Sự đau đớn và động tác của gã đàn ông tóc bạc gầy yếu trước mặt đã nói cho mụ biết, gã đàn ông này thật sự đã tát mụ một cái đau điếng trước mặt bao người!
Cao Lôi Hoa hừ lạnh, một cái bạt tai vừa rồi Cao Lôi Hoa tát thật tình, cái tát này đã làm cho nửa mặt của Nguyệt Nại Nhã sưng đỏ lên.
- Ngươi dám đánh mẹ ta? Tên khốn!
Đứng sau Nguyệt Nại Nhã, cái tên lúc nãy mới bị ‘xoay chuyển trời đất’ quên đau đớn đứng dậy, phẫn nộ nhìn hung thủ đánh mẹ mình, nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Cao Lôi Hoa.
Chỉ có thiếu niên tuấn tú bên trái Nguyệt Nại Nhã nhìn Cao Lôi Hoa tát lại cười khẽ.
Dường như cảm giác được ánh mắt của thiếu niên này, Cao Lôi Hoa liền nhìn sang.
Thấy được thiếu niên này, Cao Lôi Hoa không thể không nói hai chữ: tuấn tú.
Thiếu niên này mặc một bộ quần áo trắng tinh, tay cầm một chiếc quạt xếp. Dù cười khẽ nhưng vẫn không che được khí chất ung dung quý phái, đẹp đẽ.
Đôi mắt màu lam có thần nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa, quạt trong tay có màu xanh ngọc, bàn tay cầm quạt thì trắng muốt nhưng không phân biệt rõ được với quạt ngọc. Lúc này, trong mắt Cao Lôi Hoa thì thiếu niên kia thật hoàn hảo.
- Ta muốn quyết đấu với ngươi! Tên khốn này, ngươi có nghe ta nói không!
Lúc này, tên ngựa chứng kia nhảy ra trước mặt Cao Lôi Hoa, che tầm mắt hắn.
- Quyết đấu? Bằng ngươi?
Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn cái tên gọi là Hồi Thiên này, tên này thiếu chút nữa là chết dưới một chưởng của mình, vậy mà không ngờ dám nhảy ra đòi quyết đấu? Cao Lôi Hoa cũng không biết cái tên ăn mặc kiểu Trung Hoa này đầu óc bị gì nữa.
- Ngươi không dám sao?
Hồi Thiên trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa.
Đứng sau Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cũng lắc đầu, có lẽ tên Hồi Thiên này với mẹ hắn đều là loại thiếu muối. Vừa rồi, một chưởng của Cao Lôi Hoa suýt lấy cái mạng cùi của hắn, không ngờ hắn không có lấy một chút giác ngộ. Nếu là ngươi hơi có đầu óc, được ăn iot một chút, dưới tình huống này ai dám nhảy ra thốt hai chữ ‘quyết đấu’ cơ chứ.
- Không hứng, ngươi không có tư cách.
Cao Lôi Hoa nói thẳng, không cho hắn mặt mũi.
Lời nói của Cao Lôi Hoa thật đả kích người ta, nhưng sự thật là vậy mà. Coi lại Cao Lôi Hoa bây giờ đi. Mấy tên cấp, giai giờ chỉ là đồ bỏ đi. Cùng với loại người như này quyết đấu ư? Thậm chí Cao Lôi Hoa còn không có hứng thú ra tay.
- Ta không có tư cách?
Hồi Thiên căm tức nhìn Cao Lôi Hoa nói:
- Ngươi là Cao Lôi Hoa đúng không! Ta nói cho ngươi, nếu ngươi không đáp ứng quyết đấu với ta, về sau, mỗi ngày ta đều tìm đến ngươi một lần. Ta sẽ khiến cho cả đại lục biết đến ngươi là một tên nhát gan, không có tư cách làm chồng Tĩnh Tâm, nhìn ngươi nhát như cầy vậy, phắn sang bên kia đi!
- Con ruồi.
Cao Lôi Hoa nhíu mày, không nói một lời nào nữa, đứng lên đi ra ngoài cửa.
- Ngươi muốn bỏ chạy sao?
Hồi Thiên vô cùng ngu ngốc nói với Cao Lôi Hoa.
- Không phải ngươi muốn quyết đấu sao?
Đứng cạnh cửa, Cao Lôi Hoa quay lại, lạnh lùng nhìn Hồi Thiên:
- Vậy lại đây đi!
- Ta sẽ cho ngươi trả giá vì hành động của mình!
Hồi Thiên hét lớn, phóng theo Cao Lôi Hoa ra ngoài cửa.
- Sẵn sàng chưa?
