Chương 346: Ma Khiếu Trên Thần Giới (Hạ) ...


Lại nói, khi Quang Minh nữ thần nghe Cao Lôi Hoa nói muốn thay người khác độ thiên kiếp thì cảm thấy nghi ngờ, từ khi nào Cao Lôi Hoa lại tốt như thế chứ?

- Ngươi thực sự muốn thay cái tên được đề cử làm Phong Thần kia độ kiếp sao?

Quang Minh nữ thần mang theo bộ mặt nghi hoặc hỏi.

- Hè hè, tất nhiên là thật rồi, thật còn hơn tiền nữa. Dù sao ta mới lên thần giới đã lấy mất chúc phúc của người ta, điều này làm cho ta cảm thấy rất áy náy. Vừa lúc, ta có một số kinh nghiệm độ kiếp, giúp hắn một chút thì tốt chứ sao!

Cao Lôi Hoa nói tới đây thì cười hè hè, khổ nổi nụ cười này nhìn bao nhiêu thiện ý thì ra bấy nhiêu thiện ý, mà nhìn bao nhiêu tà ý thì lại ra bấy nhiêu tà ý!

- Ồ, nói như vậy là muốn giúp người ta thật rồi!

QuangMinh nữ thần gật đầu, nói:

- Vậy theo ta đến gặp ông cha già, để ổng sắp xếp cho ngươi đi độ kiếp.

- Hè hè, vậy phiền cho cô quá.

Cao Lôi Hoa ý cười xấu xa càng lúc càng đậm. Lại nói tiếp, trong cơ thể hắn còn có đến năm cục pin, pin gì thì mọi người tự hiểu. Nếu đến hôm gã Gia Phượng kí đi độ kiếp thành Phong Thần, Cao Lôi Hoa thật sự không có để ý, ý nhầm, lỡ sơ ý đánh rớt một hai cục pin cho thiên kiếp, hic, sao tà ác như vậy chứ, phải nói là lỡ, lại lỡ rồi......

Đang lúc lão Cao còn tự sướng, tìm cách ban phát một chút ‘kinh hỉ’ cho người được đề cử làm Phong Thần thì một tiếng huýt sáo cao vút làm lão Cao tan giấc mộng.

Ma khiếu chói tai bén nhọn, vang vọng thần giới. Cùng với một tiếng ma khiếu này, một cỗ khí tức hắc ám mạnh mẽ điên cuồng đập vào mặt mà đến.

- Sao lại thế này?

Cao Lôi Hoa kêu lên. Bởi vì một tiếng ma khiếu này làm cho Cao Lôi Hoa cảm thấy có một loại cảm giác kỳ quái. Hơn nữa, ở trong thần giới thế mà lại có ma khiếu, không kỳ quái mới lạ.

Phải biết rằng đây là thần giới, là chốn chư thần sinh hoạt, định cư sinh sống đó. Mặc dù không còn oai phong lẫm liệt, mạnh mẽ như xưa nhưng hang hùm nào thiếu cọp beo. Vậy mà có một tên ma ngu ngốc, đơn thương độc mã chạy lên trên này huýt sáo tỏ tình ra oai. Trước đừng nói có nói đến cao thủ ẩn đời trong thần giới, mà chỉ cần mỗi vị thần phun một ngụm nước bọt là vị ma này bơi lội tung tăng rồi.

Bên kia, dưới ảnh hưởng của ma khiếu kinh thiên động địa đó, động tác lột chíp của các Huyết kỵ sĩ đang thực hiện tối đa đều dừng lại, tất cả đều nhìn về phía ma khiếu vang lên.

- Là có ma trốn ra sao?

Một vị thần phó đang bị cưỡi thì thầm. Tiếng thì thầm của gã tuy nhỏ nhưng lấy thính lực hơn thỏ của lão Cao thì vẫn nghe thấy rõ ràng.

- Lại có ma trốn ra?? Như vậy là sao?

Cao Lôi Hoa vẫy tay kêu Huyết kỵ sĩ đó dừng tay lại. Huyết kỵ sĩ gật đầu, sau đó đứng dậy, đưa cái quần chíp vừa giật được cho vị thần phó, vị này anh tuấn mang lại sau đó để cho vị Huyết kỵ sĩ xách tới gặp Cao Lôi Hoa như chú gà chuẩn bị vào nồi.

- Vừa rồi ngươi nói, lại có ma trốn ra, là có ý gì thế?

