Nghe được tiếng hét thảm đó, Tĩnh Tâm cả kinh, nàng lập tức rời giường rồi chạy xuống dưới tầng.
Khi xuống dưới nàng lập tức nhìn thấy thân ảnh màu xanh lam đang bị 30 tên huyết kỵ sĩ quần ẩu.
- Ủa?!
Tĩnh Tâm kinh ngạc hô lên rồi nàng dụi mắt nhìn người đang bị đánh đến rên rỉ ở dưới đất.
- Các ngươi gà quá, eo đừng dùng lực quá lớn, đánh vào lưng là đúng nhất.
Thanh âm của Cao Lôi Hoa vang lên.
Tĩnh Tâm quay đầu lại nhìn Cao Lôi Hoa đang chỉ huy huyết kỵ sĩ đánh vào những chỗ trọng yếu của người kia… …
Mồ hôi lạnh của nàng chảy ra không ngừng.
- Ồ? Tĩnh Tâm nàng đã dậy rồi sao?
Cao Lôi Hoa có cảm giác có người đang nhìn mình, nên quay đầu lại nhìn Tĩnh Tâm vừa mới ngủ dậy:
- A, Tĩnh Tâm, sắc mặt nàng sao vậy? Có chuyện gì sao? Có phải bị bệnh hay không?
Cao Lôi Hoa bước tới sờ trán nàng.
Tĩnh Tâm lắc đầu, kéo tay hắn ra, rồi cười khổ.
Sau đó nàng chạy tới chỗ của 30 tên huyết kỵ sĩ, kéo lão già bị đánh ra.
Lúc lão già bị lôi ra, những huyết kỵ sĩ cũng không có hành động gì. Tuy huyết kỵ sĩ chưa tiến hóa thành huyết kỵ tướng thì chỉ số IQ không cao, nhưng bọn họ vẫn biết được Tĩnh Tâm là chủ mẫu của bọn họ.
Tĩnh Tâm nhìn bộ dáng của lão già không khỏi cười khổ.
- Sao vậy?
Cao Lôi Hoa tới cạnh Tĩnh Tâm rồi nhìn thân ảnh màu lam hỏi:
- Người này có vấn đề gì sao?
Tĩnh Tâm lắc đầu rồi ngồi xuống.
- A, Tĩnh Tâm à, cuối cùng cháu cũng chịu rời giường rồi. Nếu cháu tới chậm một chút sẽ không thấy ông đâu.
Thân ảnh màu lam vừa nhìn thấy Tĩnh Tâm liền bò dậy, cười cười nói với nàng.
Tĩnh Tâm cười một tiếng rồi lấy một chiếc khăn trong túi khẽ lau đi bụi bẩn trên mặt lão già.
Ặc! Nhìn biểu hiện này của Tĩnh Tâm, khóe mắt của Cao Lôi Hoa cứ giật giật, hắn có một dự cảm không lành.
- Ha ha, Tĩnh Tâm, cháu không cần làm vậy đâu. Cái thân già của ta không chịu nổi loại đãi ngộ như vậy.
Lão nhân kia cười rồi đẩy tay nàng ra.
Tiếp đó lão nhìn Cao Lôi Hoa đang đứng bên cạnh.
- Ha ha
Lão đột nhiên cười to.
- Hớ hớ.
Cao Lôi Hoa cũng bắt buộc phải cười với lão.
- Người trẻ tuổi, không tồi, không tồi.
Không ngờ lão lại không chửi rủa gì Cao Lôi Hoa mà lại còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng hắn.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười, cho dù da mặt hắn có dày đến đâu cũng phải đỏ mặt.
- Tĩnh Tâm, ánh mắt của cháu thật không tồi, trong mấy đứa thì chỉ có nam nhân mà cháu tìm là ông thấy được.
Lão mỉm cười với rồi giơ tay về phía Tĩnh Tâm, như định làm một động tác gì đó theo thói quen.
Động tác này Cao Lôi Hoa rất quen. Đó là động tác xoa đầu của người lớn.
Lão hiển nhiên muốn xoa đầu Tĩnh Tâm, nhưng khi vừa giơ tay lên lão lại cười khổ. Hiện tại Tĩnh Tâm đã cao hơn lão rất nhiều, cho dù lão vươn tay, kiễng chân cũng không thể chạm vào đầu nàng.
