Chương 153: Xuất Phát Trước Thời Hạn.


- Đừng có chống lại ta! Để ta xem đứa bé này là cháu trai hay cháu gái!

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lật tay một cái, gạt Vong Linh Đại trưởng lão sang một bên! Hiện giờ Vong Linh Đại trưởng lão mới chỉ là bậc bảy, nên đành bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Chấn Thiên Poseidon gạt sang một bên. Sau đó trợn tròn mắt nhìn bàn tay của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vén cái quần của tiểu công chúa lên!

Tức khắc Vong Linh Đại trưởng lão nước mắt lưng tròng.

Bóng loáng! Nguyệt Chấn Thiên Poseidon quan sát Bảo Bảo một lượt rồi cảm thán kêu:

- Lại là con gái!

Còn vì sao lão cảm thán như vậy là bởi vì lão không chịu thua kém, sau khi sinh được bảy con vịt zời mới nặn ra được mụn con zai!

Bảo Bảo mở bừng mắt nhìn người đàn ông to cao đen đen trước mặt! Nó hoàn toàn không ngờ rằng nam nhân trông như cái cột điện này lại dám ‘phi lễ’ với mình trước mặt mọi người! Ngay sau đó, Bảo Bảo liền nhớ tới mẹ mình đã từng nói một câu: “Bảo Bảo, sau này con phải nhớ kỹ, nếu một nam nhân không được sự đồng ý của con mà đã cởi quần con xuống, vậy thì con hãy đánh hắn hết sức!” (đây có thể là kết quả của việc Vong Linh Nữ Thần bị một tên thô lỗ nào đó ép yêu).

Đánh hắn! Ý niệm này hiện lên trong đầu Bảo Bảo một cách rõ ràng!

- Chịu chết cho ta!

Bảo Bảo hét to lên rồi không nể nang gì, giơ nắm đấm mũm mĩm, đáng yêu nhằm thẳng cằm Nguyệt Chấn Thiên Poseidon đấm! Đồng thời, trong lúc đấm lên, trên tay Bảo Bảo thấp thoáng có chút lôi quang.

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nhìn Bảo Bảo trong lòng đầy nghi hoặc, khi thấy nắm đấm của Bảo Bảo thì không thèm để ý mà mỉm cười, nắm tay nhỏ như vậy thì có tác dụng gì chứ? Lão là hải hoàng thượng cổ thần tộc cấp tám chứ có phải làm cảnh đâu?

Nhưng mà, Nguyệt Chấn Thiên Poseidon không ngờ rằng thân thể Bảo Bảo đã được Cao Lôi Hoa đả thông kinh mạch. Hơn nữa Bảo Bảo là con của song thần là Thú thần và Vong Linh Nữ Thần! Thú thần còn có một tên gọi khác đó là thần sức mạnh! Trong người cô bé có huyết thống của thần tộc thượng cổ Thú thần. Tố chất thân thể cô bé có thể dùng như Hoàng Hà để hình dung. Tuy rằng mới khỏi bệnh, nhưng lực phá hoại thì vô cùng khủng!

Bốp! Một tiếng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thân hình cao lớn của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon bị một đấm của Bảo Bảo đánh bay ra ngoài!

Còn Bảo Bảo lại không bị rơi xuống đất, mà lại lơ lửng trên không, không hề mượn sức mạnh nào!

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hàm dưới như rơi xuống đất.

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon là ai chứ! Là Hải hoàng trong thượng cổ thần tộc! Một người siêu ‘trâu’ bậc tám nắm giữ hai lĩnh vực! Nếu xét theo cảnh giới thì Cao Lôi Hoa cũng không bằng lão! Một người như vậy mà lại bị một cái nắm tay bé bỏng của Bảo Bảo đấm bay ra ngoài ư?

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon cũng mang theo vẻ mặt khó tin ngồi dậy, sau đó sờ sờ cằm mình. Rất đau!

Mẹ vợ Mậu Tĩnh Âm che miệng cười duyên rồi đi tới bên cạnh Nguyệt Chấn Thiên Poseidon kéo lão dậy.

- Quái, con bé này sao lại có sức lực lớn như vậy?

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vuốt cằm nghi hoặc nhìn cô bé dễ thương này.

Tĩnh Âm vỗ vỗ bụi đất trên người Nguyệt Chấn Thiên Poseidon rồi nói:

- Có lão quái ấy, đang yên đang lành tự nhiên kéo quần con gái người khác làm gì? Tuy nó là cháu gái lão, nhưng lão cũng không cần phải kéo quần nó xuống chứ.