Cao Lôi Hoa cười lạnh nhìn hắn.
- Bắt đầu đi! Thằng khốn, sau khi thua ta thì ta muốn ngươi phải xin lỗi mẹ ta!
Trong tay Hồi Thiên xuất hiện một cây ma trượng. Trên ma trượng lóe ra ánh sáng lam quang sâu thẳm.
Khó trách hắn vừa ăn một chưởng của Cao Lôi Hoa suýt chết lại có gan tìm Cao Lôi Hoa quyết đấu. Hóa ra hắn là một pháp sư. Mà đối với ma pháp sư thì cận chiến không phải là sở trường. Cho nên hắn cho rằng khi nãy do Cao Lôi Hoa ở gần hắn nên chiếm tiện nghi thôi. Chỉ cần khoảng cách đủ xa thì ma pháp sư mới mạnh nhất!
- Thủy nguyên tố, xin nghe… Ối! Á!
Hồi Thiên vừa vung trượng niệm chú văn, nhưng chú văn đang niệm thì Hồi Thiên cảm thấy thắt lưng nhói đau, liền cúi xuống ôm bụng.
Đứng trước Hồi Thiên, Cao Lôi Hoa tung một đấm thật mạnh vào bụng hắn.
Lập tức, Hồi Thiên có cảm giác nội tạng đứt đoạn. Khuôn mặt Hồi Thiên trắng bệch ra.
Nhưng mà chưa hết!
- Phá, Sơn, Không!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói, bồi thêm một quyền. Đối với ruồi muỗi, cứ đập chết cho đỡ phiền toái.
Trong quyền kình của Phá Sơn Không có chứa lôi quang được Cao Lôi Hoa đưa vào trong cơ thể Hồi Thiên. Lôi thần lực có thể đánh vào trong cơ thể cũng là một loại độc đáo của Cao Lôi Hoa. Cỗ lực lượng này sẽ vĩnh viễn ở trong cơ thể Hồi Thiên, sau đó không ngừng phá hư toàn bộ cơ thể hắn.
- A~~
Hồi Thiên hét thảm. Cơn đau đớn từ nội tạng khiến hắn phải hét lên.
Kinh khủng. Cơn đau này còn đau hơn khi nãy gấp trăm ngàn lần!
Trúng phải một quyền này của Cao Lôi Hoa. Cả đời này Hồi Thiên xem như là phế. Về sau, chỉ nằm trên giường mà thôi.
Ọc! Lúc Cao Lôi Hoa rời tay khỏi bụng Hồi Thiên thì Hồi Thiên cũng phun một ngụm máu tươi ra. Sau đó, cả người hắn như cây chuối đổ. Phịch! Ngã thẳng xuống đất.
- Con trai!
Không nghĩ tới con mình bị người ta đánh một quyền đã knock out, Nguyệt Nại Nhã chạy ra khỏi phòng rồi hét lớn. Sau đó ôm lấy Hồi Thiên đang nằm trên mặt đất, ma pháp trị liệu không ngừng thi triển lên người đứa con yêu quý.
Chỉ tiếc, lần này Cao Lôi Hoa để lại trong người Hồi Thiên là Lôi thần lực! Lôi thần lực không phải cứ dùng một ma pháp trị liệu là có thể chữa trị được, nếu nó mà chữa được, Cao Lôi Hoa khỏi làm Lôi thần về quê cày ruộng luôn!
- Ọc!
Sau khi được trị liệu xong, Hồi Thiên không có chuyển biến tốt đẹp hơn, ngược lại còn phun ra mấy ngụm máu nữa, rồi hôn mê.
- Tại sao lại như vậy! Như thế là sao!
Nguyệt Nại Nhã ôm chặt đứa con mình, đứa con bị một quyền đã knock out. Nguyệt Nại Nhã ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa:
- Là ngươi, là ngươi! Nhất định ngươi đã động tay động chân gì đúng không? Có phải ngươi đã làm gì con ta không?!
Cao Lôi Hoa cười lạnh, thản nhiên nhìn Nguyệt Nại Nhã.
Theo sau Nguyệt Nại Nhã, thiếu niên anh tuấn kia cũng đi ra. Sau khi trông thấy cảnh này, hắn liếc sang nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ngươi là Cao Lôi Hoa đúng không?
Thiếu niên tuấn mỹ nhìn Cao Lôi Hoa cười, giọng nói rất hiền từ. Có tố chất làm một ngôi sao.
Cao Lôi Hoa gật đầu với thiếu niên này. Lúc này, Tĩnh Tâm và Nguyệt Nhị cũng đi đến bên cạnh Cao Lôi Hoa. Tĩnh Tâm nhìn thiếu niên này một chút liền nhíu mày, dường như đây là Tĩnh Tâm rất quan tâm tới người này.