- Thời gian trôi qua nhanh thật, Tĩnh Tâm cũng đã lớn rồi.
Lão nhân thở dài nhìn Cao Lôi Hoa với ánh mắt vừa lòng.
- Thấm thoát, Tĩnh Tâm đã tìm được người mình thích.
Lão cảm khái nói:
- Tĩnh Tâm à, như lời cha con nói, con đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
- Ừm!
Tĩnh Tâm mỉm cười nhìn Cao Lôi Hoa rồi khẽ gật đầu.
- Nam nhân của con khiến ông rất vừa lòng. Vậy thôi, ông phải đi thôi, con phải biết ông là một người bận rộn mà.
Lão nhân bật dậy, không đợi Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm nói câu nào liền biến mất. Ông nhẹ nhàng đến lại nhẹ nhàng đi. Có điểm khác biệt là mồm miệng sưng tếu lên. Đó là do mấy tên huyết kỵ sĩ đánh hội đồng.
- Tĩnh Tâm, lão là ai vậy?
Thấy lão già kia biến mất, Cao Lôi Hoa khẽ hỏi Tĩnh Tâm, thân phận của lão già này dường như không đơn giản.
- Hi.
Tĩnh Tâm cười một tiếng rồi làm một loạt thủ thế.
Sặc.
Cả người Cao Lôi Hoa lui lại vài bươc, từ thủ ngữ của Tĩnh Tâm hắn biết được người đó chính là nhị gia gia của Tĩnh Tâm.
**************
Buổi sáng cứ thế mà trôi qua.
Cả sáng nay, Cao Lôi Hoa đều chú tâm suy nghĩ lời nói của nhị gia gia.
Tĩnh Tâm là con gái của Hải hoàng, là hải tộc công chúa. Vậy nên đó là mục tiêu tranh đoạt của nhiều gia tộc.
Nơi nào có trí tuệ nơi đó có tranh đoạt quyền lực. Hải tộc cũng như vậy. Gia tộc nào có người kết hôn được với Tĩnh Tâm có thể trở thành gia tộc có quyền lực nhất hải vực.
Vậy nên không có ai nguyện ý để cơ hội như vậy đi qua.
Tuổi của Tĩnh Tâm còn nhỏ (so với người hải tộc) nói) nên không có ai để ý tới nàng. Nhưng vừa rồi bọn họ lại nghe được, Tĩnh Tâm sắp cưới mà đối tượng lại là một nhân loại bình thường.
Bởi vậy, một số “tình si” đã bắt đầu hành động.
Nhị gia gia của Tĩnh Tâm đến lần này muốn tận mắt chứng kiến nam nhân của Tĩnh Tâm có thật sự mạnh mẽ như lời Poseidon nói hay không? Có thực lực để bảo vệ Tĩnh Tâm hay không?
Có năng lực bảo vệ Tĩnh Tâm.
Nhìn Cao Lôi Hoa ngẩn người, nàng cũng không có làm gì cả chỉ chống cằm nhìn hắn.
Cứ như vậy một buổi sáng đã trôi qua. Buổi sáng ngày hôm nay đã rất im lặng nếu không phải tự nhiên xuất hiện một người mà như Tĩnh Tâm nói là người quen.
- Aaaaaaaa!
Cao Lôi Hoa duỗi thẳng lưng ra rồi quay lại nói với Tĩnh Tâm:
- Chúng ta xuống chuẩn bị bữa trưa thôi.
- Ừm!
Tĩnh Tâm gật đầu rồi bước chậm xuống tầng.
Thùng thùng!
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.
- Ai vậy?
Nguyệt Nhị đang ở dưới lầu nghe thấy tiếng đập cửa kiền chạy ra ngoài mở cửa.
Sau cánh cửa có ba người, một nữ, hai nam.
Người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, phía sau nàng có hai người thanh niên trông cũng khá đẹp trai. Trên người bọn họ đều có ma lực thủy hệ dao động, chắc bọn họ cũng là cường giả thủy hệ.
- Sao đến cái cửa cũng mở lâu vậy?
Người phụ nữ trung niên thấy cửa mãi mới mở ra liền bất mãn nói rồi đẩy Nguyệt Nhị đang che trước mặt ra:
- Tranh ra, đừng chắn đường của chúng ta.
- Các người là ai?
