Chương 307: Ra Tay


- Sở dĩ ngươi tự tin là vì lực lượng phong ấn của Vong Linh Nữ Thần sao?

Cao Lôi Hoa cười lạnh nói:

- Nếu một tầng phong ấn này không có thì sao!

Nói xong, một trận lôi quang ám tử (màu đen với màu tím) quấn quanh Cao Lôi Hoa.

- Yaa!

Cao Lôi Hoa hét to, một cỗ thần uy mãnh mẽ lấy Cao Lôi Hoa làm trung tâm tản ra bốn phía.

- Phá!

Cao Lôi Hoa nắm chặt tay phải, quát trầm một tiếng. Ánh lôi quang ám tử sáng rực lên.

- Huỳnh!

Lôi quang hình thành một cột sáng phóng vút lên cao!

Nhìn thấy cột lôi quang, hai mắt Thi vương híp lại. Lực lượng quá mạnh mẽ, đến mơ hắn cũng muốn mình mạnh như vậy!

- Huỳnh!

Cột lôi quang vừa phóng lên thì phong ấn được xưng là vĩnh viễn không thể phá liền vỡ thành từng mảnh vụn nhỏ như thủy tinh trên đầu mọi người.

Lúc tước, khi bị dính phải Nhất quyền vô thanh vô tức của Cao Lôi Hoa thì phong ấn của Quang Minh tứ thần đã bị rạn nứt rồi. Giờ lại dính phải cột lôi quang do Cao Lôi Hoa phóng đánh lên, phong ấn của Quang Minh tứ thần không bị phá vỡ mới lạ?!

- Ngươi vừa rồi, không phải ghê lắm sao?

Cao Lôi Hoa quay đầu, cười với gã Thi vương đang tròn mắt nhìn phong ấn bị phá vỡ nói:

- Giờ, ngươi có thể kiến thức cái gì gọi là sự phẫn nộ của Vong Linh nữ thần rồi chứ. Không cần phải kêu than nha..!

- Hả?

Thi vương nghe Cao Lôi Hoa nói thì sửng sốt, nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì một cốt mâu hắc ám giống như phá vỡ không gian đi ra, trong nháy mắt đã hiện ra trước người hắn.

Múa tươi chảy ra.

- Sao? Ngươi chỉ có chút thực lực ấy sao?

Vong Linh nữ thần lộ ra nụ cười nguy hiểm. Lúc này sắc mặt nàng tựa hồ tái nhợt hơn khi nãy. Nhưng chỉ có những ai quen biết Vong Linh nữ thần thì mới biết đây mới là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của nàng!

Thi vương cắn chặt răng nhìn trường mâu đang ghim vào bụng hắn. Hắn lấy móng vuốt bén nhọn cầm thanh trường mâu, dùng lực, rút thanh trường mâu từ trong bụng ra.

- AAA~~

Thi vương hét lên.

Ngay sau đó...... Thi vương quay đầu, muốn phóng lên trời bỏ chạy.

- Muốn chạy trốn?

Vong Linh nữ thần nở nụ cười tà tà:

- Vong Linh thần kỹ-- hóa cốt!”

Một trận bạch quang từ trong tay Vong Linh nữ thần bắn lên, nháy mắt đã đến gần Thi vương.

- Xoạt xoạt!

Mặt ngoài thân thể Thi vương bị bao phủ một tầng bạch cốt thật dày. Một tầng bạch cốt này hạn chế hành động của Thi vương.

- AAA, ta và ngươi liều mạng

Không có hy vọng chạy thoát, Thi vương hung tợn quay người lại. Kỳ thật hắn còn có thể thông qua quyển trục truyền tống để đào thoát. Nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn luyến tiếc thần cách Vong Linh nữ thần. Do đó hắn muốn đánh cuộc! Cuộc xem trạng thái chiến đấu này của Vong Linh nữ thần có thể duy trì được lâu không!

Lúc Thi vương liều mạng, trong nhất thời Vong Linh nữ thần cũng không có biện pháp gì giải quyết được Thi vương.

Vì thế, hai thân ảnh một đen một trắng lao vào nhau trên không trung.

Áo trắng, hắc quang là Vong Linh nữ thần.

Áo đen, hắc vụ là thân ảnh của Thi vương.

