- Vâng!

Tĩnh Tâm gật gật đầu. Đưa tay nhận lấy tô cháo.

Nhưng mà. lúc nhận lấy tô cháo. nàng không ăn mà khẽ nhăn mày, tay ôm bụng.

Không gi nghĩ đến, hôm nay, ông trời lại cho lão Cao một phân thu hoạch ngoài ý

Đôi mi thanh tú của Tĩnh Tâm hơi nhíu. Miêng khè rển nhỏ.

Ưm

Hải mẫu Tĩnh Âm để tâm lập tức đây cửa gọi ngay

Bên kia, tại một góc của hoa viên sau nhà.

Mông lão Cao đang ngồi lên trên một quả trứng trắng. Ước chừng to bằng nắm tay. Đương nhiên, quả trứng này cũng không phái là trứng thật. mà đây chi là một hòn đá tạo thành mà thôi. Mà lúc này, lão Cao đang lấy tư thế ngồi xôm ngồi lên viên đá này.

Nếu để cho cường giả trong thiên hạ biết thần vương lại như con gà trống ngồi xôm khe khẽ trứng thì có lẽ trờ thành một câu chuyện cười xuyên đại lục!

Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên ngồi cạnh Cao Lôi Hoa, tuy nhiên ÔNG lại rất thoải mái thưởng thức thỉnh thoảng tán gẫu với Cao Lôi Hoa vài câu.

- Cao Lôi Hoa, nghe nói ngươi về lúc đêm?

Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên thư thái làm ngụm trà hỏi.

- Vâng ạ!

Cao Lôi Hoa trà lời mà không hề có chút sức lực.

- Chậc chậc, ngươi thực may mắn. cũng may mà đêm qua ngươi về, nếu sáng nay mà không có mặt thì. hè hè!

- Chờ chết?

Lão Cao lau mồ hôi. Khó trách ngày hôm qua ông anh vợ Nguyệt Hoa Thiên nói nếu sáng

mai không về kịp thì sau tin tốt sẽ là tin xấu. Thì ra là mẹ vợ uy hiếp đây

Chưa đầy một giây sau

- Lão ba. Cái này cửng quá, mông ta khó chịu quá.

Lão Cao nói.

- Tốt lắm. tốt lắm! Cao Lôi Hoa ngươi rất có tư chất khe khẽ trứng; nhìn xem, tư thế của ngươi thật chuẩn! Nhưng mà, đáng tiếc.

Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên nói tiếp:

- Ngươi không có đuôi như tộc người cá - không biêt đến lúc đỏ có khe khẽ được không nữa!

- Lão ba. Chẳng lẽ ta không cần ngồi xổm thế này cũng không khe khẽ được trửng sao? Cao Lôi Hoa hỏi đầy yếu ớt:

- Ôm vào lòng khe khẽ không được à?

- Ta cũng không biết ôm vào lòng có được không nữa.

Thật lâu sau. Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên ngẩng đầu trả lời:

- Bởi vì tộc nhân ngư chúng ta chưa có gi thử ôm trửng mà khe khẽ cả.

Câu trả lời của Hải hoàng chi có thể khiến cho lão Cao thành thật ngồi xổm lên tảng đá tập luyện...

Kỳ thật mà nói. Về việc áp trứng thì lão Cao biết hơn ông bố vợ Nguyệt Chân Thiên này rất nhiều. Cứ giống như là chim khe khẽ trứng thôi. lão Cao biết khi khe khẽ trứng thì nhiệt độ là quan trọng nhất. Chi có cam đoan phôi trứng có được nhiệt độ thích hợp cho sinh trường thì có thể dễ dàng khe khẽ ra được những chú chim, gà con khỏe mạnh. Mà nhiệt độ thích họp nhất thường nằm trong phạm vi 35 - 40.5". Trong đó có một số loài thì nhiệt độ lên đến 47 □.

Nếu dùng kiến thức Trái Đát thì chi cần CUNG nhiệt độ ổn định - thích hợp thì trứng sẽ nở

Nếu là một quà trứng chim thì Cao Lôi Hoa có thể sẽ thử nghiệm xem nhiệt độ của nó có giống trên Trái Đất không để khe khẽ. Nhưng lúc này có cho Cao Lôi Hoa mười là gan cũng không dám thử chứ đừng nói nghiệm ra gì.

Bởi chuyện gì có thể thử chứ chuyện này thì Cao Lôi Hoa thật không dám. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Bởi cái này không phải trứng chim, đó là trứng con của Cao Lôi Hoa!

- Quên đi. ta phải học tập ngồi khe khẽ thôi. Cao Lôi Hoa cười hè hè. nói.

Chi là lão Cao hắn không biết mình vừa mới học thôi thì đã đến lúc thực hành rồi.

Học đi đôi với hành. Học hành mà

Nguyệt Nhị cười khe khẽ. Chậm rãi dạo trên đường phố thành Quang Minh. Bời vì Cao Lôi Hoa bị Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên kéo đi học ắp trứng nên nhiệm vụ đi chợ búa nấu ăn hôm nay thuộc về Nguyệt Nhị. Đối với Nguyệt Nhị thì mấy chuyện này cũng bình thường. Lúc Cao Lôi Hoa đi vắng thì mọi chuyện trong nhà đều do Nguyệt Nhị cùng Tĩnh Tâm làm.