- Ta chỉ muốn xem ở dưới có cái ‘cần tăng dân số’ hay không thôi mà!

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon ngượng ngùng nói.

- Lão chẳng lẽ không thể dựa vào bề ngoài để xem hay sao? Tuy rằng cháu gái không mặc váy, nhưng bề ngoài của nó chẳng giống con trai chút nào!

Tĩnh Âm trách móc.

- À, ha ha ha! Nhất thời không chú ý! Không chú ý mà! Là do ta hưng phấn quá, chỉ muốn đến xem phía dưới có cái gì, có phải là con trai hay không.

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hơn xấu hổ. Vừa rồi do hưng phấn quá nên không kịp nhìn vẻ ngoài của Bảo Bảo, lại trực tiếp kéo quần nó xuống!

- Ba ba, ba ba!

Lúc này Bảo Bảo tủi thân bay tới chỗ Cao Lôi Hoa, rồi vùi đầu vào ngực hắn:

- Lão phi lễ với con. Ba ba!

Bảo Bảo chỉ vào Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nói với Cao Lôi Hoa.

- Ha ha.

Cao Lôi Hoa cười méo xệch, khẽ vuốt ve mái tóc Bảo Bảo.

- Lôi Hoa, đây là con của ngươi và Tĩnh Tâm sao?

Tĩnh Âm sau khi nâng Nguyệt Chấn Thiên Poseidon dậy liền đi đến cạnh Cao Lôi Hoa, đánh giá cẩn thận Bảo Bảo đang nằm trong lòng hắn. Ánh mắt của Bảo Bảo và Cao Lôi Hoa giống nhau, đều là màu đen, giống như hai hạt trân châu đen vậy. Mái tóc của Bảo Bảo là màu vàng trong suốt, rất thích hợp với dáng vẻ của cô bé. Cuối cùng, diện mạo của Bảo Bảo thì lại không cần phải nói! Xinh xắn như một cô búp bê, khiến cho người khác không nỡ làm hại cô bé!

Mặc dù tuổi thực của Bảo Bảo cũng không còn nhỏ, nhưng hiện giờ nhìn qua Bảo Bảo thì vẫn giống như một đứa bé nhỏ tuổi.

Tĩnh Âm dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Bảo Bảo, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc khi thấy Bảo Bảo lớn như vậy. Bởi vì chính chủng tộc của nàng cũng rất đặc biệt. Chu kỳ sinh sản của các nàng khác hẳn với nhân loại, nhân loại là chín tháng mười ngày, còn các nàng là hai tháng. Hơn nữa, trẻ con tộc nàng trong thời kỳ đầu rất ngắn, chỉ tới mấy chu kỳ sau thì lớn rất nhanh, có thể bằng với mấy đứa trẻ nhân loại hai, ba tuổi.

- Ba ba.

Bảo Bảo đã lên tiếng, rồi nhích sát vào trong lòng Cao Lôi Hoa, giọng nói của Bảo Bảo ngọt ngào, trong trẻo giống như trân châu rót vào chậu ngọc vậy! Bảo Bảo vừa mở miệng, Nguyệt Chấn Thiên Poseidon và Tĩnh Âm đều khẳng định nó là con của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm!

Đôi mắt màu đen và lôi thần lực, đây là di truyền từ Cao Lôi Hoa. Người có đôi mắt đen có lẽ không ít, nhưng lôi thần lực đặc biệt trên người Bảo Bảo lại chỉ riêng Cao Lôi Hoa mới có. Còn giọng nói êm tai, hấp dẫn của Bảo Bảo như vậy ngoài chủng tộc Tĩnh Âm ra thì còn ai mới có chứ? Ít nhất vợ chồng nhà họ chưa từng thấy qua.

- Ba ba!

Bảo Bảo thấy Cao Lôi Hoa cứ đứng cười, không có giải quyết thay nàng, liền nhõng nhẽo:

- Lão kia là ai vậy, lão phi lễ Bảo Bảo. Ba ba, ba lên đánh lão đi, đánh bẹp lão đi!

- Hì hì!

Cao Lôi Hoa chỉ đành cười gượng, đánh lão? Nhưng lão là cha vợ đó, vừa rồi đã đánh một lần, nếu lại đi đánh nữa, vậy thì hắn chắc không muốn Tĩnh Tâm làm vợ nữa rồi!