- Sao, ngươi cũng muốn khiêu chiến với ta sao?
Cao Lôi Hoa nói với thiếu niên này.
- Đương nhiên không phải.
Thiếu niên cười với Cao Lôi Hoa:
- Tuy nhiên. Cao Lôi Hoa. Ngươi rất có hứng thú đối với ta!
- AAA~~
Một tiếng rống vang lên.
- A! Cao Lôi Hoa, ngươi phải đền mạng cho con ta!
Đang ngồi ôm Hồi Thiên, đột nhiên Nguyệt Nại Nhã nổi điên nhảy lên đánh về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh, thân hình nhẹ nhàng thoải mái lướt qua mụ điên này.
Nhưng lúc không đánh trúng Cao Lôi Hoa, khóe mắt Nguyệt Nại Nhã lại nhìn thấy Nguyệt Nhị đang đứng cạnh Tĩnh Tâm:
- Cao Lôi Hoa, ngươi đánh con ta bị thương, ta muốn mạng con gái ngươi trả nợ!
Nói xong, không ngờ Nguyệt Nại Nhã nảy sinh ác độc lao thẳng tới Nguyệt Nhị!
Nguyệt Nại Nhã lại không biết. Đây là sự kiện sai lầm lớn nhất của đời mụ. Cũng là sự kiện sai lầm cuối cùng của cuộc đời. Mụ không nên có ý đánh Nguyệt Nhị! Càng không nên có ý hại Nguyệt Nhị trong đầu!
Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận, phải giết!
Cao Lôi Hoa một mình lẻ loi từ Trái Đất đến thế giới này. Mà bây giờ, người hắn yêu và đứa con hắn chính là chiếc vảy ngược của hắn lại dị giới này.
Lúc Nguyệt Nại Nhã có ý định đánh Nguyệt Nhị thì cũng đã quyết định luôn vận mệnh của mụ. Trong nháy mắt đã phán kết mụ chết rồi! Trong đầu Cao Lôi Hoa không thèm nghĩ tới mụ là người thân của Tĩnh Tâm. Một cỗ sát khí tỏa ra trên người Cao Lôi Hoa.
- Gừ!
Cao Lôi Hoa gầm lên giận dữ, đạp mạnh chân xuống đất, một tia lôi quang tử kim trên chân Cao Lôi Hoa nhanh chóng ẩn vào trong lòng đất.
Ngay sau đó, nhờ đất truyền điện, lôi quang nhanh chóng đuổi kịp Nguyệt Nại Nhã. Trong thiên hạ có thứ gì có thể nhanh hơn lôi điện đây?
Nguyệt Nại Nhã chưa kịp đụng vào Nguyệt Nhị thì một đạo lôi quang chui ra từ mặt đất đánh thẳng lên người nàng.
Là lôi quang màu vàng, đây là lôi quang của thần! Là lúc Cao Lôi Hoa nóng giận ra tay.
Bụp! Lôi quang đánh Nguyệt Nại Nhã rớt tại chỗ. Như chim trúng đạn rớt thẳng xuống đất.
- Đi chết đi! Lấy danh nghĩa Lôi thần. Vạn lôi kiếp!
Lúc Nguyệt Nại Nhã vừa rớt xuống, Cao Lôi Hoa liền hét to. Trên đại lục, tất cả lôi điện đều dưới mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa ngưng tụ trên bầu trời nhà Tĩnh Tâm.
Bầu trời của Quang Minh đế quốc vốn không mây đột nhiên vang lên một tiếng sét kinh thiên!
Ngay sau đó là liên tiếp những tiếng sét như tiếng thú dữ gầm vang.
Lúc này, tất cả lôi điện đều hướng xuống mặt đất để bày tỏ thái độ với chủ thần Lôi hệ— phẫn nộ của Lôi thần!
Liên tiếp xuất hiện mấy tên cặn bã gây bất lợi với con mình, rốt cuộc Cao Lôi Hoa cũng hiểu ra tất cả đều là lỗi của bản thân, nếu hắn có thể thể hiện sức mạnh của mình cho người trong thiên hạ xem thì mấy tên cặn bã này còn coi hắn là quả hồng mềm nữa không, lần này phải giết gà dọa khỉ mới được!
Cho nên, lúc này, Cao Lôi Hoa định làm lớn! Hắn phải làm một lần cho Hải tộc biết, Cao Lôi Hoa không phải dễ chọc vào! Đồng thời cũng cấp cho mấy con ruồi vo ve bên Tĩnh Tâm một cái cảnh cáo, muốn gây phiền phức thì chuẩn bị lưu cái mạng lại đi!