Cao Lôi Hoa vươn tay, vỗ vai vị thần phó này:

- Đem mọi chuyện ngươi biết kể lại cho ta. Hy vọng ngươi biết hợp tác.

- Ta biết cũng không nhiều.

Vị thần phó này cũng rất thức thời, kể hết những gì hắn biết cho Cao Lôi Hoa:

- Ta chỉ là một tiểu thần phó trong Phong Thần điện, cho nên ta cũng không biết nhiều cho lắm. Ta chỉ biết ở thần giới có một số cấm địa, các cấm địa đều là nơi thần tộc bình thường đều không thể bước vào. Mà trong số cấm địa có một nơi gọi là cấm địa ‘ma ngục’.

- Ha ha, Cao Lôi Hoa. Cái này ta biết!

Ở một bên Quang Minh nữ thần đắc ý cười, nàng đi tới bên người lão Cao cười nói:

- Thế nào, muốn ta nói cho ngươi biết không?

Lão Cao không chút thương hoa tiếc ngọc cốc cho cô nàng này một cái:

- Muốn nói thì nói đi, cứ bày trò.

- Hừm, một chút ý tứ cũng không có.

Quang Minh nữ thần xoa xoa cái đầu bị cốc:

- Nghe nói, ‘ma ngục’ là nơi giam giữ những vị thần mê muội.

- Lâu ơi là lâu, nghe nói là trước khi ta được sinh ra luôn. Sau khi chú ta bị thua, một đám thủ hạ của ông ấy đều thành ma, bỏ trốn khỏi thần giới hoặc chết trận. Nhưng một số trong đó bị ông lão nhà ta bắt được. Bắt được đám ma đó nhưng ông lão nổi cơn lương thiện, ổng không giết họ mà giam giữ họ, nơi được giam giữ gọi là ‘ma ngục’, sau lại ổng cấm mọi người bước chân vào nơi này nên gọi là cấm địa.

- Như vậy có nghĩa ma khiếu này là từ ‘ma ngục’ truyền đến?

Cao Lôi Hoa nhìn phía ma khiếu vang chỗ. Không biết vì sao cảm nhận thấy một cỗ không cam tâm lẫn bất đắc dĩ bên trong ma khiếu. ***, gần đây mình bị cái gì thế không biết? Lão Cao vò đầu. Bị sao vậy trời? Từ tiếng kêu mà có thể nghe được ẩn ý bên trong, nỗi lòng bên trong sao?

- Ừ, xem ra ma khiếu vừa rồi là từ ‘ma ngục’ phát ra.

Quang Minh nữ thần cười hì hì:

- Xem ra cái ma ngục này cũng thế thôi, hồi xưa cứ nói là bước chân vào đó thì chỉ có chết, vậy mà bây giờ...

- Ha ha. Lời nói của công chúa điện hạ cơ bản là chính xác, nhưng còn thiếu một chút.

Vị thần phó này cười ha hả, tiểu tử này thật thông minh, vừa rồi nghe Quang Minh nữ thần nói chuyện thì cũng đoán được thân phận của nàng:

- Tiếng ma khiếu này là do ma trong ‘ma ngục’ huýt. Nhưng mà có phải huýt sáo trong ‘ma ngục’ hay không thì chưa chắc. Có thể là trong ‘ma nguc’ cũng có thể là một nơi nào đó trong thần giới cũng nên.

- Ý là có ma trốn khỏi ma ngục rồi điên cuồng làm một bài ca hy vọng?

Cao Lôi Hoa hỏi, vừa rồi nghe thần phó nói cái gì nhủ: Lại có ma trốn ra. Xem ra hẳn là có ma trốn thoát khỏi ma ngục. Hơn nữa đây không phải là trường hợp đầu tiên. Chỉ là trốn rồi sao còn huýt sáo ầm ĩ làm gì thế không biết? Chẳng lẽ muốn nói cho thần giới biết: Lão tử trốn rồi. Các ngươi mau bắt lão tử trở về! Lão tử thèm cơm ngục, ở ngoài không có ăn hay sao?

- Vâng, vĩ đại thần. Ngài đoán đúng. Gần đây không hiểu vì sao. Luôn có ma từ trong ma ngục trốn ra, nhưng rất nhanh sẽ bị tóm.

Thần phó gật đầu, sau đó nói với Cao Lôi Hoa:

- Thần tôn kính, tôi tớ ti tiện không biết phép tắc, không biết người là vị thần nào?

