Chương 316: Minh Long Cản Đường.


- Mẹ nó, tên khốn nào muốn gây phiến phức cho lão tử ta đây. Muốn tìm chết thì trên mặt trăng này thiếu gì chỗ chết tử tế, tự dưng điên điên chạy đến biển khô lâu làm gì. Ta xxx!

Lucifer vừa bay vừa mắng. Hiện tại hắn rất khó chịu, vốn đang chuẩn bị đi gặp cái tên nhân loại mới đến mặt trăng này một chút. Nhưng hắn vừa định xuất phát thì dính phải vụ này.

Cứ nghĩ đến cái tên điên thích giết chóc kia đi ra khỏi biển khô lâu. Lucifer cảm thấy rợn da đầu.

Hắc ám chi thần Lucifer, thực lực hắn không kém gì tử thần. Nếu ngay cả tử thần có biện pháp thoát khỏi cái mặt trăng đáng ghét này thì hắn cũng có thể làm được. Nhưng không phải hắn không muốn đi đến đại lục, mà là hắn không thể đi đến đại lục. Ở trên mặt trăng này, hắn có chức trách của mình—chiếu cố cái tên đại phiền toái trong biển khô lâu.

Tất cả những thổ địa của mặt trăng này đều biết trên mặt trăng cũng có cấm địa. Mà cấm địa này thì đến cả ác ma hung ác nhất trong bộ tộc ác ma cũng không dám đến—biển khô lâu!

Bởi vì bộ tộc ác ma tuy thích chiến đấu đến điên cuồng nhưng bọn hắn vẫn là có óc. Cho nên dù giết hại thành tính nhưng vẫn không giết phe mình.

Mà biển khô lâu lại không giống. Những bộ khô lâu đó chính là vì giết chóc mà tồn tại, hễ nó phát hiện thấy ai có máu, có xương là bọn nó đều xông tới chém chết. Cho nên cho dù là cuồng bạo như đám ác ma cũng không dám đi quấy rầy vị kia đang hôn mê.

Nếu không, một khi vị kia đột nhiên thức dậy thì đó tuyệt đối là tai nạn.

Ngàn năm trước, nhóm liên minh liên quân Quang Minh đi vào trong biển khô lâu. Kết quả bị người đó, chỉ một người giết hại không còn tên nào.

Bên kia, Cao Lôi Hoa cùng độc nhãn cự nhân đang tiếp tục tiến lên. Trước mắt khô lâu tuy nhiều, nhưng khi Cao Lôi Hoa rat ay thì giống như lá mùa thu bị gió cuốn rơi rụng.

Kiếm khi màu đen như lưỡi hái của tử thần. Kiếm khí đến đâu, khô lâu nơi đó tan thành tro bụi.

Dưới kiếm khí Cao Lôi Hoa mở đường, đám độc nhãn cự nhân tiến tới từng chút một, đồng thời đám độc nhãn cự nhân này phụ trách tiêu diệt những bộ khô lâu còn sót lại trên đường.

Càng ngày càng tiếp cận cổ điện.

Xuất hiện trước mặt Cao Lôi Hoa là một cổ điện dài chừng bảy mươi mét, rộng cỡ bốn mươi mét, cao tầm ba mươi mét.

Chỉ có một gian đại điện. Nhưng lại phát ra một cỗ khí thế bàng bạc, làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm.

Vật liệu xây dựng nên nó có vẻ là đá kim cương cứng nhất đại lục. Có điều hình như đã trải qua năm tháng tang thương, giống như đã tồn tại vô số năm về trước.

Lúc này ánh hoàng hôn phủ xuống tòa cổ điện, làm cho nó có khí thế trang nghiêm vô cùng.

Chỉ là không khí trang nghiêm của thần điện bị khô lâu xung quanh dập tắt hoàn toàn, không những làm người ta mất cảm giác trang nghiêm mà thêm phần tà dị phi thường.