Mãi đến bây giờ, Nguyệt Nại Nhã đầu to óc nho mới lộ ra vẻ tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc khí thế của Cao Lôi Hoa phát ra, Nguyệt Nại Nhã mới hiểu được gã đàn ông tóc bạc trước mặt khủng bố như thế nào. Khí thế từ vầng sáng trên người hắn đã khiến cho Nguyệt Nại Nhã cảm thấy khó thở. Khí thế mạnh mẽ như vậy, nàng chỉ mới thấy qua trên người anh rể Hài Hoàng Poseidon.
- Chết!
Trong mắt Cao Lôi Hoa lóe lên lôi quang tử kim, vung tay phải lên.
Ầm! Lôi quang dưới danh nghĩa của Lôi thần như dòng thác lũ đổ xuống sân nhỏ trong nhà Cao Lôi Hoa, rồi nện mạnh đúng chỗ Nguyệt Nại Nhã đang nằm.
Nháy mắt, vô tận lôi quang lao thẳng xuống Nguyệt Nại Nhã tạo ra một cái hố không thấy đáy.
Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm cùng nhau nhìn cái hố không đáy này. Dưới sức mạnh của lôi quang giáng xuống, chỉ sợ Nguyệt Nại Nhã không còn chút cặn bã nào.
- Là ai ở đó, xuất hiện đi. Đừng cho là ta không nhìn thấy ngươi.
Lúc lôi quang giáng xuống xong, Cao Lôi Hoa hung tợn nhìn xung quanh nhà. Nguyệt Nại Nhã không chết, vừa rồi lúc lôi quang sắp đánh xuống người mụ thì đột nhiên có người xuất hiện cứu cái mạng nhỏ của mụ.
- Ha ha, không hổ là nam nhân mà Tĩnh Tâm lựa chọn. Thật sự khá được.
Cao Lôi Hoa vừa dứt lời, trong góc, một ông lão áo choàng lam liền xuất hiện. Hơn nữa, trên tay lão là Nguyệt Nại Nhã bị dọa đến bất tỉnh nhân sự.
- Vừa rồi là lão cứu nàng sao?
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn lão, giờ phút này, Cao Lôi Hoa cũng đem lão trở thành kẻ thù luôn.
- Người trẻ tuổi, bớt nóng đi. Việc đâu có đó.
Lão nhìn Cao Lôi Hoa cười nói:
- Ta là Nguyệt Đỉnh Thiên.
Lão cười nói tiếp:
- Từng là Hải Hoàng… Người trẻ tuổi, nể mặt ta, tha cho con dâu ta được không?
Lão cười ngượng với Cao Lôi Hoa. Tình hình khi nãy đến giờ lão cũng thấy nên lão rất ngại xin tha thứ.
- Tha cho mụ một mạng thì có thể. Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thể miễn.
Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn lão:
- Ta phải hai cánh tay và phế đi tu vi của mụ.
Cao Lôi Hoa làm vậy là cũng có nguyên nhân, cái mụ óc quả nho này sớm hay muộn cũng gây chuyện, bây giờ mà tha cho mụ thì Cao Lôi Hoa dễ gì chịu. Muốn tha hả, Cao Lôi Hoa phải phế bỏ thực lực của nàng cái đã.
- Cái này…
Sắc mặt lão có chút hổ thẹn, lão không nghĩ tới người trẻ tuổi này không ngờ không nể mặt mũi cho lão, nói gì thì lão cũng từng là Hải Hoàng, là cha của Hải Hoàng đương nhiệm.
- Khụ.
Ở bên cạnh, Tĩnh Tâm kéo nhẹ Cao Lôi Hoa, ông lão trước mặt này chính là ông nội của nàng. Xem ra ông nội nãy giờ đều núp cạnh đây xem kịch.
Cao Lôi Hoa thấy được thần sắc của Tĩnh Tâm liền bất đắc dĩ thở dài nói với lão:
- Được rồi, lần này ta bỏ qua cho mụ.
Nghe Cao Lôi Hoa nói vậy, sắc mặt lão liền tốt hơn chút.
Chỉ có điều lão không để ý đến đôi mắt của Cao Lôi Hoa chợt lóe lên một tia tà ý. Lão không hề nghĩ đến quan niệm sống của Cao Lôi Hoa.
Tôn chỉ đối nhân xử thế của Cao Lôi Hoa là đem mọi tất cả nguy cơ bóp chết từ trong trứng nước.
