Chương 277: Tiểu Tinh Linh Lỵ Nhi.


Kỳ thật thì vị nữ thủ lĩnh này cũng không muốn cho bán Tinh Linh chạm vào thánh thú độc giác thú đâu, nhưng mà khi nãy gã nam nhân ngồi trên thánh thú biểu hiện ra thực lực khiến nàng không dám manh động.

Vừa rồi gã nam nhân này chỉ dựa vào đôi bàn tay không đã chụp được ba mũi tên mà nàng toàn lực bắn ra, thực lực như vậy cho dù là đệ nhất cao thủ của Tinh Linh tộc, thánh cấp đỉnh phong băng hệ Tiễn Thánh tam trưởng lão cũng không làm được! Thực lực của gã nam nhân này vượt quá sức tưởng tượng của nàng!

- Nhân loại tôn kính, cường giả trong nhân loại càng đáng cho chúng tôi tôn kính.

Thủ lĩnh Tinh Linh bày ra một tư thế thông dụng trên đại lục tỏ vẻ sùng bái cường giả, ở đại lục vốn cường giả vi tôn, bất kể xuất thân từ chủng tộc gì đi nữa thì khi đã là cường giả đều nhận được sự tôn kính, cho dù đó có là kẻ thù của mình.

- Ha ha.

Cao Lôi Hoa cười ha hả không nói, cứ ngồi nhìn mấy vị Tinh Linh này. Chỉ có điều làm vậy lại khiến cho cô nàng thủ lĩnh Tinh Linh không đoán được ý tứ của Cao Lôi Hoa, nên cũng không biết nói gì với Cao Lôi Hoa cho tốt.

- Thực xin lỗi, cường giả tôn kính, xin lỗi vì sự mạo muội vừa rồi của chúng tôi.

Cô nàng thủ lĩnh Tinh Linh cũng không đến nỗi ngốc, cho dù tình hình có chút không thích hợp nhưng nàng vẫn không hề hoang mang nói chuyện với Cao Lôi Hoa:

- Xin hỏi cường giả vĩ đại, tên của ngài là gì?

- Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa thản nhiên trả lời, dù sao thì hiện tại đối phương có vẻ lễ phép.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa tôn kính.

Thủ lĩnh Tinh Linh nói với Cao Lôi Hoa:

- Là thế này, con độc giác thú mà ngài đang ngồi trên, vốn là thánh thú của Tinh Linh tộc chúng tôi. Cho nên, ngài có thể vui lòng trả nó lại cho chúng tôi không? Thánh thú rất quan trọng đối với tộc Tinh Linh chúng tôi.

- Thánh thú Tinh Linh tộc?

Cao Lôi Hoa nhìn độc giác thú ở dưới, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy cô nàng Tinh Linh một cách khinh miệt, mấy cô ả này tưởng nói con độc giác thú này là thánh thú của mấy ả thì ta sẽ ngoan ngoãn giao lại à? Đây là cái logic gì chứ?! Cao Lôi Hoa hắn khổ lên khổ xuống mới quơ được một con độc giác thú, ngu sao trao ra một cách đơn giản như vậy?

Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa cúi đầu nhìn sang cô con gái Nguyệt Nhị của mình. Trong ánh mắt của Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa thấy sự vui sướng khi nhìn độc giác thú, không cần nói cũng biết Nguyệt Nhị thích con độc giác thú này rồi. Nhìn thấy Nguyệt Nhị như vậy, Cao Lôi Hoa hạ quyết tâm. Cho dù con độc giác thú này có là thánh thú của Tinh Linh tộc thì đã sao? Đồ mà con gái hắn thích, cho dù là thánh thú của Tinh Linh tộc, hắn cũng giành con thánh thú này cho bằng được.

Hơn nữa, con độc giác thú này là do chính tay hắn bắt. Hắn cũng không có nghĩa vụ chỉ vì một vài câu nói của mấy ả Tinh Linh mà đem con độc giác thú này cho mấy ả.