Nguyệt Nhị nhíu mày hỏi:
- Các người tìm ai?
Giọng của Nguyệt Nhị ẩn chứa một chút giận dữ.
- Cô bé. Cháu mau lùi ra đi.
Nhìn Nguyệt Nhị vẫn đang chắn trước mặt nàng, người phụ nữ kia lập tức không kiên nhẫn nói:
-Ta là bác của Tĩnh Tâm, mau tránh ra ta tìm cháu gái của ta có việc.
Nguyệt Nhị chán ghét nhìn người phụ nữ trước mặt nàng:
- Buông tay ra.
- Nha đầu khốn kiếp này, ta đến tìm cháu gái Tĩnh Tâm của ta có chuyện, ngươi chắn đường đi làm gì.
Người phụ nữ tự xưng là ‘bác của Tĩnh Tâm’ kia thấy Nguyệt Nhị vẫn chắn đường mình bực mình nói.
- Tôi chưa từng nghe mẹ nói có bác nào cả.
Nguyệt Nhị lùi lại thoát khỏi tay của người phụ nữ kia:
- Các người cứ đợi ở đây, đê tôi lên gọi mẹ.
- Con bé này, ta đã nói rồi, ta là bác của Tĩnh Tâm. Chẳng lẽ ta phải lừa ngươi. Bác muốn đến thăm cháu mà còn muốn ngăn cản? Đây là đạo lý gì? Tránh ra, ta còn có việc tìm cháu của ta.
Người phụ nữ kia rít lên.
Đồng thời người phụ nữ đó tăng thêm sức đẩy Nguyệt Nhị lùi ra đằng sau.
- Hãy giữ khoảng cách với tiểu thư Nguyệt Nhị, người đàn bà thấp kém kia.
Đột nhiên sáu thân ảnh màu vàng chợt xuất hiện xung quanh bảo vệ Nguyệt Nhị.
Một huyết kỵ sĩ không khách khí nói, đối với người phụ nữ dám ra tay với tiểu thư Nguyệt Nhị. Bọn họ không giết nàng là đã quá nhân từ rồi. Trong quan niệm của họ chỉ có bằng hữu và địch nhân.
Mà ba người vừa đến này được huyết kỵ sĩ liệt vào danh sách địch nhân.
- Các người là ai?
Đối với những người vừa mới xuất hiện, người đàn bà kia cũng không dám làm bừa:
- Nói cho các người biết, ta là bác của Tĩnh Tâm.
Rồi nàng lại tiến vào một bước
- Nữ nhân kia, cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tiến vào thêm một bước nữa, nhân danh chủ nhân Cao Lôi Hoa, ta tuyên bó sẽ xử tử ngươi.
Một huyết kỵ sĩ với mái tóc dài màu đỏ bá đạo nói.
- Chuyện gì vậy?
Thanh âm của Cao Lôi Hoa từ trên lầu truyền xuống. Rồi hắn cùng Tĩnh Tâm từ từ xuống dưới lầu.
- Cháu gái.
Thấy Tĩnh Tâm, người đàn bà chợt hô lớn.
Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn ba người mới đến rồi nghĩ lại xem mình đã gặp những người này ở đâu.
- Em họ!
Lúc này người con trai ở phía sau bên trái người phụ nữ kia nhìn thấy Tĩnh Tâm chợt hô to một tiếng rồi dang rộng vòng tay ra, nhìn dáng vẻ của hắn dường như muốn ôm chặt Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm theo phản xạ lùi về phía sau một bước, đồng thời Cao Lôi Hoa cũng tiến về phía trước một bước.
- Cút!
Cao Lôi Hoa quát lớn một tiếng. Hắn còn đang ở cạnh Tĩnh Tâm, mà lại để một nam nhân khác ôm lấy Tĩnh Tâm, điều đó như tát vào mặt hắn.
Nhưng nam tử đó lại không để ý đến lời cảnh cáo của Cao Lôi Hoa, vẫn lao về phía Tĩnh Tâm vừa chạy hết sức, vừa để lộ ra khuôn mặt dâm đãng.
- Mẹ kiếp!
Cao Lôi Hoa mằng một tiếng rồi hắn bắt đầu cử động.
Ngay sau đó, trong nhà vang lên một tiếng bốp rồi lại bịch một tiếng!