Đúng như Cao Lôi Hoa nói, Nguyệt Nại Nhã là mụ đàn bà không có đầu óc, tha cho mụ, sớm muộn gì mụ cũng gây bất lợi cho người thân mình.
Cao Lôi Hoa sẽ bỏ qua mối nguy hiểm tiềm ẩn này sao? Tất nhiên là không! Nếu để mụ ta cuốn khăn gói ra đi mà không bị gì thì Cao Lôi Hoa có mà khóc không kịp đấy chứ! Cho nên, Cao Lôi Hoa sẽ không để mụ ta sống qua ngày hôm nay…
Nguyệt Nại Nhã tuy thoát một kiếp, hơn nữa Cao Lôi Hoa cũng công khai đồng ý tha cho mụ. Nhưng không hiểu vì sao khi mụ nhìn thấy Cao Lôi Hoa lại cảm thấy bất an. Đặc biệt là ánh mắt Cao Lôi Hoa nhìn mụ, ánh mắt đó giống như là đang nhìn một người chết.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh với Nguyệt Nại Nhã, sau đó quay sang vỗ vỗ Nguyệt Nhị.
- Ba, con không sao.
Nguyệt Nhị đem ma trượng bỏ vào trong nhẫn không gian. Sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nại Nhã một cách khinh thường, vừa rồi dù Cao Lôi Hoa không cản đòn của Nguyệt Nại Nhã, thì Nguyệt Nhị cũng không để cho mụ chiếm được cái gì tốt. Hiện tại, Nguyệt Nhị đã là Hoàng kim pháp sư, đâu dễ chọc! Muốn động vào cô bé hả, hỏi qua ma trượng của cô bé chưa?!
Nhìn thấy ma trượng trên tay Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa nở nụ cười tán thưởng. Không hổ là con gái của hắn, gặp nguy hiểm không hề sợ hãi, bình tĩnh giải quyết.
Tĩnh Tâm nghe thấy Cao Lôi Hoa cười liền quay đầu lại nhìn Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị. Đôi mắt xanh hiện lên vẻ dịu dàng.
Về phần ông nội Tĩnh Tâm đang giữ Nguyệt Nại Nhã thì xấu hổ không ngừng.
Lão hiện tại đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Đành đứng ở bên nhìn cả nhà Cao Lôi Hoa cười trừ.
Tuy rằng lão ra mặt cứu con dâu nhưng hình như cô cháu gái ‘thân iu’ lại cố ý không thấy mình. Nếu không, dù tính tình Tĩnh Tâm vốn có “lạnh” nhưng cũng không đến mức ném lão sang một bên thế này.
Ở bên cạnh, thiếu niên tuấn tú đi cùng Nguyệt Nại Nhã khẽ phất phơ quạt ngọc, hắn dường như muốn né ông lão mới xuất hiện này. Sau đó lựa lúc lão không để ý liền lặng lẽ lùi ra bức tường sau lưng.
- Cao Lôi Hoa, ta nghĩ, chúng ta có thể còn gặp nhau.
Thiếu niên anh tuấn nhìn Cao Lôi Hoa nhẹ cười, thấp giọng nói. Sau đó hắn lén nhảy qua tường, thoát khỏi nhà Cao Lôi Hoa.
*************.
Lúc này, trong phòng Ca Đức.
Đây là gian phòng mà Cao Lôi Hoa cấp cho Ca Đức. Nói gì thì Ca Đức bây giờ cũng là một Hỏa thần tân nhiệm, hơn nữa còn có trí tuệ. Cho nên Cao Lôi Hoa cũng không đem hắn triệu hồi vào không gian triệu hoán. Để cho hắn sinh hoạt như một con người bình thường trong thế giới này.
Lúc này, trong phòng, Ca Đức bận rộn lên xuống. Thỉnh thoảng một cỗ lực lượng linh hồn mạnh mẽ xuất hiện trên người hắn. Dường như hắn đang thí nghiệm cái gì đó.
Bên cạnh Ca Đức, linh hồn Quang Minh Nữ Thần đang ôm gối ngồi nhìn Ca Đức đang vội vội vàng vàng. Nàng cũng không có ý định chạy trốn, hoặc nói là nàng không có cơ hội chạy trốn. Tuy nhìn căn phòng này rất bình thường nhưng Ca Đức vì đề phòng linh hồn Quang Minh Nữ Thần chạy trốn nên đã khắc mấy cái ma pháp trận linh hồn lên tường.
Cái ma pháp trận này đối với Quang Minh Nữ Thần lúc mạnh nhất thì đương nhiên không có tác dụng. Nhưng bây giờ nàng chỉ là một linh hồn bình thường mà thôi. Lực lượng, thần cách đã bị Cao Lôi Hoa phong ấn trong cơ thể Bích Lệ Ti. Cho nên giờ nàng chỉ ngồi đầu giường ngơ ngác.
