Chương 161: Chưa Thấy Ván Trượt Tuyết Bao Giờ ...


Cao Lôi Hoa nghi ngờ nhìn cô gái Tuyết Y Nhi này. Nói thật, hồi xưa xem một lượng lớn phim truyền hình đã làm Cao Lôi Hoa luôn cho rằng: dưới sự hấp dẫn của ngôi vị hoàng đế thì tình thân, tình yêu hay tình bằng hữu gì đó đều mong manh dễ vỡ.

Cho nên Cao Lôi Hoa luôn nhìn Tuyết Y Nhi với con mắt thành kiến. Dựa theo lời nói của Tiểu Tam thì cô nàng này cũng là một trong những người thừa kế ngôi vị hoàng đế, đối với Tiểu Tam cũng coi như là một đối thủ cạnh tranh. Vì vậy Cao Lôi Hoa cảm thấy rất đáng nghi khi thấy cô ta không dưng đi trợ giúp đối thủ của mình? Hay là cô ta có âm mưu gì khác?

Mẹ nó, ta bị nhiễm độc hại của mấy bộ phim truyền hình mất tiêu rồi. Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu mình, mình không nên tin mấy bộ phim thì hơn. Có lẽ cô nàng Tuyết Y Nhi này thật lòng muốn giúp đỡ Tiểu Tam cũng nên. Mình cứ ăn rồi coi phim nhiều quá nên nhìn ai cũng thấy có vấn đề, nghĩ vậy Cao Lôi Hoa tự cười chế giễu mình.

- Chị Tuyết Y Nhi.

Tiểu Tam kích động nhìn cô gái áo trắng này:

- Kỳ thật chị không nên làm vậy, đại băng nguyên có rất nhiều nguy hiểm. Đã có Cao đại ca đi cùng em rồi!

Cô gái áo trắng mỉm cười với Tiểu Tam:

- Chúng ta là chị em tốt mà, nhiệm vụ lần này không công bằng với em. Chẳng qua, chị rất quen thuộc đại băng nguyên, chị có thể đi dẫn đường cho bọn em. Chị cũng chỉ có thể giúp em đến thế thôi.

- Cảm ơn ý tốt của cô, công chúa Tuyết Y Nhi.

Cao Lôi Hoa mỉm cười với cô thiếu nữ áo trắng này:

- Vừa lúc chúng tôi đang cần một người thông thạo đường đi trên đại băng nguyên. Nên đành phải làm phiền công chúa vậy?

- Ừm!

Tuyết Y Nhi khẽ lên tiếng:

- Chuyện của Sophia cũng là chuyện của tôi.

Ăn xong đã quá ngọ, Tiểu Tam hưng phấn chạy đến bên Cao Lôi Hoa, kéo hắn đến truyền tống trận.

Đại băng nguyên là một băng nguyên rất rộng lớn ở cực bắc vương quốc Băng Tuyết. Từ chỗ này mà đi đến đó thì rất xa cho nên mấy người Cao Lôi Hoa liền di chuyển bằng truyền tống trận.

Chẳng qua lần này cũng không cần đi địa phương nào xa xôi, trong Băng Tuyết Nữ Thần thần điện cũng có một cái ma pháp trận.

- Chuẩn bị tốt chưa? Con gái của mẹ.

Nữ hoàng đứng bên cạnh ma pháp trận nhìn Tiểu Tam trìu mến hỏi.

- Dạ! Con đã chuẩn bị tốt rồi mẫu thân. Lần này con nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ mới về!

Tiểu Tam ôm lấy cánh tay Cao Lôi Hoa, lúc này nàng khoác một tấm áo choàng ma pháp nên bộc lộ thân hình thiếu nữ của mình. Dáng người của Tiểu Tam thì lúc ở Vong Linh cốc Cao Lôi Hoa cũng đã ‘check’ qua. Có điều lúc này Tiểu Tam ôm lấy cánh tay của mình thì đôi thỏ ngọc mập mạp áp chặt lên cánh tay làm Cao Lôi Hoa không tránh khỏi rung động: Cực phẩm! ‘Cơ ngực’ xịn đây. Cao Lôi Hoa cười tự giễu, không biết từ lúc nào mà mình lại coi bộ ngực thiếu nữ thành cơ ngực nam nhân cơ chứ.