Lúc đám người Cao Lôi Hoa bước chân vào thần điện. Tất cả vong linh khô lâu đều dừng chân lại. Giống như có gì đang cản, không cho chúng vào.

- Thế nào, có bị thương gì không?

Nhìn đám khô lâu không hề tiến vào, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn trăm tên độc nhãn cự nhân phía sau hỏi.

- Chủ của ta. Dưới ánh sáng của người, chỉ có một huynh đệ bị khô lâu làm bị thương ngón chân cái.

Độc nhãn cự nhân A Nặc bi thương.

Nói tới đây A Nặc tinh ý nhìn Cao Lôi Hoa. Thần không hổ là thần, gặp phải biển khô lâu vẫn mở được một con đường đến đây. Mà bọn họ cần đi theo sau lưng thần thôi! ~

Mà lúc đám người Cao Lôi Hoa bước chân vào đại điện xong thì đám khô lâu cũng lui dần ra xa.

- Gừ ngao~~~

Một tiếng long ngâm từ phía trước của thần điện vang lên. Cát vàng bắn lên tung tóe, một bộ xương khổng lồ từ dưới cát nhô lên.

Đám người Cao Lôi Hoa không tự chủ nhìn con quái vật lớn này. Quái vật khổng lồ này có một bộ khung xương bạch ngọc khổng lồ, dài tầm 10 mét hơn, mà đó chỉ là một bộ phận được nhô lên thôi.

Lúc này, trên khúc xương tỏa ra khí tức hắc ám đen xì mãnh liệt.

Cao Lôi Hoa nhìn bộ khung xương này thì giật mình, trước mắt khung xương này đúng là cốt long, giống như bộ mà Vong Linh đại trưởng lão triệu hồi ra. Chỉ có điều cốt long này có vẻ trâu bò hơn con Vong Linh đại trưởng lão triệu hồi ra nhiều lắm. Cái này hắn chỉ cần nhìn màu sắc xương mà đoán ra. Vong linh đại trưởng lão triệu hồi ra cốt long, long cốt ánh sáng có màu u ám, hơn nữa mặt ngoài xương cốt thô ráp. Mà cốt long này thì giống như ngọc được mài dũa bóng loáng, còn tản ra hắc quang thâm thúy.

- Trời ạ, thần của ta, đây không phải cốt long, đây là một trong hai đại thần của long tộc-- Minh long!

Độc nhãn cự nhân A Nặc tuổi đời nhiều nên một số tri thức của đại lục vẫn biết được.

Cốt long trước mắt này cũng không phải là cốt long mà đám ma pháp sư vong linh triệu hồi ra so sánh được. Truyền thuyết, trước khi Sáng Thế thần sáng tạo long tộc đã sáng tạo hai cự long. Phân biệt là long thần hiện tại-- Thần long. Chưởng quản tất cả cự long còn sống. Cùng với Minh long trước mặt này, chưởng quản tất cả cự long chết đi! Hai con này đều là cường giả mạnh nhất, chủ thần của Long tộc.

- Ngao!

Minh long đi ra rồi lắc lắc thân mình, phủi cát dính trên người xuống.

Khung xương thật dài, đầu long dữ tợn, cốt cánh to lớn, long trảo lóe hàn quang. Đuôi dài, cùng với hốc mắt lóe lên ánh đỏ là linh hồn chi hỏa. Trước mắt Minh long nhìn qua có phần làm cho người ta sợ hãi.

Phủi cát xuống xong. Minh long chuyển đầu nhìn về phía cự nhân sau Cao Lôi Hoa. Vừa nhìn thấy đám độc nhãn cự nhân xong, Minh long lại đem tầm mắt dừng trên người Cao Lôi Hoa. Không có biện pháp, cùng đám cự nhân đứng chung một chỗ thì ai mà để ý đến một người nhỏ bé cơ chứ.

- Nhân loại. Ngươi từ đâu mà đến?