Đồng thời, trong đầu Quang Minh Nữ Thần cũng không ngừng nhớ lại tình hình lúc nàng và Cao Lôi Hoa chiến đấu.
Quang Minh Nữ Thần tự nhận lúc mặc ‘Thần vương giáp’ thì mình cùng con quái vật Cao Lôi Hoa mạnh tương đương nhau. Nhưng một chỉ cuối cùng của Cao Lôi Hoa rất thần kỳ. Trong đầu Quang Minh Nữ Thần không ngừng nghĩ đến chiêu thức đó, cuối cùng chỉ là hình ảnh bộ mặt lãnh khốc của Cao Lôi Hoa… …
Mãi về sau, Quang Minh Nữ Thần mới biết được bộ mặt đó của Cao Lôi Hoa không phãi lãnh khốc. Mà do ngón tay của Cao Lôi Hoa khi chọc vào áo giáp trên người nàng thì thấy đau đớn. Khuôn mặt đó là biểu tình của cảm giác đau nhức.
- Hic, ta suy nghĩ cái gì vậy trời!
Quang Minh Nữ Thần nhẹ lắc đầu, không biết vì sao mỗi khi nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng của trận đấu. Trong đầu của nàng lại hiện ra hình ảnh điên cuồng của nam nhân kia. Thân thể bị vảy đen che kín, ánh mắt đỏ quỷ dị cùng với mái tóc trắng phiêu bồng theo gió.
- Ngươi nghĩ gì vậy?
Ca Đức nghe Quang Minh Nữ Thần tự nhiên thốt lên liền ngẩng đầu nhìn Quang Minh Nữ Thần.
- Ta nghĩ về chủ nhân của ngươi, hắn đúng là một loại tồn tại kỳ diệu.
Quang Minh Nữ Thần cũng không sợ Ca Đức liền nói.
- Ừ, đúng vậy! Chủ nhân rất vĩ đại! Người rất hấp dẫn. Có lực hấp dẫn trí mạng đó!
Nói đến Cao Lôi Hoa, Ca Đức lộ vẻ kích động. Không nghi ngờ, cái đó là do thân phận giữa Cao Lôi Hoa với Huyết kỵ sĩ. Đối với Huyết kỵ sĩ thì người vĩ đại nhất chính là chủ nhân, người cho họ sinh mạng thứ hai.
- Đúng rồi, Ca Đức. Ngươi có biết lần đánh nhau trước, chủ nhân của ngươi dùng kỹ năng gì đánh bại ta không?
Trong đầu Quang Minh Nữ Thần chỉ còn lại hình ảnh một chỉ cuối cùng thần bí của Cao Lôi Hoa. Chỉ một ngón tay nhẹ nhàng đã phong bế hành động của nàng.
- Ta cũng không biết.
Ca Đức lẩm nhẩm rồi bắt tay vào cái sản phẩm đang bỏ dở nói:
- Chỉ có điều ta nghe nói đó là võ công từ quê hương chủ nhân.
- Như vậy à.
Quang Minh Nữ Thần hơi thất vọng, sau đó nhàm chán nhìn vào sợi dây thừng trên tay Ca Đức nghi hoặc hỏi:
- Ủa, Ca Đức, ngươi làm gì đó?
- Ta, ta đang làm cái này.
Ca Đức thuận miệng nói, hiện tại hắn đang được chủ nhân phân công cho việc chế tạo ra ‘linh hồn trường tiên’ (sợi roi linh hồn):
- Chỉ có điều không hiểu vì sao lại luôn không thành công. Đây là vũ khí công kích linh hồn, nhưng vẫn không thể duy trì trạng thái linh hồn.
- Duy trì trạng thái linh hồn?
Quang Minh Nữ Thần gật đầu nói:
- Ta nhớ hồi xưa khi Sáng Thế Phụ Thần cũng làm ra mấy vũ khí, không có cái nào không phải là vũ khí công kích linh hồn. Nhưng vũ khí đó vẫn còn trạng thái vật chất. Có lẽ vũ khí linh hồn và thân thể con người giống nhau đều cần đến một thể xác làm vật dẫn?
Quang Minh Nữ Thần đưa ra ý tưởng của mình.
- Đúng rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ!
