Chương 220: Tiểu Pp Của Rudolph.


Được rồi, dù sao cũng cần phải bồi bổ Tĩnh Tâm nữa. Cao Lôi Hoa buông Tĩnh Tâm ra. Suốt mấy ngày rầu rĩ không vui, đã thế lại vừa hoạt động thân thể nên Cao Lôi Hoa cảm giác được Tĩnh Tâm gầy hơn. Hị hị!

- Lôi, thiếp và chàng đi.

Tĩnh Tâm đột nhiên ghé miệng vào tai hắn rồi khẽ nói.

- Được thôi, không thành vấn đề. Chúng ta đi nào.

Cao Lôi Hoa gật gật đầu nhưng thân hình run lên mạnh mẽ, lập tức quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Tĩnh Tâm.

- Làm sao thế?

Tĩnh Tâm nheo mắt, cười quyến rũ hỏi.

- Tĩnh Tâm, sao nàng có thể nói chuyện vậy. Giờ không ở dưới nước mà?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm.

- Không biết.

Tĩnh Tâm nói nhỏ tiếp:

- Có điều, sau khi …. với chàng…. Liền có thể nói chuyện. Không biết vài ngày sau lại trở về như cũ không. Dường như đây là sự nguyền rủa của biển cả.

Thanh âm của Tĩnh Tâm rất khẽ nhưng đối với Cao Lôi Hoa mà nói thì đây quả thực là một sự hấp dẫ trần trụi! Đây là do lời nguyền rủa của biển cả sao? Cao Lôi Hoa nghĩ thầm trong lòng, nếu như cứ sau mỗi lần mình “ấy” Tĩnh Tâm thì nàng lại có thể nói thêm mấy ngày chăng. Trời ơi, phải chi lời nguyền rủa của biển cả mãnh liệt thêm một chút nữa.

Tục ngữ nói “nam nữ phối hợp, làm việc không thấy mệt”.

Dưới sự giúp đỡ của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa làm bữa tối đầy hưng phấn. Cho nên, bất kể là về tốc độ hay chất lượng thì đều tăng cao.

Nhìn tốc độ làm đồ ăn của Cao Lôi Hoa, Poseidon cười híp cả mắt đồng thời trong lòng thầm gào to “Nhanh nữa lên, nhiều nữa lên.”

Phải biết rằng, khi trở về đáy biển có ăn thì cũng chỉ toàn mấy loại thực vật, muốn ăn những món ngon như thế này là chuyện rất khó khăn. Thế nên, không thể trách lão thèm ăn được, đây thực sự là do hoàn cảnh bắt buộc!

- Đã xong, kết thúc!

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ tay hài lòng rồi nhìn Bảo Bảo ngồi trên bàn hô lên:

- Bảo Bảo, đừng ăn vụng.

- Ứ, ba ba, con không nhịn được mà.

Bảo Bảo quay người lại làm nũng với Tĩnh Âm:

- Bà ngoại xem, ba ba không cho con ăn. Bụng con đói.

Poseidon ở bên cạnh nghe thấy lời của Bảo Bảo thì lập tức trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa. Đối với Hải hoàng mà nói thì Bảo Bảo là đứa cháu mà lão ưa thích nhất trong đám cháu của mình.

Cao Lôi Hoa cười khổ:

- Thôi vậy, Bảo Bảo muốn ăn cũng được. Tuy nhiên trước đó ít nhất con nên gọi Kim Toa Nhi, Mộng Ti với Rudolph xuống cùng nhau ăn chứ.

- Sớm biết ba sẽ nói vậy mà!

Bảo Bảo cười vsng rồi nhảy từ trên người Tĩnh Âm xuống và chạy lên tầng.

- Saga cùng Nguyệt Nhị chắc sắp về đúng không?

Làm xong hết thảy, Cao Lôi Hoa theo thói quen liếc nhìn đồng hồ ma pháp.

- Ừ, sắp trở về rồi.

Tĩnh Tâm khẽ đáp.

- Ta đi ra ngoài xem nhé.

Nói xong, Cao Lôi Hoa bước ra ngoài cổng.

Nhìn bóng dáng của Cao Lôi Hoa, trong đôi mắt của Tĩnh Tâm xẹt qua một tia kỳ dị. Thời gian như trở về những ngày Cao Lôi Hoa mới tới nhà Tĩnh Tâm, khi đó Cao Lôi Hoa cũng làm cơm sớm rồi ra ngoài cửa chờ bọn nhỏ trở về.