Hiện giờ Tiểu Tam khoác một bộ áo choàng ma pháp màu đen, còn ở bên cạnh, Tuyết Y Nhi vẫn là một bộ áo choàng trắng nõn bằng lông hồ ly, nhìn vào không thể biết cô có chức nghiệp gì.

Tuyết Y Nhi đứng cạnh ngắm nhìn Cao Lôi Hoa. Một nam nhân với mái tóc bạc làm cô nàng có phần hứng thú. Nhìn ánh mắt Sophia thì Tuyết Y Nhi cũng hơi hiểu rồi. Mấy năm gần đây Sophia đã cự tuyệt vô số quý tộc và vương tử đến cầu hôn, bởi cô bé thấy họ không xứng với mình.

Hiện tại thì cô bé Sophia với ánh mắt cao vời vợi này lại ôm chặt lấy tên nam nhân tóc bạc này. Nếu nói tên này không có gì đặc biệt thì Tuyết Y Nhi không tin.

- Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu truyền tống.

Nữ hoàng điện hạ đứng bên cạnh ma pháp truyền tống kêu khẽ, ở bên cạnh, nhị trưởng lão cũng vô cùng lo lắng cho cô con gái của mình. Con gái mình bình thường rất thông minh, hôm nay ăn gì mà lại đi trợ giúp cho đối thủ hoàn thành nhiệm vụ chứ. Đành rằng quan hệ của hai đứa nó tốt nhưng sự tình liên quan đến việc kế thừa ngôi vị nữ hoàng mà. Nhị trưởng lão âm thầm dậm chân.

- Lấy ma lực của ta để thỉnh cầu, hỡi thần Không Gian vĩ đại, xin người hãy ban lực lượng vĩ đại của người, không gian truyền tống!

Sáu vị ma pháp sư đứng sáu góc ma pháp trận cùng niệm chú văn truyền tống.

Theo đó, ngôi sao sáu cánh quen thuộc lại xuất hiện dưới chân ba người Cao Lôi Hoa rồi sáng rực lên, anh sáng trắng chói lòa dần che khuất hình dáng ba người Cao Lôi Hoa. Sau khi hào quang tắt thì ba người đã biến mất.

Tại một thành nhỏ gần đại băng nguyên - thành Tuyết Cơ .

Nơi này là thành trì gần đại băng nguyên nhất, vốn quy mô của tòa thành này thì không có đủ tư cách để có truyền tống trận, nhưng do gần đại băng nguyên nhất, vì tiện đi lại nên vương quốc Băng Tuyết đành lập một cái ma pháp trận truyền tống ở đây luôn.

Đại băng nguyên là thiên đường của các nhóm lính đánh thuê. Ở trên đại băng nguyên có vô số ma thú và bảo vật. So với ma thú trong rừng rậm thì chỉ hơn chứ không kém. Do đó ở đây lính đánh thuê và đoàn thám hiểm nhiều không kể xiết. Điều này đã làm cho thành Tuyết Cơ nhỏ bé trở nên phồn vinh.

- Tới nơi rồi.

Tiểu Tam kêu một tiếng. Trước mắt ba người Cao Lôi Hoa bừng sáng thì người đã từ trong điện của Băng Tuyết Nữ Thần vào trong thành Tuyết Cơ rồi.

- Công chúa điện hạ tôn kính, thành chủ của Tuyết Cơ Thành, tử tước Đức Nhĩ xin thỉnh an công chúa điện hạ.

Do biết công chúa điện hạ giá lâm nên thành chủ đã sớm vào trong khu phố của hiệp hội ma pháp đứng đợi công chúa ở truyền tống trận.

- Miễn lễ đi.