Trong nháy mắt, Cao Lôi Hoa biến mất rồi hiện ra trước mặt cái người được gọi là ‘anh họ của Tĩnh Tâm’.
Không một chút do dự, Cao Lôi Hoa tặng cho hắn một chưởng vào ngực.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
‘Anh họ của Tĩnh Tâm’ tới nhanh mà đi còn nhanh hơn. Chưa đến 1 giây hắn đã bay ra ngoài.
Cao Lôi Hoa cũng không có phủ nhân là mình là người theo khuynh hướng bạo lực, hắn cũng thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Bạo lực không phải là chuyện tốt cũng chẳng phải chuyện xấu. Nhưng tại thế giới này, nếu mình lùi một bước, người khác lại tiến tới một trượng. Với những người như vậy chỉ có dùng bạo lực mới khiến họ sợ hãi và kính trọng.
Trong mắt hắn, anh họ của Tĩnh Tâm mà không có một bài học thì hắn sẽ không biết đường mà lùi…
Rắc một cái. “Anh họ của Tĩnh Tâm” bị Cao Lôi Hoa đánh đến gãy cả xương sườn.
Hắn hét lên một tiếng rồi bay ra ngoài.
- Con trai!
Người phụ nữ trung niên hét toáng lên rồi vươn tay đỡ lấy “anh họ của Tĩnh Tâm” đang bay ngược ra phía sau.
Nhìn thấy cảnh này người thanh niên còn lại cũng mỉm cười. Hắn nhìn Cao Lôi Hoa thì đầu tiên hiện lên ánh mắt kinh ngạc rồi sau đó lập tức chuyển thành tán thưởng.
Vị thanh niên này so với tên “anh họ” kia còn đẹp trai hơn. Đặc biệt là đồng tử màu xanh lam của hắn. Nếu chỉ so sánh về ánh mắt thì hắn không kém gì Tĩnh Tâm. Hắn nhìn Cao Lôi Hoa mỉm cười, dường như tán thưởng hành động của Cao Lôi Hoa.
- Ngươi là ai, sao lại can thiệp vào chuyện gia đình của chúng ta.
Người đàn bà nhìn thấy con trai mình bị người đàn ông tóc bạc kia đánh một chưởng, sau khi vất vả túm lại được liền hét to.
- Con của ta.
Người phụ nữ đó đặt tay trên ngực của anh họ của Tĩnh Tâm, một trận hào quang màu xanh lóe lên. Đó là thủy hệ ma pháp trị liệu bậc cao rất hữu hiệu – ánh sáng trị liệu.
Sau khi sử dụng xong ma pháp, con trai nàng cũng tốt hơn nhiều. Nàng nhẹ nhàng thở ra rồi bất mãn nói với Tĩnh Tâm:
- Tĩnh Tâm, cháu đối xử với bác của cháu thế sao?
Ánh mắt của Tĩnh Tâm chợt lóe lên, dường như nàng đã nhớ người phụ nữ này là ai.
- Tĩnh Tâm, người đó là bác của nàng sao?
Cao Lôi Hoa khẽ nói với Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm nhìn người phụ nữ đó rồi gật đầu. Tuy rằng người đó là bác của nàng, nhưng về cơ bản cũng không có tình cảm gì đặc biệt.
Nếu Tĩnh Tâm nhớ không nhớ nhầm thì đây là bác cả của nàng – Nguyệt Nại Nhã. Cái tên thanh nhã này được đặt trên người mụ thì thật là quá lãng phí. Mụ nổi tiếng cả hoàng tộc hải tộc về độ ngu ngốc của mình. Mụ từng gây rất nhiều phiền toái cho phụ hoàng. Hiện tại có vẻ nàng vẫn không biết dùng đầu óc như trước.
- Thấy chưa, tên đầu bạc kia. Ta là bác của Tĩnh Tâm, ngươi còn không xin lỗi ta.
Người đàn bà kia dường như không biết Cao Lôi Hoa là người như thế nào. Mụ vẫn kiêu ngạo nói với Cao Lôi Hoa.
- Nếu là bác của Tĩnh Tâm, thì vào trong đi.
Cao Lôi Hoa chuyển hướng vào phòng, không hề có ý xin lỗi người đàn bà kia. Buồn cười, muốn hắn xin lỗi sao. Nếu không phải nàng là bác của Tĩnh Tâm hắn đã để mấy tên huyết kỵ sĩ làm thịt rồi.