Điều duy nhất khác biết chính là hiện giờ mái tóc đen của Cao Lôi Hoa đã biến thành bạc rồi.

Kỳ thật không chỉ Tĩnh Tâm mới hoài niệm cảnh này. Cao Lôi Hoa cũng thế, hắn thở dài cảm thán. Trong khoảng thời gian này hắn chạy đông chạy tây, hình như đã lâu rồi không đứng đợi ở cửa nhìn bọn nhỏ về.

Đi tới cửa, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng mở cửa. Đúng lúc đó, Saga cùng Nguyệt Nhị ở phía ngoài cũng chuẩn bị đẩy cửa vào.

- Ba, ba!!!

Saga cùng Nguyệt Nhị đồng thời hô lên

- Chào buổi tối, các con của ba.

Mới đầu Cao Lôi Hoa cũng sửng sốt rồi híp mắt lại cười nói.

- Cha, Nguyệt Sư trở về chưa?

Saga đảo mắt quanh phòng, khi không thấy Nguyệt Sư liền nghi hặc hỏi.

- Nguyệt Sư ư. Nó là một con hùng ưng, đã đến lúc nó phải bay về nơi của nó rồi.

Cao Lôi Hoa cảm khái nói:

- Các con cũng thế thôi. Ngày nào đó, các con sẽ giống Nguyệt Sư, sẽ đi về những nơi thuộc về các con.

- Vậy Nguyệt Sư không trở về nhà nữa sao?

Nguyệt Nhị hỏi. Từ lâu cả 3 đứa đã quen với việc cùng rời giường rồi cùng nhau tới trường. Bây giờ thiếu đi một người khiến nàng không quen.

- Nó đã có nhà của nó.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Ặc, làm sao thế. Cứ làm như Nguyệt Sư đi hẳn thế. Yên tâm đi, nó còn có thể trở về mà, nhưng không phải bây giờ.

Cao Lôi Hoa nói rồi nhìn về hướng của thú nhân đế quốc. Nơi có một người con trai của hắn. Tuy là một đứa bé đã trưởng thành nhưng vẫn còn tính trẻ con. Có lẽ Nguyệt Sư sẽ trở lại, nhưng chẳng biết là bao giờ.

- Ba, chính ba mới là người biến bầu không khí thành ra như vậy.

Saga ở bên cạnh bất mãn nói.

- A, được rồi, không nói nữa, vào trong nhà thôi.

Đợi mấy đứa nhỏ đi vào, Cao Lôi Hoa đóng của lại rồi nói:

- Hôm nay, ba chuẩn bị cho các con mấy món ăn ngon đó. Tối nay, ông bà ngoại của các con phải đi rồi.

Saga nói:

- A, ông ngoại phải đi à. Đúng rồi ba ơi, thật ra ông ngoại con còn dám gọi nhưng bà ngoại thì con không dám gọi.

- Con cũng vậy.

Nguyệt Nhị cũng nói phụ thêm:

- Có trời mới biết, khi nào con gọi mẹ thành bà ngoại, bà ngoại thành mẹ.

- Ha ha, vấn đề đấy à.

Cao Lôi Hoa cười khổ. Có người mẹ trẻ cũng không hẳn là chuyện tốt:

- Buối tối cứ chào bà ngoại đi nhé. Lòng người rất đặc biệt, các con chỉ gọi ông ngoại mà không gọi bà ngoại, có trời mới biết bà ngoại sẽ nghĩ gì nữa?

- Chúng con biết rồi.

Nguyệt Nhị cùng Saga gật gật đầu.

- Đúng rồi, ba ơi.

Đi được vài bước, Saga đột nhiên nói:

- Có một chuyện con muốn hỏi ba.

- Có chuyện gì vậy?

Cao Lôi Hoa xoay lại đáp.

- Ba có biết khiêu vũ không?

Saga gãi đầu xấu hổ hỏi.

- Ừ? Kiểu nhảy nào?

Cao Lôi Hoa hỏi. Hắn biết nhảy không ít hơn mười loại. Tổ 13 là một tổ chức có những nhiệm vụ đặc biệt. Cao Lôi Hoa từng có nhiệm vụ làm gián điệp và giết tổng thống nước XX nên cũng tham gia nhiều loại vũ hội.

Điều cần học trong tổ 13 là rất nhiều, kỹ năng giao tiếp là một trong số đó.