Tiểu Tam buông lỏng cánh tay Cao Lôi Hoa, lần này cũng như lần trước, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi phong cách rồi, khí chất công chúa tỏa ra không thể nghi ngờ.

- Tạ ơn công chúa điện hạ.

Sau khi gã thành chủ đứng lên liền vẫy tay phía sau. Một gã có bộ dáng quản gia liền chạy tới, trình lên một quyển trục.

- Bẩm công chúa điện hạ. Hạ thần biết công chúa điện hạ đến đây vì tìm kiếm lại quốc bảo của đế quốc bị ác long kia cướp đoạt, cho nên mấy ngày nay hạ thần đã đi tìm hiểu, đây là một số tin tức liên quan đến ác long mà hạ thần đã sưu tầm, mấy tin tức này đều từ miệng của mấy gã lính đánh thuê. Hy vọng có thể trợ giúp được nhiệm vụ của công chúa điện hạ một phần.

Gã thành chủ này cũng là một con người khôn khéo, chẳng qua làm thành chủ của một địa phương như thế này nếu không khôn khéo sao có thể quản lý trông nom được cái thành này chứ?!

- Cảm ơn ngươi.

Tiểu Tam tiếp nhận quyển trục trên tay gã thành chủ.

- Có thể xuất hết tài cán cho công chúa là vinh hạnh nhỏ nhoi của hạ thần.

Gã thành chủ ra vẻ tôn kính nói với Tiểu Tam:

- Chỉ có điều tên ác long đáng giết này thật khó tìm, hạ thần đã xuất toàn lực. Nhưng tin tình báo cũng có hạn. Cuối cùng thì trong một lần phát hiện ra dấu chân của ác long, tại lãnh địa của băng hầu tận phía bắc đại băng nguyên.

- Ta biết rồi.

Tiểu Tam gật đầu nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ công lao của ngươi. Khi nào quay về đế đô, ta sẽ nhắc với mẫu hoàng, nếu nhiệm vụ này hoàn thành thì ngươi cũng có công trong đó.

- Hạ thần chúc công chúa thượng lộ bình an sớm hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày trở về.

Gã thành chủ hành lễ đầy tôn kính, làm thành chủ của một tòa thành nhỏ như thành Tuyết Cơ này hai mươi năm, tuy gã có chỉnh lý lại nhiều thứ thì gã cũng đừng mơ được về đế đô, cho dù gã có làm tốt hơn thế nữa thì cũng chỉ chịu khó làm một gã thành chủ nhỏ nhoi này thôi. Lần này, nếu nhiệm vụ được hoàn thành thì việc thăng quan tiến chức của gã sẽ không xa.

Cao Lôi Hoa đứng cạnh nhìn gã thành chủ. Gã này thật sự có tài. Đáng tiếc lại bị ném vào chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này. Nếu cho gã một địa vị xứng đáng thì gã có thể phát huy biết bao nhiêu tác dụng đây.

Chia tay gã thành chủ, Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam cùng Tuyết Y Nhi tiến vào đại băng nguyên.

Trên bầu trời tuyết rơi trắng xóa.

Nơi này là đại băng nguyên, quanh năm suốt tháng đều có tuyết rơi. Một thế giới trắng xóa, là một đại lục bị băng tuyết che phủ.

Bởi vì tuyết luôn rơi nên trên mặt đất tích tụ một lớp tuyết dày. Nếu bước chân không cẩn thận thì mọi người sẽ bị lún sâu vào trong tuyết, cho nên việc di chuyển trên địa hình toàn tuyết trắng này thật khó khăn.

Vẻ mặt Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi đều lộ vẻ khó xử. Không ngờ vừa đến đây thì tuyết lại rơi nhiều như vậy, nếu cứ di chuyển như này thì sẽ rất hao tổn sức lực, như vậy nhiệm vụ này càng thêm khó khăn.

Nhìn lớp tuyết đọng dày cộm, hai cô không ngừng thở dài.

- Sao vậy Tiểu Tam?