- Tĩnh Tâm, đây là người đàn ông mà cháu lựa chọn sao? Không có lễ phép chút nào, để hắn tiến vào trong hoàng tộc là mất mặt bộ mặt của hoàng gia chúng ta. Loại người này không vào hoàng tộc của chúng ta được. Tĩnh Tâm, cháu phải suy nghĩ thật cẩn thận, người đàn ông như vậy sẽ chỉ làm hoàng tộc chúng ta mất thể diện thôi.
Sau khi vào nhà, Nguyệt Nại Nhã liền lải nhải bên tai Tĩnh Tâm.
Lúc nói mụ còn nhìn về phía Cao Lôi Hoa đầy toan tính. Nàng còn ngu ngốc nghĩ rằng mình đã hãm hại Cao Lôi Hoa thành công nên cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng lại không biết, Tĩnh Tâm đang nhíu mày. Đối với Tĩnh Tâm, nói xấu Cao Lôi Hoa cũng chính là nói xấu nàng.
Thử hỏi, một người nói xấu mình thì làm sao có thể vui vẻ chứ?
Nguyệt Nại Nhã vẫn không biết rằng lời nói của mình đã gây phản cảm với Tĩnh Tâm. Mụ thoải mái dắt hai người thanh niên kia vào phòng rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Nhìn chiếc ghế nàng ngồi xuống, cả Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa đều không hài lòng.
Mụ ngồi chỗ của chủ nhân ngôi nhà. Thân là khách mà mụ lại chiếm ngay chỗ của chủ nhà. Đây là một việc rất vô lễ.
Cao Lôi Hoa sinh sống ở Trung Quốc, nơi đó rất trọng các lễ nghi.
Hành động của Nguyệt Nại Nhã, khiến hắn lại càng cảm thấy chán ghét.
- Tiểu nha đầu kia, còn không mang chén trà lại đây. Thật là, ngay cả một chút lễ phép cũng không có. Khách đến nhà mà không biết mang trà lên.
Sau khi Nguyệt Nại Nhã ngồi xuống, mụ không khách khí ra lệnh với Nguyệt Nhị đang đứng cạnh Cao Lôi Hoa.
- Tôi, châm trà?
Nguyệt Nhị chỉ mình rồi ủy khuất nhìn Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm bất đắc dĩ gật đầu, ra hiệu cho Nguyệt Nhị lùi ra sau pha trà.
Nguyệt Nhị bất đắc dĩ bĩu môi rồi chuẩn bị lui vào phòng.
- Sao, còn không đi đi.
Nguyệt Nại Nhã nhìn bộ dáng của Nguyệt Nhị liền nói với giọng quái dị:
- Kêu ngươi đi lấy một chén trà, mà đã không vui thế. Quả nhiên không có giáo dục. Thật không biết bình thường ai dạy bảo ngươi, một chút lễ phép cũng không có.
Nguyệt Nhị tức giận dậm mạnh chân, càng nhanh chân tiến vào trong nhà bếp.
Không có giáo dục, con gái mình không được giáo dưỡng?
Cao Lôi Hoa bực mình, ở trước mặt hắn mà dám nói bậy. Dám nói con gái của mình không giáo dục.
Tay phải của Cao Lôi Hoa run lên. Lúc này hắn thật sự muốn tát mụ đàn bà này một phát. Nhưng người đàn bà này lại là bác của Tĩnh Tâm, nên Cao Lôi Hoa đành cố gắng nhịn xuống.
- Đứng lại, Nguyệt Nhị. Về đây, không cần phải pha trà nữa.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nói.
- Ủa?
Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
- Trà, ở quê của tôi chỉ dùng cho khách nhân tôn quý.
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:
- Mà những người không có giáo dục lại không có tư cách uống.
- Ý của cậu là tôi không phải khách nhân, tôi không có tư cách uống?
Nguyệt Nại Nhã tức thì hét lớn.
- Hừ!
Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm vào người bác này rồi nói:
- Từ khi bà tiến vào thì có điều gì giống là khách. Từ khi bà bước vào có hành vi nào của bà gọi là tôn quý? Cử chỉ của bà từ đầu tới cuối đều là không có giáo dục.
- Lớn mật, ngươi nói bậy!