Minh long nhìn thấy Cao Lôi Hoa, nhất thời sửng sốt. Hắn cẩn thận nhìn Cao Lôi Hoa. Sau đó một tia thần niệm trực tiếp vang lên trong đầu Cao Lôi Hoa.

- Đại lục.

Cao Lôi Hoa cảnh giác nhìn cốt long đen như mực này trả lời.

- Vậy ngươi đến biển khô lâu này làm gì?

Giọng nói như người cổ đại, nghe không tự nhiên chút nào, Minh long hỏi.

- Để trở lại đại lục.

Cao Lôi Hoa không nhanh không chậm nói.

- Trở lại đại lục? Ôi.

Minh long hít một tiếng:

- Rời khỏi biển khô lâu đi, nhân loại. Ta mặc dù không biết ngươi làm thế nào từ đại lục lên mặt trăng này. Nhưng ngươi đã đến mặt trăng thì yên tâm mà sống ở trên đây đi. Trở về đại lục không thực tế.

- Không có khả năng?!

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:

- Ở trên đại lục, ta còn một việc quan trọng nhất. Ta phải trở về. Hơn nữa. Truyền tống trận về đại lục lại nằm trong thần điện này!

Cao Lôi Hoa gắt gao nhìn chằm chằm Minh long nói.

Kỳ thật, đối với việc truyền tống trận có trong thần điện hay không thì Cao Lôi Hoa cũng không chắc, hắn chỉ đoán thôi. Bởi vì liên minh Quang Minh ngay từ đầu rút lui lại đi vào sa mạc này. Mà trong sa mạc chỉ có một cỗ thần điện này. Cho nên xác suất có truyền tống rất cao!

- Ai.

Minh long hít một tiếng, sau đó thân ảnh bắt đầu một lần nữa chìm vào bên trong cát vàng:

- Đường đến đại lục ở trong thần điện này. Nhưng ta không thể cho các ngươi đi vào.

- Có ý tứ gì?!

Vừa nghe có đường về nhưng hình như Minh long có ý ngăn hắn về. Cao Lôi Hoa cả giận nói. Vốn, Cao Lôi Hoa đi vào mặt trăng là chuyện ngoài ý muốn, quan trọng nhất là hôn lễ chuẩn bị tổ chức. Hắn không có thời gian tại mặt trăng mà chơi đùa.

- Bởi vì. Một cái ước định.

Giọng nói xa xăm của Minh long vang lên:

- Ta sẽ không cho kẻ nào tiến vào thần điện này.

- Một cái ước định?

Cao Lôi Hoa cuồng tiếu đứng lên:

- Mẹ! Bởi vì một cái ước định chó má mà ngươi ngăn ta về?

- Ai. Cho dù là ước định chó má nhưng cũng là ước định.

Minh long hít sâu nói:

- Bộ tộc cự long của ta nặng nhất là hứa hẹn. Ta không nghĩ sẽ thất hứa. Tóm lại, các ngươi, trở về đi. Nơi này, không phải là địa phương các ngươi vào.

Minh long nói, hắn không nghĩ sẽ phát sinh xung đột với nhân loại trước mặt này, cho nên hắn tận lực lựa lời khuyên bảo.

- Không ai, có thể ngăn ta trở về. Mặc kệ lý do gì!

Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng, hắn cất bước đi nhanh tới cửa điện.

- Quay lại, nhân loại!

Nhìn Cao Lôi Hoa không để ý đến việc hắn ngăn trở. Minh long quát Cao Lôi Hoa:

- Nếu bước tới một bước nữa, đừng trách ta vô tình!

- Cản đường ta về, thì chúng ta cũng chẳng cần cái gì là tình nghĩa hết!

Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng, giơ Tài Quyết lên, một đạo kiếm mang chỉ về phía Minh long:

- Cút! Đừng có chắn đường ông mày!!

- Nhân loại, không nên ép ta!

Minh long rống lên một tiếng, thân thể không còn trầm xuống cát nữa...

Cực Phẩm Vú Em - Chương #316