Cao Lôi Hoa khó hiểu nhìn hai cô nàng, đang yên đang lành lại than ngắn thở dài cái gì? Mới bắt đầu nhiệm vụ mà đã như vậy quả thực là xui hết biết mà!

- Tuyết đọng dày quá, căn bản là đi không nổi.

Tiểu Tam cười khổ nói:

- Cũng không thích hợp bay cho lắm. Em cứ tưởng trong khoảng thời gian này sẽ không có tuyết rơi chứ.

- Vì chuyện muỗi này sao?

Cao Lôi Hoa cười phá lên. Thấy ánh mắt khó hiểu của hai cô nàng, Cao Lôi Hoa liền xuất ra hai tấm ván gỗ từ trong nhẫn không gian, sau đó Cao Lôi Hoa lại mang hai tấm ván ‘xỏ’ vào chân mình.

- Cao đại ca. Đây là cái gì vậy?

Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa nghi hoặc. Nàng cũng biết một chút về Cao Lôi Hoa, biết hắn thường xuyên tạo ra mấy thứ đồ kỳ quái. Giống như cái vụ bình sữa.

- Cái này gọi là ván trượt tuyết.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Chuyên để giải quyết khó khăn mỗi khi gặp lúc tuyết đọng.

- Hai tấm ván gỗ này dùng thế nào vậy?

Tiểu Tam nghi ngờ hỏi, cô nàng không tin hai tấm ván này có thể làm ra trò gì.

- Xem kỹ nhé!

Cao Lôi Hoa cười một tiếng lớn. Nói dai không bằng làm ngay. Từ trong nhẫn, Cao Lôi Hoa lại lấy ra hai thanh gỗ, sau đó ổn định lại thân hình. Cắm hai cây gỗ xuống mặt tuyết để đỡ, vèo một cái, cả người Cao Lôi Hoa trượt về phía trước một cách thoải mái.

Trong mắt Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi hiện lên sự cuồng nhiệt. Sống từ nhỏ đến lớn trong đế quốc băng giá này, các cô liếc mắt cũng thấy hai tấm ván dưới chân Cao Lôi Hoa có giá trị như thế nào. Có nó thì việc đi lại lúc tuyết đọng sẽ không còn là chuyện khó nữa.

- Cao đại ca, em muốn có thứ này!

Tiểu Tam kêu lên hưng phấn.

- Ha ha ha.

Cao Lôi Hoa trượt lại bên cạnh Tiểu Tam, sau đó cởi cái ván trượt tuyết xuống, đặt hai cây gậy gỗ lên tuyết, rồi ngồi xổm xuống giúp Tiểu Tam mang mấy thứ này vào:

- Thứ này anh chỉ chuẩn bị có hai bộ.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Vốn anh nghĩ chỉ hai ta đi đại băng nguyên thôi.

Cao Lôi Hoa vừa dứt lời thì trong mắt Tuyết Y Nhi hiện lên chút mất mát.

- Ha ha.

Từ trong nhẫn không gian, Cao Lôi Hoa lấy một bộ khác rồi đưa cho Tuyết Y Nhi:

- Chẳng qua với thực lực của anh thì mấy thứ này cũng không có tác dụng gì cho lắm, anh chỉ dùng nó để giải trí thôi. Thứ này cho cô vậy.

- Cho tôi?

Tuyết Y Nhi rõ ràng sửng sốt.

- Ừ, cho cô đó.

Cao Lôi Hoa nói:

- Chẳng qua các cô còn phải tập giữ cân bằng cho tốt, thứ này xỏ vào cũng không chắc là sử dụng được ngay đâu! Hắc hắc.

Giữa trời tuyết rơi, hai bóng người đạp lên ván trượt, chao đảo nghiêng ngả trên nền tuyết trắng, gian nan tiến vào đại băng nguyên.

Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, tìm kiếm bóng dáng Băng Sương Cự Long trong bạt ngàn băng tuyết giữa đại băng nguyên thật là mò kim đáy bể mà…

Cực Phẩm Vú Em - Chương #161