Nguyệt Nại Nhã hét lên một tiếng:
- Ta là người của hoàng tộc. Thân phận của ta không tôn quý sao?
- Hoàng tộc?
Cao Lôi Hoa cười lớn:
- Hoàng tộc thì sao? Trong mắt lão tử, bà chẳng là cái gì cả!
Cao Lôi Hoa chỉ vào Nguyệt Nhị nói:
- Con bé là ai? Chính là con gái của lão tử! Bà có quyền gì mà chỉ chỏ vào mặt con bé.
Trong mắt Cao Lôi Hoa tràn đầy phẫn nộ! Không ai có thể nói xấu con gái của mình cho dù người đó có là thần.
Nguyệt Nại Nhã bị Cao Lôi Hoa trừng mắt, mặt mũi nàng tái đi, ngồi phịch xuống ghế không dám ho he gì.
Trên thế giới này có những kẻ rác rưởi khi thiện sợ ác. Ngươi đưa cho bọn hắn cành ô-liu hòa bình, bọn họ họ lại tưởng rằng mình sợ họ nên muốn trèo lên đầu mình.
Tĩnh Tâm đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt lấy tay Cao Lôi Hoa kéo hắn ngồi xuống rồi nhẹ nhàng vỗ lưng hắn khiến hắn hạ hỏa.
- Hừ.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng. Bác của Tĩnh Tâm cũng không có hỏi thăm xem Cao Lôi Hoa là ai. Khuyết điểm lớn nhất của Cao Lôi Hoa chính là bao che cho người thân, từ khi nào lại đến lượt người khác vung tay múa chân trước mặt hắn.
Đối với người kính mình, Cao Lôi Hoa cũng kính lại. Nhưng loại đối xử như thế này đừng mong hắn tỏ ra thái độ gì.
- Hi hi hi. Ba của con tốt nhất.
Nguyệt Nhị nhìn hành động của Cao Lôi Hoa, lập tức mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ Cao Lôi Hoa rồi nhìn Nguyệt Nại Nhã đang nhíu mày.
- Đương nhiên.
Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng.
- Con của Cao Lôi Hoa là những người đội trời đạp đất, ai dám bắt nạt con của ta.
- Ngươi , ngươi!
Nguyệt Nại Nhã chỉ chỉ Cao Lôi Hoa.
Nhìn Cao Lôi Hoa phản đối, Nguyệt Nại Nhã vẫn chưa bỏ ý định, nàng nhìn Tĩnh Tâm nói:
- Tĩnh Tâm, sao cháu không bình luận gì cả. Chẳng lẽ vì một đứa con gái nuôi mà cháu lại đối xử với bác ruột như thế sao?
Nghe được lời nàng nói, Tĩnh Tâm nhíu mày cũng không nói lời nào.
- Giỏi, Tĩnh Tâm. Không ngờ cháu lại vì cái loại tiện chủng không biết cha mẹ là ai mà đối xử với bác như vậy.
Nhìn Tĩnh Tâm không nói lời nào, Nguyệt Nại Nhã còn tưởng rằng Tĩnh Tâm bị lời nói của nàng dao động. Nên định “bơm” thêm.
- Con rơi?
Nguyệt Nhị đang ôm Cao Lôi Hoa liền sững người lại. Nàng hoang mang, từ lúc lớn lên, nàng cũng đã biết Tĩnh Tâm không phải mẹ đẻ của mình, nhưng nàng không muốn thừa nhận. Cha mẹ luôn là nỗi đau buồn trong tâm linh của nàng.
Chát!
Trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng giòn tan.
Mọi người đều ngơ ngác quay về nơi phát ra tiếng động.
Tại chiếc ghế của chủ nhà, Cao Lôi Hoa xuất hiện với một tư thế đã tát xong.
Mà trước mặt hắn chính là Nguyệt Nại Nhã đang ngơ ngác ôm má nhìn tên đàn ông tóc bạc này.
- Nếu mụ còn nói thêm câu nào xúc phạm đến người nhà của ta. Ông cho mụ chết ngay tại đây.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa xuất hiện sát ý. Một cỗ lực lượng hắc ám trào lên. Từ sau khi dung hợp ma cách, tính cách của Cao Lôi Hoa lại càng nóng nảy:
- Xỉ nhục người nhà ta, chết!