Tạm thời, nhìn qua tựa hồ thân ảnh màu trắng của Vong Linh nữ thần chiếm thượng phong. Bất quá, công kích của Vong Linh nữ thần đều bị Thi vương né tránh được. Cho dù thực sự trốn không thoát, Thi vương cũng sẽ lựa chọn những bộ vị không trọng yếu trên người đỡ lấy đòn tấn công của Vong Linh nữ thần.

- Gừ gừ! Bảo bối yêu quý, cố lên! Đập chết hắn, đánh mềm xương hắn!

Thần thú lớn tiếng cổ vũ cho người yêu mình. Chỉ là lời lẽ cổ vũ cũng không được văn hóa cho lắm. Đồng thời, thần thú còn biểu thị cảm kích của mình đối với Cao Lôi Hoa:

- Cao huynh đệ, lần này cô ấy rất cám ơn ngươi!

- Ờ.

Cao Lôi Hoa hơi hơi gật đầu. Ánh mắt hắn không có rời khỏi trận chiến đấu này. Chỉ là vừa nhìn, Cao Lôi Hoa vừa nhíu mày lại.

Cao Lôi Hoa đang nhìn trận chiến trên không, mà bóng đen bên cạnh Thần thú lại kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa.

Bóng đen có thể cảm giác ra cái cột lôi quang khi nãy Cao Lôi Hoa phóng lên thật ra không có chút lực lượng gì cả.

Nói cách khác, phong ấn bị vỡ nát là do Nhất quyền vô thanh vô tức kia của Cao Lôi Hoa! Nhưng một quyền bình thường như vậy sao có khả năng phá vỡ phong ấn cơ chứ?!

Không thể trách bóng đen sẽ có ý nghĩ như vậy. Dù sao không phải mỗi người đều có thể như Cao Lôi Hoa, dùng nội công tâm pháp đến vận hành thần lực!

Đối với thế giới này mà nói, chiêu thức có lực lượng càng lớn thì đại biểu cho thanh thế càng lớn! Thanh thế lớn bằng lực lượng càng lớn!!

*********************

- Tra Lý, Vong Linh nữ thần, có thể thua đó.

Nhìn cuộc chiến trên không. Thật lâu sau con mắt đen của Cao Lôi Hoa chớp một chút. Sau đó nhẹ giọng nói với Thần thú.

- Cái gì? Thua thế nào được? Phỉ Ti Hi Nhĩ không phải càng đánh càng thuận tay sao?

Thần thú kinh ngạc nói, bây giờ người yêu hắn đang ở trạng thái chiến tư tốt nhất, sao có thể thua? Hiện tại Vong Linh nữ thần không phải vẫn duy trì thượng phong sao?

- Ngươi cho rằng nàng có thể duy trì trạng thái chiến đấu này tới khi nào?!

- Mịa! Ta như thế nào không nghĩ tới!

Nghe Cao Lôi Hoa nói, Thần thú nắm chặt búa trong tay:

- Không được, ta muốn đi trợ giúp nàng!

- Thần thú, ngươi điên rồi!

Bóng đen nghe được thần thú nói lập tức quát to:

- Nếu ngươi xuất thủ, sự phẫn nộ của Sáng Thế thần căn bản không thể thoát được.

- Cho dù là Sáng Thế thần phẫn nộ. Ta cũng tiếp được.

Thần thú than nhẹ một tiếng, lúc này hắn khôi ngô thân ảnh làm cho người ta có một loại trầm trọng cảm giác:

- Ta cả đời này. Phụ nàng nhiều lắm. Cuộc đời này, ta có thể làm cho nàng được những gì nào? Nếu bây giờ nàng phải chết, ta sẽ đi theo nàng.

Thần thú cắn chặt răng:

- Đồng thời, ta muốn xử lý cái tên đáng ghét kia, ta muốn hồn phách lẫn thân thể của hắn phải bị cây búa này đánh tan nát!

Đang lúc Thần thú còn cảm khái, thì chiến trường quả nhiên giống Cao Lôi Hoa đoán, đã xảy ra sự chuyển biến một trăm tám mươi độ!

Vừa bắn ra một cây cốt mâu khác ra, Vong Linh nữ thần cảm thấy một cơn bủn rũn tay chân. Nhất thời, cốt mâu trong tay tựa nặng ngàn cân, cầm không nổi.

Mà đối diện Vong Linh nữ thần, trong mắt Thi vương lóe lên lục quang tàn độc, hắn cười ha hả:

- Ha ha! Vong Linh nữ thần, lần này, cô chết chắc rồi! Ta xem ai tới cứu cô!