Ca Đức cười dài, sau đó vỗ vỗ đầu mình. Lại nói tiếp, loại linh hồn trường tiên này Ca Đức cũng từng nghe Linh Hồn chủ thần ngẫu nhiên nói đến. Nhưng cũng chỉ là một lý luận thôi, hiện tại Ca Đức phát hiện ra lý luận dù có hoàn mỹ nhưng chân chính bắt tay vào làm thì lại không hề đơn giản chút nào. Cái trường tiên này đã ngốn hết cả ngày của Ca Đức.
- Đúng rồi. Này, cho ta hỏi chút. Ngươi làm vũ khí gì vậy? Làm xong để làm gì?
Quang Minh Nữ Thần nhìn sợi dây thừng trên tay Ca Đức, sau đó đột nhiên nàng nghĩ tới một việc liền lạnh run cả người.
- À, ta làm linh hồn trường tiên. Ừ, về phần tác dụng à? Hình như chủ nhân có nói qua là hắn muốn dùng nó quất ngươi mấy roi.
Ca Đức lôi roi trong tay ra nói.
- Gì? Quất ta?
Quang Minh Nữ Thần há to miệng, hiện tại nàng chỉ muốn vả vào miệng mình một cái.
Cái này không phải là gậy ông đạp lưng ông sao! Bày cho Ca Đức làm ra linh hồn trường tiên để hắn dùng nó đánh mình. Quang Minh Nữ Thần cảm thấy khóe miệng mình giật giật.
Biết hai chữ ‘hối hận’ ghi thế nào không? Hiện tại trong lòng Quang Minh Nữ Thần đang tràn đầy hai chữ này… …
****************.
Tại một nơi cách rất xa Quang Minh đế quốc, nơi có rừng rậm mênh mông.
Khu rừng rậm xinh đẹp này là một trong bảy đại cấm địa của nhân loại—Tinh Linh sâm lâm.
Tinh Linh là một sinh vật xinh đẹp. Các nàng là một sinh vật hoàn mỹ do Sáng Thế Thần tạo ra, sự xinh đẹp của các nàng đại biểu cho tự nhiên. Các nàng yêu hoàn bình. Quý trọng các loài sinh vật khác. Về căn bản các nàng không sát sinh, các nàng chỉ ăn chay, có thể nói các nàng là ‘ni cô’ của thế giới này.
Tuy Tinh Linh tộc là chủng tộc yêu quý thiên nhiên và hòa bình. Nhưng không một quốc gia nào dám xem thường chủng tộc nhìn có vẻ yếu ớt nhất này.
Phải biết rằng Tinh Linh sâm lâm còn có cái tên là – Huyết Dạ sâm lâm cũng không phải nói chơi!
Đã từng có một quốc gia siêu cường là ‘Ba Bố Luân đế quốc’ để ý đến mảnh đất xinh đẹp Tinh Linh sâm lâm này. Quốc vương của đế quốc đó đã phái ra một đội quân ước chừng hơn mười vạn tiến công vào chỗ ở của những Tinh linh tay không tấc sắt trong Tinh Linh rừng rậm. Ông ta muốn điền thêm Tinh Linh sâm lâm vào trong bản đồ lãnh thổ của mình.
Nhưng hy vọng bao giờ cũng đẹp đẽ. Còn sự thật thì lại chuyên phá hoại hy vọng!
Lúc mười vạn đội quân Ba Bố Luân tiến vào lãnh thổ của Tinh Linh tộc thì bọn họ phát hiện ra mình không phải đối mặt với những Tinh Linh hiền lành mà là những ma pháp sư dũng mãnh vô tình nhất!
Tinh Linh tộc yêu hòa bình và sinh mạng nhưng chỉ mang tính tương đối thôi! Với sinh mạng người khác thì họ càng quý trọng sinh mạng mình hơn, bọn họ không ngốc đến nỗi yêu sinh mạng kẻ thù mà tự sát. Cho nên đối với kẻ thù, Tinh Linh tộc chỉ có một chữ ‘giết’!
Chỉ đúng một đêm! Đúng vậy, chỉ đúng một đêm! Mười vạn binh lính của Ba Bố Luân đế quốc đã bị sáu trăm vị Tinh Linh chia làm sáu tổ sử dụng sáu cái cấm chú cho thành tro bụi!
Nghe nói, vào đêm đó, huyết quang bao phủ cả khu rừng Tinh Linh. Cho nên, từ đó về sau, rừng rậm Tinh Linh còn có cái tên khác là Huyết Dạ sâm lâm. Cái tên này nhằm nhắc nhở nhân loại nhớ đến cái đêm mà máu chảy đầy rừng đó!
Mà siêu cường quốc Ba Bố Luân sau khi mất mười vạn quân thì không lâu sau cũng bị loại khỏi vũ đài cường quốc.