- Ngại quá. Con độc giác thú này không thể đưa cho các cô được.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lạnh nhạt nói:

- Hơn nữa, các cô nói con độc giác thú này là thánh thú của Tinh Linh tộc thì thật sự là thánh thú của các ngươi sao? Phải biết rằng con độc giác thú này là do ta tốn rất nhiều công sức để bắt, chỉ vì câu nói đây là thánh thú của Tinh Linh tộc của các cô mà muốn ta dâng con độc giác thú này sao, hình như có phần không thỏa đáng a.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Phải biết rằng một con độc giác thú không giống như con chó con mèo, nó là thú cưỡi chỉ xếp hạng sau cự long.

- Ngươi cưỡng từ đoạt lý!

Một Tinh Linh trong nhóm bước ra lớn tiếng nói:

- Tất cả mọi người trên đại lục đều biết tộc người Tinh Linh chúng tôi không nói dối! Chúng tôi nói con độc giác thú này là thánh thú của tộc chúng tôi tức là thánh thú của tộc chúng tôi. Chỉ có nhân loại các ngươi mới nói dối, con người đê tiện kia, còn không trả độc giác thú cho chúng tôi!

Tinh Linh tộc bởi vì khép kín với thế gian cho nên cử xử trong giao tiếp không được tốt cho lắm. Ví dụ như vị Tinh Linh này, vừa nói đã khiến Cao Lôi Hoa khó chịu liền!

Phải biết rằng Cao Lôi Hoa cực khổ mới tóm được con độc giác thú này, các nàng đã chạy đến gặp Cao Lôi Hoa vì con độc giác thú này, hơn nữa còn muốn Cao Lôi Hoa trả lại cho các nàng. Đã vậy ăn nói lại không hề khách khí, Cao Lôi Hoa sao có thể chịu được cơn tức này?

- Ngại ghê.

Cao Lôi Hoa hừ lạnh:

- Ta đến từ đại dương vốn xa lục địa (dân đường đất không quen đường nhựa), đối với sự tình trên lục địa ta không có quen thuộc. Hơn nữa, đối với việc Tinh Linh tộc có nói dối hay không ta cũng không biết chút nào. Hơn nữa…

Cao Lôi Hoa cúi xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vị Tinh Linh vừa nói:

- Xin chú ý ngôn từ của ngươi.

Vị Tinh Linh vừa nói bị Cao Lôi Hoa nhìn liền không tự chủ lui ra sau vài bước.

Lúc này, nữ thủ lĩnh nhíu mày, nhìn điệu bộ gã cường giả trước mặt thì có vẻ gã không muốn trả thánh thú rồi. Kỳ thật, nàng cũng lấy làm lạ khi vì bình thường thánh thú ‘hí hí điên cuồng’ vậy mà giờ ôn nhu như một con dê nhỏ vô hại.

- Độc giác thú này rõ ràng là thánh thú của tộc ta!

Vị Tinh Linh kia bị ánh mắt của Cao Lôi Hoa dọa sợ nhưng vẫn không cam lòng kêu lên.

- Thật xin lỗi, nếu không có gì để chứng minh con độc giác thú này là của các ngươi, ta sẽ không trả nó cho các ngươi.

Cao Lôi Hoa nói, tuy vài ngày nữa hắn phải đến Tinh Linh tộc xin nước suối sinh mạng. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Bây giờ Cao Lôi Hoa cũng không muốn trả con độc giác thú, lấy tính cách của Cao Lôi Hoa thì Cao Lôi Hoa sẽ không vì nước suối sinh mạng mà nhượng bộ mấy cô nàng Tinh Linh trước mặt.