Nói xong, hắn vươn tay phải, một đạo năng lượng hắc á ngưng tụ trên tay hắn, hình thành một trường thương hắc ám. Trên mũi thương, hắc ám như sương mù phun ra nuốt vào không ngừng. Trường thương giống con rắn độc đen xì, hung hăng đâm về phía Vong Linh nữ thần.

- AAA! Thằng khốn! Đi chết đi.

Thần thú hét lớn một tiếng, búa trong tay đã muốn ném ra.

Nhưng không đợi Thần thú ra tay, một thân ảnh nhanh hơn Thần thú trăm lần đã ra tay, lấy tốc độ chớp giật nhanh chóng bay lên xen vào cuộc chiến giữa hai người trên không.

- A!

Thi vương cảm thấy trường thương của mình tựa hồ bị cái gì kéo lại, rõ ràng còn một tý ti chuẩn bị đâm trúng Vong Linh nữ thần nhưng không thể tiến thêm một chút nào được!

Chậm rãi, một người đầu bạc xuất hiện ở giữa Vong Linh nữ thần và hắn. Mà trường thương trong tay bị gã tóc bạc này nắm trong tay!

- Phắn!

Cao Lôi Hoa quát lạnh một tiếng. Ngay vừa rồi, trong nháy mắt Cao Lôi Hoa xuyên qua khoảng cách không hề ngắn giữa hắn và vong linh nữ thần gian, không hề tính toán, nhanh chóng tại thời điểm nguy cấp chụp lấy thanh trường thương do năng lượng hắc ám ngưng tụ.

- Ngươi, không sợ Sáng Thế thần phẫn nộ sao?!

Không nghĩ tới có vụ này, cho nên Thi vương nhìn thấy Cao Lôi Hoa liền sửng sốt.

- À, yên tâm đi, ngươi sẽ không nhìn thấy Sáng Thế thần phẫn nộ.

Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng. Trường thương trong tay hóa thành mảnh nhỏ:

- Bởi vì, trước lúc đó, ngươi đã chết!

Thi vương híp mắt lại, ngay sau đó xuất phát từ bản năng, nửa người hắn lấy tư thế Thiết Bản Kiều ngã về phía sau. (Cong lại như cây cầu).

Cơ hồ lúc hắn ngửa ra sau, trong nháy mắt, quyền của Cao Lôi Hoa sượt qua mũi hắn.

‘Nguy hiểm thật!’ Thi vương thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà quyền của Cao Lôi Hoa dễ né như vậy sao?!

Lúc Thi vương vừa thả lỏng một hơi, quyền của Cao Lôi Hoa tạm dừng lại, tiếp đó giật khủy tay, làm một cú bồi hạ xuống!

Vừa thầm nghĩ may mắn, đột nhiên Thi vương thấy một cùi trỏ nện ngay mặt hắn rồi.

- Ô~~

Thi vương thảm thiết kêu, bị một cùi trỏ đánh rớt xuống.

Lúc Thi vương bị Cao Lôi Hoa đánh bay, ở một bên Vong Linh nữ thần rốt cuộc không kiên trì nổi, thân thể mềm nhũn rớt xuống.

- Phỉ Ti Hi Nhĩ!

Thần thú quát to một tiếng, nhanh chóng chạy tới, ôm Vong Linh nữ thần.

Nhìn thấy Thần thú đón được Vong Linh nữ thần. Ở một bên Vong Linh đại trưởng lão hưng phấn ra mặt. Nhưng lúc hưng phấn qua đi, Vong Linh đại trưởng lão lại phát ra một trận cười khổ. Bởi vì Cao Lôi Hoa xuất thủ, sau khi ra tay, Cao Lôi Hoa gặp phải là—sự phẫn nộ của Sáng Thế thần.

- Đáng tiếc cho một Lôi thần có tiềm lực như vậy.

Bóng đen bên cạnh Thần thú cười khổ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Trước mắt nam nhân đầu bạc rất cường đại, nhưng quá nông nổi. Kế tiếp, nam nhân này phải chịu thiên kiếp do phụ thần phẫn nộ rồi. Mà thiên kiếp này chưa từng có ai chịu nổi?

Bên kia, lúc Thi vương bị đánh rớt xuống đất, Cao Lôi Hoa theo sát cạnh Thi vương:

- Chết đi!

Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng, tay nắm lại đánh về phía Thi vương.

Nhìn một quyền khủng bố này, Thi vương lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng............

Cực Phẩm Vú Em - Chương #307