Mà trong kỹ năng giao tiếp, khiêu vũ cũng là một mắt xích rất quan trọng. Cái gì là nhảy đầm, hip hop, nhảy Latin… Cao Lôi Hoa đều có thể nhảy nhưng chỉ là có hình có dạng mà thôi.

- Đấy là vũ hội dành cho quý tộc.

Nguyệt Nhị đứng bên cạnh cũng chen vào:

- Saga muốn tham gia một vũ hội nên mới hỏi ba có biết khiêu vũ không.

- Vũ hội của quý tộc? Vậy là phải dung những điệu nhảy hữu nghị rồi.

Cao Lôi Hoa suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nhớ tới Tĩnh Tâm. Hồi xưa nàng cũng là công chúa mỹ nhân ngư mà. Tuy rằng là một công chúa không đủ tư cách nhưng muốn nhảy mấy điệu nhảy hẳn là không thể làm khó nàng.

- Đi, theo ba đi gặp mẹ của các con đi.

Cao Lôi Hoa cười nói với Saga.

- Mẹ? Mẹ biết nhảy sao?

Saga gãi gãi đầu. Ở trong lòng bọn nhỏ thì Tĩnh Tâm rất đáng kính. Nhưng mẹ lạnh lùng như vậy làm sao biết khiêu vũ? Không chỉ Saga mà Nguyệt Nhị cũng nghĩ vậy.

- Đừng coi thường mẹ các con.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Nàng sẽ cho các con một sự ngạc nhiên.

- Ba ba, mau tới đây! Mau tới đây! Xảy ra chuyện rồi.

Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kỳ quái của Bảo Bảo.

- Sao vậy?

Cao Lôi Hoa tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lao vào phòng.

- Ba, Rudolph kéo quần.

Bảo Bảo nói với Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng. Hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng vỗ hai má Bảo Bảo, rồi ôm Rudolph ra bên ngoài.

Đứa bé kéo đũng quần là muốn đổi quần. Nhưng nếu thay quần trước mặt mọi người thì còn ai muốn ăn nữa.

- Muốn thiếp giúp không?

Tĩnh Tâm tới phía sau Cao Lôi Hoa nói. Bởi vì trong mấy tháng Cao Lôi Hoa ở nhà, tuy rằng xuống giường là vào phòng bếp, lên thì lên phòng ngủ nhưng chưa bao giờ thấy hắn từng thay quần cho các con. Do vậy, Tĩnh Tâm lo Cao Lôi Hoa không làm được nên cũng chạy theo hắn.

- Ta làm được mà.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Nàng cứ ăn cơm trước đi. Để nguội sẽ mất ngon đó.

- Hì hì.

Tĩnh Tâm khẽ cười nhưng cũng không đi vào trong mà chỉ đứng ở cửa nhìn:

- Vậy chàng cứ làm đi, thiếp đứng ở đây nhìn.

- Cũng được.

Cao Lôi Hoa ôm Rudolph ra ngoài rồi kéo quần nó xuống

Nếu các vị thần khác mà nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang làm gì thì có lẽ sẽ rụng cả mắt ra. Đường đường là Lôi Thần không ngờ lại thay quần cho một đứa nhỏ. Nói ra ai tin?

- Dị giới quả nhiên không dễ thích ứng..

Cao Lôi Hoa thở dài một tiếng rồi kéo quần Rudolph xuống. Nhưng rồi hắn mới nhận ra thế giới này không có tã lót.

Tĩnh Tâm thật khó xử. Cao Lôi Hoa chán nản, những chuyện như đứa bé tè ra quần hồi xưa đều do Tĩnh Tâm làm.

“Xem ra có thời gian phải làm cái tã mới được”.

Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.

Tĩnh Tâm nhìn dáng vẻ của Cao Lôi Hoa. Nàng biết rằng hắn rất mạnh mẽ, giống như phụ thân của nàng.

Cao Lôi Hoa không giống một nam nhân bình thường, hắn hoàn toàn khác với những người khác.

- A?

Sau khi cởi được quần của Rudolph, Cao Lôi Hoa kinh ngạc kêu lên. Rồi hắn nhìn kỹ “tiểu PP” của Rudolph. Cũng không phải bởi vì “nó” rất trắng, mà Cao Lôi Hoa thấy "nó" lại giống một thứ…

]

Cực Phẩm Vú Em - Chương #220