Mười ba tháng mười, đây là một ngày rất bình thường. Nhưng đối với toàn bộ Tinh Linh tộc lại là một ngày nặng nề.
Trưởng lão vĩ đại nhất Tinh Linh tộc, một trong ba vị hiền giả trên đại lục—Tinh Linh hiền giả ‘Violet’ đã rời xa Tinh Linh tộc, mỉm cười về với vòng tay của Tinh Linh thần.
Tinh Linh hiền giả, trên đại lục được xưng là người có khả năng tiếp cận gần nhất với Vận Mệnh nữ thần. Hoặc nói, phải gọi các nàng với cái tên quen thuộc là nhà tiên tri.
Tinh Linh hiền giả Violet không chỉ là một nhà tiên tri trong tộc Tinh Linh. Hơn nữa còn là đại trưởng lão và Giáo Hoàng của Tinh Linh Thần Điện. Bà là trái tim của Tinh Linh tộc. Sự ra đi của bà là mất mát to lớn trong tộc, là đại biểu cho Tinh Linh tộc đã mất đi một trụ cột vững chắc.
Trong sâu thẳm của Tinh Linh sâm lâm, trung tâm của tộc Tinh Linh ‘Nguyệt Chi Thành’.
Nguyệt Chi thành là một tòa thành thị kế thừa phong cách của tộc Tinh Linh, đồng thời cũng là tòa thành có bức tường phòng thủ đơn giản nhất, chỉ có bốn cây lớn tại bốn phía không đếm được năm tuổi. Đó là vũ khí phòng thủ của Tinh Linh tộc—chiến tranh chi thụ. Có chiến tranh chi thụ, Tinh Linh tộc không cần phải làm thêm tường thành để phòng thủ làm gì.
Trung tâm Nguyệt chi thành, bên trong hoàng cung Tinh Linh tộc. Tinh Linh nữ hoàng Kate Bran ngơ ngác trên ngôi báu, trong đầu nàng chỉ còn lời tiên tri cuối cùng của hiền giả trước khi qua đời.
Đó là lúc hiền giả biết mình không còn sống được bao lâu nên kêu nàng đến trước giường. Nói cho nàng lời tiên tri cuối cùng.
- Lúc ánh trăng che hào quang mặt trời. Bên dưới Thánh sơn…, bất tử và bất diệt, một đội quân bội ước, một đội quân bị nguyền rủa khi đã bỏ rơi đồng đội của mình trên chiến trường. Tại bình nguyên Bi Ai, những chiến sĩ không cam lòng bị chiến hữu phản bội. Cùng với đội quân mang trong mình nguyền rủa vạn năm trước, còn nữa, Tinh Linh tộc, diệt quốc… …
Tinh Linh tộc diệt quốc? Tinh Linh nữ hoàng Kate Bran lập tức nắm chặt tay hiền giả:
- Hiền giả, ta phải làm gì đây? Ta phải làm gì?
- Ước định, ước định mười lăm năm về trước. Ngươi đã lập một cái ước định. Ta thấy, hình ảnh một người đàn ông. Một người đàn ông không thuộc thế giới này, bên cạnh hắn là một cô gái có mái tóc dài màu lam… có đuôi, ước định đó là giữa ngươi với nàng… …
Hiền giả chậm rãi nhắm đôi mắt lại. Trước khi chết, bà đã thấy hai cái tương lai, Tinh Linh tộc bị diệt quốc và Tinh Linh tộc phục hưng. Nhưng nàng đã không thể nhìn thấy hai cái tương lai bất đồng này được nữa rồi… Là diệt quốc rồi phục hưng hay phục hưng rồi diệt quốc?
Thông thường lời tiên tri lúc cuối đời thường là lời tiên tri đúng nhất.
Tinh Linh nữ hoàng Kate Bran vì chuyện này mà phiền não. Nàng đã tìm đọc toàn bộ bản đồ đại lục cũng không tìm thấy ‘bình nguyên bi ai’ hiền giả nói. Một vạn năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tuy rằng tuổi thọ của Tinh Linh tộc rất dài, nhưng chuyện một vạn năm trước thì cũng không có chút gì trong ấn tượng của người già nhất tộc.
Ước định mười lăm năm trước? Một nữ nhân có mái tóc lam dài, nhưng sao có đuôi, lời tiên tri thật không rõ ràng. Còn có một nam nhân, mà không thuộc thế giới này?
Là ước định gì mà có quan hệ đến tương lai của Tinh Linh tộc? Tinh Linh nữ hoàng cau mày đau khổ, nhưng dù thế nào thì nàng cũng không nhớ một chút gì về ước định mười lăm năm trước…