Nhìn thái độ kiên quyết của Cao Lôi Hoa, nữ thủ lĩnh sốt ruột. Lần này đi ra ngoài, thánh thú quan hệ đến sự sống còn của Tinh Linh tộc các nàng, nếu có gì sai lầm, nàng gánh không nổi.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, xin ngươi trả lại độc giác thú cho chúng tôi.

Nữ thủ lĩnh nói với vẻ lo lắng:

- Nếu tiên sinh nhất định phải có độc giác thú. Chờ sau khi về đến rừng rậm Tinh Linh, chúng tôi sẽ cấp cho ngươi một cơ hội có độc giác thú. Chỉ là hiện tại thánh thú quan hệ đến vấn đề sống còn của Tinh Linh tộc chúng tôi. Xin ngươi trả độc giác thú cho chúng tôi.

Nữ thủ lĩnh Tinh Linh có phần bất đắc dĩ, vừa rồi Cao Lôi Hoa thể hiện ra chút lực lượng đủ cho nàng biết cả nhóm nàng hợp lại cũng không làm được gì Cao Lôi Hoa. Cuối cùng nàng chỉ có thể dùng tình dùng lý.

Nếu Cao Lôi Hoa không đáp ứng, nàng chỉ có thể lấy cái chết ra tạ tội. Vì khi đó nàng là tội nhân của cả Tinh Linh tộc.

Nghe nữ thủ lĩnh Tinh Linh trình bày xong, Cao Lôi Hoa nhíu mày, sau đó đưa mắt nhìn cô nàng này cẩn thận. Xem điệu bộ có lẽ cũng không nói dối. Chẳng lẽ con độc giác thú này là thánh thú của mấy nàng? Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Đồng thời khẽ nhìn sang Nguyệt Nhị bên cạnh.

Nguyệt Nhị cũng nhìn ánh mắt của Cao Lôi Hoa, ý tứ của Cao Lôi Hoa rất rõ ràng, nếu Nguyệt Nhị thật sự thích con độc giác thú này thì Cao Lôi Hoa sẽ giữ con độc giác thú lại.

- Ôi!

Nguyệt Nhị thở dài. Cuối cùng rời ánh mắt lưu luyến khỏi độc giác thú. Rồi gật đầu, phải biết rằng sự việc lần này liên quan đến vấn đề sống còn của Tinh Linh tộc. Nguyệt Nhị không thể lưu con độc giác thú này lại được.

- A.

Cao Lôi Hoa nở nụ cười vì Nguyệt Nhị. Tuy Nguyệt Nhị thật sự thích con độc giác thú này thì Cao Lôi Hoa sẽ vì cô bé mà giữ lại. Nhưng khi đó hắn sẽ hơi thất vọng vì Nguyệt Nhị. Hiện tại biểu hiện của Nguyệt Nhị khiến Cao Lôi Hoa rất vui vẻ.

- Được rồi.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn mấy cô nàng Tinh Linh cười nói:

- Nếu độc giác thú thật sự là của các cô thì ta trả nó lại cho các cô.

Nói xong, Cao Lôi Hoa nhảy xuống khỏi người độc giác thú:

- Chỉ có điều, không biết Tinh Linh tộc xảy ra chuyện gì vậy? Nếu Tinh Linh tộc xảy ra chuyện, sao các cô lại đến đây làm gì? Nếu có thể, ta sẽ giúp các cô một chút. Dù sao ta cũng sống ở Quang Minh đế đô một thời gian.

Cao Lôi Hoa cười nói.

Lúc thấy Cao Lôi Hoa nhảy xuống, cả nhóm Tinh Linh thở dài nhẹ nhõm.Nữ thủ lĩnh buông lỏng thanh đoản kiếm trong tay, vừa rồi nếu Cao Lôi Hoa không đồng ý trả độc giác thú lại thì nàng chỉ có thể tự tử tạ tội.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, Tinh Linh tộc bị tập kích. Là những kẻ phản bội.