Làm một nụ cười xu nịnh, gã thần phó này dẻo miệng hỏi Cao Lôi Hoa.

- A, cái này có thể nói cho ngươi.

Cao Lôi Hoa khẽ cười một tiếng:

- Tân nhậm lôi thần, Cao Lôi Hoa.

- ....

- Lôi thần vĩ đại.

Vị thần phó này xem ra cũng không có ác cảm gì với người chủ mưu lột chíp mình, lập tức bồi thêm chút đường:

- Không biết vĩ đại người có thể nhận tôi làm tùy tùng không?

Về phần vì sao xin nhận làm tùy tùng. Nói thừa, không thấy bên lão Cao thực lực hùng hậu như thế nào sao? Có biết chữ tương lai ghi thế nào không?

- Tùy tùng?

Lão Cao nhìn cái tên thực dụng này nói:

- Không thể phủ nhận. Cái miệng ngươi cũng dẻo lắm. Nhưng trừ điểm này ra, ngươi có thể làm gì nữa không? Nếu không có gì khác, ta nghĩ ta không muốn thu một gã người hầu chỉ biết nịnh hót.

- Bản lĩnh?

Nghe Cao Lôi Hoa hỏi. Thần phó cúi đầu. Hắn suy nghĩ thật lâu, muốn tìm ra năng lực mà bản thân mình đắc ý nhất, chỉ tiếc hắn ngoại trừ là thí thần giả không có thần cách thì cũng không hơn người thường cái gì hết.

- Thật xin lỗi, nếu ngươi chỉ có bản lĩnh dẻo miệng. Ta không muốn trói buộc tương lai miệng dẻo của ngươi. Ngươi, thả hắn xuống đất cho hắn đi.

Cao Lôi Hoa ra lệnh cho Huyết kỵ sĩ đang xách vị thần phó này:

- Vâng, thưa chủ nhân.

Huyết kỵ sĩ buông lỏng tay, đặt vị thần phó này xuống đất.

Bị Huyết kỵ sĩ buông lỏng ra. Vị thần phó này vẫn không có động tác gì, chỉ ngơ ngác đứng ở một bên. Lúc này, trên mặt hắn không còn nụ cười a dua nữa.

Tay hắn siết chặt, hắn biết mình không thể sống một cuộc sống tầm thường như trước kia nữa! Vị lôi thần trẻ tuổi trước mặt này rất cường đại, hắn biết,đây là con đường duy nhất mà mình có thể đi. Hắn không muốn để cho người ta dẫm đạp lên mình, hắn không cam lòng làm một thần phó sống im lặng cả đời này. Hắn cần một cái cơ hội, một tương lai khác. Nhưng mà, thân không có sở trường như hắn, làm sao cho lão Cao nhận hắn đây?

Đột nhiên, khóe mắt hắn nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang cầm mấy bộ phận của người máy thủ hộ lên ngắm nghía. Khi nhìn thấy những bộ phận này, ánh mắt hắn sáng ngời!

Đúng vậy. Sao hắn lại có thể quên đi một thân bản lĩnh này cơ chứ.

- Vĩ đại lôi thần.

Hắn hưng phấn nhìn Cao Lôi Hoa, nói:

- Thần phó Phong hệ, Ái Nhân Thản xin vì người mà cống hiến lên nghề mà ta tinh nhất.

- Nghề tinh nhất ? Nói nghe một chút đi.

Cao Lôi Hoa có chút hứng thú cẩn thận đánh giá thần phó này, đây là lần đầu Cao Lôi Hoa chân chính đánh giá vị thần phó này. Người này có mái tóc dài, mặt tái nhợt, đôi mắt có màu rám nắng, nhưng lúc này ánh lên sự kiên định.

- Vĩ đại. Hình như người có hứng thú với kết cấu của người máy thủ hộ phải không?

Ái Nhân Thản nói ra ngành nghề mình tinh thuần nhất.

- Ừ. Ta có chút hứng thú với nó.

Cao Lôi Hoa đã đoán được kỹ năng của gã. Nếu Cao Lôi Hoa đoán không sai, nghề mà người trước mắt này tinh nhất là nghiên cứu về cấu tạo của người máy thủ hộ, hay chính xác với ngôn ngữ Trái Đất là dân kỹ thuật, kiến trúc sư.... Cao Lôi Hoa cảm thấy mình có hứng thú với người này rồi.