Ở trên vai Nguyệt Nhị. Hoảng Kim Slime cầu cầu có xu thế gật gù. cầu cầu rất bực mình. Khi nãy đang ngon siẩc thì bị lão Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên lôi khỏi vai Cao Lôi Hoa. Sau đó bị ném cho Nguyệt Nhị.

Ngoai trừ Cầu cầu thì đằng sau Nguvêt Nhị là đồng chí Độc GIác thú bốn vó lăng không.

Tinh Linh thần đối với cô nàng đồ đệ Nguyệt Nhị này cũng thật hào phóng. Từ con Độc giác thú háo ăn đến bộ sáo trang Tinh linh Thần cũng giao cho Nguyệt Nhị luôn.

- Sau món cá là món chân bò hầm. còn có rau cải xào....

Nguỵệt Nhị cầm một cái thực đơn. Đây là thực đơn mà Cao Lôi Hoa ghi lại khi nấu ăn.

Nhớ tới lão Cao về nhà vào lúc này. khóe miệng của Nguyệt Nhị lại nở một nụ cười xuyên nắng. Một nụ cười làm bao anh nghiêng ngả.

Các Tinh Linh xinh đẹp đều thoát tục như vậy.

Sự xinh đẹp của các Tinh Linh luôn khiến cho con người nổi lòng tham.

Nhung mà tại đây. Quang Minh đế đô này, thách ai dám động đến Nguyệt Nhị.

Ai cũng biết cô nàng Tinh Linh này không dễ mà chọc. Hon nưa, đằng sau cô bé này có một cây cổ thụ hơi chắc đó. có gan thừ sức với cây đó xem. coi đủ đô không?!

Lúc Nguyệt Nhị đi ra từ chỗ hay mua thịt thì Độc gìác thú đằng sau cất tiếng hí vang.

Móng trước của Độc giác thú giơ cao rồi giẫm xuống đất liên lục: Nguyệt Nhị dừng chân quay đầu nhìn nó.

ĐỘC giác thú là một sinh vật đặc biệt. Chúng nó lây sự thuần khiêt nổi danh đại lục. Nguyên nhân vì chúng nó thuần khiết cho nên rất mẫn cám với nhiều thứ. Đặc biệt, con Độc giác thú sau Nguyệt Nhị đã vượt qua phạm trù siêu giai ma thú. Nó là thánh thú!

Anh mắt Độc giác thú nhìn chăm chăm phía trước Nguyệt Nhị. nơi có ba người đang đứng.

Cầm đầu là một gã thư sinh anh tuấn tóc vàng bơ. Ở trong mắt Nguyệt Nhị thì đó chi là một con người tóc vàng bình thường.

Nhưng ở trong mắt Độc giác thú thì rõ ràng người đó không phải là nhân loại! Ở trong mắt của Độc giác thú có thê thấy rõ. người này to cao như một ngọn núi nhỏ! Có một bộ lông màu vàng, chân như chân voi, đầu như đầu gấu, thân thì được vảy như vảy rồng bao phủ! Người này tất nhiên là - Hoảng Kim Bỉ Mông!!

Phía sau người đãn ông tóc vàng này là một người xấu xí phía trên đầu có tám cái mụn to ơi là to và một người gầy như cây lau.

Mà ở trong mắt Độc giác thú thì đó là một con chim chín đầu và một con á long— long hạt thú!

Đối mặt với ba con ma thú này. Độc giác thú phát ra tiếng kêu bắt an. Tuy nó là thánh thú. nhưng ba con này đã đạt đến độ thần giai, nó không thể đánh lại được ba tên này khi chênh lệch rõ rệt thế này.

- Ô. là Độc giác thú.

Hình như nghe Thấy tiếng hí cùa Độc giác thú. gã thư sinh Tóc vàng quay đầu nhìn về phía

nó.

- Thiếu gia. ngày mồng tám tháng tám gần đến, chúng ta không còn thời gian. Chúng ta nhanh đến đế quốc Thú Nhân, không nên để ý đến đám này. Gã có tám cái mụn to nói với thanh niên tóc vàng.

- Ha ha.

Khóe miệng Hoảng Kim Bi Mông lộ ra ý cười:

- Đi? Vì cái gì phải đi? Ta còn muốn dạo chơi!

Nói xong , ánh mắt hắn chuyên từ Độc giác thú sang Nguyệt Nhị

Hai mắt Hoảng Kim Bi Mông sáng quắc lên.

Lúc này. trên trán của gã chi thiếu khắc hàng chừ: Ta là dâm tặc. ta là cầm thú!

- Không nghĩ tới, ở trong nhân loại lại có thê nhìn thấy một Tinh Linh xinh đẹp như vậy. Hoảng Kim Bi MÔNG liếm liếm khóe miệng.

- Muốn chơi sao?

Gã Long hạt thú như cây sậy cây lau bước lại gần Hoảng Kim Bi Mông nói khẽ với hắn.

Long hạt thú vừa dứt - Xoài!.

Long hạt thủ quay đầu nhìn hướng tên bắn. phát hiện trên tay Nguyệt Nhị đang cằm một cây cung hình chừ thập!

Đây đúng là một bộ phận của Tinh Linh sáo trang—Cung Tinh Linh.

Hổ phụ vô khuyển tử. Nguyệt Nhị cũng không ngoại lệ

Cực Phẩm Vú Em - Chương #405