Nữ thủ lĩnh hít một hơi dài:

- Phản bội giả Huyết Tinh Linh. Bọn chúng là một chi nhánh quân đội hèn nhát lúc đại chiến Thần Ma thượng cổ. Bởi vì sự hèn nhát của chúng, vào thời điểm quan trọng nhất của chiến dịch, bọn chúng đã phản bội lại đồng đội mình, đào ngũ khỏi chiến trường. Do đó bọn chúng bị những chiến sĩ nguyền rủa trở thành phản bội giả Huyết Tinh Linh. Bọn chúng là quân đội bị nguyền rủa. Linh hồn của chúng bị Satan khống chế nên bất tử bất diệt, giờ bọn chúng đang phát động tấn công Tinh Linh tộc chúng tôi. Một khi đối mặt bọn chúng, ma pháp sinh mạng của chúng tôi không có hiệu quả. Chúng tôi không thể ngăn cản được thế công của bọn chúng, rừng rậm Tinh Linh sẽ bị hủy diệt.

- Satan?

Cao Lôi Hoa nhíu mày, sao lại quan hệ đến người này?

- Tất nhiên, không phải chúng muốn tấn công thì tộc chúng tôi không làm gì.

Nữ thủ lĩnh Tinh Linh cười khổ:

- Cho nên bây giờ chúng tôi phải đi đến Quang Minh Thần Điện của Quang Minh đế quốc. Chúng tôi dắt thánh thú độc giác thú đi đến Quang Minh Thần Điện là vì có thể hy vọng Quang Minh Thần Điện trợ giúp chúng tôi. Huyết Tinh Linh là sinh vật dạng vong linh, ma pháp quang hệ là khắc tinh của chúng.

- Quang Minh Thần Điện?

Cao Lôi Hoa nhíu mày cười ha hả. Bởi vì thằng con Saga của hắn là lão bản ở đó… …

Tầm chiều, Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Nhị đi tới rừng rậm Tinh Linh. Phía sau hắn là một đội ngũ các Tinh Linh.

Lúc này Nguyệt Nhị vui vẻ ngồi trên lưng độc giác thú, mà thật kỳ lạ, độc giác thú cũng ngoan ngoãn đi theo Cao Lôi Hoa.

Tất cả vì thịt ngon! Độc giác thú thầm nghĩ………

Vì các gì Cao Lôi Hoa và nhóm Tinh Linh lại đi tới rừng rậm Tinh Linh? Phải quay lại lúc trưa, khi đó Cao Lôi Hoa mang nhóm Tinh Linh này đến Quang Minh Thần Điện gặp Saga.

Kết quả là tại Quang Minh Thần Điện, đứa con yêu Saga của Cao Lôi Hoa trả lời cho hắn biết là Quang Minh Thần Điện không thể cho một nhân thủ nào cả. Đồng thời Saga còn oán giận nói nỗi lòng chất chứa với Cao Lôi Hoa, nói Cao Lôi Hoa cho nó một cái vị trí tệ mạt. Giáo Hoàng Quang Minh nghe có vẻ kêu lắm, nhưng Saga vừa lên ngôi không lâu thì trong đế đô liên tiếp xuất hiện vong linh. May mà có Huyết kỵ tướng Ca Đức giúp đỡ, còn có Thánh nữ Bích Lệ Ti hiệp trợ. Mới miễn cưỡng giải quyết đống vong linh này. Chỉ có điều cứ như vậy thì Quang Minh Thần Điện không có dư người trợ giúp cho Tinh Linh tộc.

Cuối cùng sau khi nghe Saga lải nhải xong. Rốt cuộc Cao Lôi Hoa đáp ứng lời thỉnh cầu trợ giúp của Tinh Linh tộc.

Nhìn Saga, Cao Lôi Hoa nhẹ lắc đầu. Thằng nhỏ này mới lên vị trí Giáo Hoàng không lâu liền lợi dụng ông ba của nó liền. Tuy nhiên sớm muộn gì cũng phải đi rừng rậm Tinh Linh, Cao Lôi Hoa cũng không thèm chấp con nít. Lần này đi tiện thể mang ít nước suối sinh mạng về giúp Tĩnh Tâm có thể nói chuyện luôn.