Đúng như Cao Lôi Hoa sở liệu. Ái Nhân Thản kể lể:

- Ta ở trên thần giới này nhàn rỗi đến chán nản. Vì thế bắt đầu nghiên cứu mấy con khôi lỗi mà Sáng Thế phụ thần lưu lại. Không chỉ đối với người máy thủ hộ. Ta còn nghiên cứu thêm một chút về người máy chiến sĩ tấn công và người máy thiên sứ trị liệu!

Nhặt được kho vàng rồi! Đây là điều Cao Lôi Hoa nghĩ. Trước mắt cái tên không chớp mắt này có lẽ sẽ cấp cho Cao Lôi Hoa một đội quân người máy. Tuy không biết vì sao mình phải vội vàng tổ chức kiến tạo thế lực, nhưng Cao Lôi Hoa luôn luôn có một loại dự cảm. Mình nên sớm tạo ra một thế lực. Sớm hay muộn cũng dùng tới.

- Tốt!

Cao Lôi Hoa rút Tài Quyết ra. Tạo hình dáng như trong mấy bộ phim khi người tướng ban thưởng chức vụ kỹ sĩ, lấy Tài Quyết đặt ngang bả vai của vị thần phó này nói:

- Lấy danh nghĩa Lôi thần, ta Cao Lôi Hoa, ban thưởng cho ngươi quyền được làm người hầu của ta.

- Ta muốn đi trên con đường bác ái, bác ái chính là mục tiêu theo đuổi của ta!

Ái Nhân Thản hưng phấn ra mặt.

- Huýt~~

Đúng lúc này. Một tiếng huýt sáo lại vang lên. Lần này cách Cao Lôi Hoa không xa. Có vẻ con đường vượt ngục của vị Michael Scofied này đi ngang qua đám người Cao Lôi Hoa.

Cách đám người Cao Lôi Hoa không xa. Một đạo bóng đen như chớp giật chạy đến phía Cao Lôi Hoa. Trên tay còn ôm một bé gái.

Phía sau thì truy binh đông như kiến, khẳng định vị Michael Scofied này không muốn thả cô bé ra rồi.

- Hà hà!

Xích Mãnh thở phì phò. Mấy con khôi lỗi thần giới đáng chết này, đuổi theo cả ngày trời mà không tha cho hắn sao!

Xích Mãnh, một trong các ma vương của Satan

Tại thời điểm thần ma tranh đoạt chính quyền. Hắn cường hãn đến nổi chúng thần khiếp sợ. Hắn từng một thân một mình chém chết ba vị chủ thần!

Lại nói, năm đó, ma vương hắc ám Satan cùng ông anh Quang Minh s tranh đoạt quyền khống chế thiên địa. Lúc ấy ma vương hắc ám đọa lạc thành ma nên có được thực lực cường đại chiến thắng rất nhiều trận chiến!

Thậm chí đội quân của Satan đã đánh vào thần giới, náo loạn thần giới đến long trời lỡ đất. Chỉ tiếc, Phụ thần Sáng Thế thần lại đứng về phía Quang Minh s.

Satan bị phụ thần đánh bại rồi phong ấn.

Mà nhóm quân tinh anh của ma giới bởi vì mất đi ma vương lãnh đạo, bị bại trận trong chốc lát. Người chết vô số, bị chết do dẫm đạp cũng có, mà chém rơi đầu cũng đầy. Chạy thoát khỏi chiến trường thần giới cũng chỉ có ba người.

Lúc ấy, thân là một trong bảy mãnh tướng của Satan, Xích Mãnh vừa lúc bị ngất do trọng thương nên được dưỡng thương trong một cái sơn cốc bí mật, may mắn tránh thoát một kiếp nạn này.

Lúc Xích Mãnh bừng tỉnh lại. Phát hiện tất cả đều thay đổi. Huynh đệ cùng đánh vào thần giới đều không thấy ở đâu, một mình lẻ loi nên hắn cũng không dám làm gì.

Cứ như vậy, hắn cứ ngẩn ngơ chờ đợi lẻ loi ở thần giới.

Xích Mãnh tuy rằng dũng mãnh phi thường, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu. Hắn lúc nào cũng muốn tìm cách rời khỏi thần giới này. Thần giới đối với một người đơn độc như hắn rất là nguy hiểm.

Vốn, Xích Mãnh nghĩ mình sẽ sống ở thần giới này một mình mãi mãi...

Mãi cho đến hôm nay, trong lúc ngoài ý muốn, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, cực kì quen thuộc, khí tức của Cửu quân sư...

Cực Phẩm Vú Em - Chương #346