Cả nhóm Tĩnh Tâm đều nghi hoặc:

- Dựa vào một mình Cao Lôi Hoa thì có thể làm được cái gì?

Nhưng cuối cùng không ai nói ra. Dù sao thì lúc ban đầu Cao Lôi Hoa cũng thể hiện chút thực lực rồi.

Chuẩn bị tốt xong, Cao Lôi Hoa liền mang đám Tinh Linh này xuất phát. Chỉ có điều lần này ra ngoài, rút kinh nghiệm xương máu mấy lần trước, Cao Lôi Hoa để lại cho Tĩnh Tâm một cái nhẫn. Trong nhẫn đang chứa ‘sát trạc giả’—Lôi hệ Kiếm Thánh Tiểu Hắc. Tránh vụ Ngô Thiên lần trước, Cao Lôi Hoa còn để mười Huyết kỵ sĩ âm thầm bảo vệ Tĩnh Tâm. Bởi vì lần này đi rừng rậm Tinh Linh không biết bao lâu mới về.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, trước khi quay về rừng rậm Tinh Linh, chúng tôi phải đi tiếp công chúa đã.

Nữ thủ lĩnh tên Anna nói với Cao Lôi Hoa:

- Lúc chúng tôi đi đến Quang Minh đế quốc, thánh thú tách khỏi chúng tôi. Thế là cả nhóm chia làm hai đội, một đội cùng công chúa tiếp tục đứng ở đây đợi chúng tôi. Mà chúng tôi thì đi tìm thánh thú.

Nữ thủ lĩnh Anna nói với Cao Lôi Hoa.

- Ồ, ra thế.

Cao Lôi Hoa lên tiếng:

- Phiền cô dẫn đường vậy.

- Vâng.

Anna đáp. Đây là sự tôn kính của nàng dánh cho cường giả.

Dưới sự dẫn đường của Anna, Cao Lôi Hoa đi đến một chỗ quen thuộc—bến cảnh phồn vinh duy nhất của Quang Minh đế quốc! Đây cũng chính là địa phương Cao Lôi Hoa chân chính khởi đầu ở dị giới.

Đây là nơi đầu tiên mà Tĩnh Tâm mang đứa nhỏ cùng hắn rời hoang đảo đến. Nhìn thấy nơi này, Cao Lôi Hoa bùi ngùi xúc động. Đồng thời thầm nghĩ cuộc đời thật biến hóa khôn lường.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, mời ở trong này.

Thủ lĩnh đội Tinh Linh Anna mang Cao Lôi Hoa đi tới một tòa tiểu điếm đơn sơ cạnh bến tàu.

- Ta lên gọi công chúa xuống, mời tiên sinh Cao Lôi Hoa ở đây chờ một lát.

Anna nói với Cao Lôi Hoa.

- Thoải mái đi.

Cao Lôi Hoa gật đầu cười nói.

Anna gật gật đầu, sau đó đi lên lầu.

Không lâu sau, Anna đi xuống, đồng thời dắt theo một cô bé Tinh Linh khác.

- Người khỏe, cường giả tôn kính tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Cô bé kia hình như có vẻ già dặn trước tuổi, sau khi xuống lầu liền cười chào Cao Lôi Hoa.

Oanh! Cao Lôi Hoa nhìn thấy cô bé liền run lên, sau đó vội dụi mắt nhìn cẩn thận cô bé một lần nữa:

- Lỵ Nhi?

Cao Lôi Hoa hỏi thử.

- Tiên sinh, người biết tên ta sao?

Vị tiểu công chúa của Tinh Linh tộc nở nụ cười ngọt như đường…

Cực Phẩm Vú Em - Chương #277