- Ặc! Cháu gái ngoan! Không phải như thế đâu! Ta là ông nội cháu đó, không phải phi lễ cháu đâu! Ngoan, gọi ông nội đi nào!

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon nghe Bảo Bảo nói lão phi lễ nó liền nóng nảy. Lão vội vàng chạy tới trước mặt Bảo Bảo, rồi nở nụ cười tự cho là hiền từ nhất.

Bảo Bảo nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lập tức mặt trắng bệch! Bởi vì khuôn mặt của Nguyệt Chấn Thiên Poseidon rất là cương nghị. Lão vừa cười, chậc chậc! Đúng là còn khó coi hơn cả khóc!

- Bảo Bảo ngoan, đây đúng là ông nội con đó, gọi một tiếng ông nội đi nào.

Bây giờ Cao Lôi Hoa còn biện pháp nào khác? Đành đâm lao phải theo lao thôi, sai thì cũng sai rồi! Cùng lắm thì sau này cùng Tĩnh Tâm sinh thêm mấy đứa nhóc bồi thường cho Nguyệt Chấn Thiên Poseidon vậy.

Bảo Bảo sau khi nghe Cao Lôi Hoa nói như vậy liền gọi “Ông nội!” một cách miễn cưỡng.

- Tốt, tốt! Cháu ngoan!

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon lập tức xúc động! Có trời mới biết lão chờ đợi hai chứ ông nội này bao lâu rồi. Con cái mình cũng không ít, nhưng mà nhiều năm như vậy rồi mà lại không có lương tâm sinh cho lão một đứa cháu nào:

- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa. Cháu gái của ta hình như khá yếu ớt đó!

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hơi phật ý nói với Cao Lôi Hoa.

- À, là như này, cách đây không lâu nó sinh bệnh, nên giờ hơi yếu một chút.

Cao Lôi Hoa nửa thật nửa giả nói.

- Cái gì!

Nguyệt Chấn Thiên Poseidon hét to:

- Ngươi chăm sóc đứa bé thế nào mà để nó ngã bệnh vậy?

- À, không có vấn đề gì lớn, chỉ là bất chợt trúng gió thôi.

Cao Lôi Hoa thầm lau mồ hôi. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới một câu ở trên trái đất: “Một khi ngươi bắt đầu nói dối, ngươi phải dùng vô số lời nói dối để bù đắp lại lời nói dối đó!”.

- Để ta ôm cháu gái một cái nào Cao Lôi Hoa.

Lần đầu lên chức bà nội, Tĩnh Âm cười sung sướng, chìa tay định bế Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa.

Bảo Bảo nhìn Cao Lôi Hoa, Cao Lôi Hoa liền cười đáp lại rồi đưa Bảo Bảo cho Tĩnh Âm:

- Vâng, cũng tốt. Đứa bé vừa mới tỉnh lại, con đi làm chút đồ ăn loãng nhé, vừa mới tỉnh lại không thích hợp ăn đồ mỡ.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Bảo Bảo rồi nói:

- Đây là bà nội của con, nhớ kỹ nhé.

- Vâng.

Bảo Bảo khẽ gật đầu, im lặng để Tĩnh Âm ôm vào lòng.

- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa.

Tĩnh Âm thấy Cao Lôi Hoa định đi tới phòng bếp liền cười nói:

- Ta nghe bọn Saga nói qua, tài nghệ làm bếp của con rất tuyệt. Tối nay vì chuyện của ngươi và Tĩnh Tâm. Ta và ba của nó chưa kịp ăn cơm chiều liền chạy tới đây đó! Dù sao ngươi cũng muốn làm đồ ăn cho Bảo Bảo, không bằng làm cho chúng ta một phần đi!

Cao Lôi Hoa gật đầu lên tiếng:

- Được rồi, dù sao cũng hơi muộn rồi, coi như là ăn đêm đi!

Tĩnh Tâm ở đằng kia đột nhiên mỉm cười rồi chạy tới trước mặt Cao Lôi Hoa cầm lấy tay của hắn.

- Cùng nhau làm sao?

Cao Lôi Hoa khẽ cười nói.

- Ừm.

Tĩnh Tâm gật đầu, cười lôi kéo Cao Lôi Hoa chạy tới phòng bếp…

Nếu là ăn đêm thì cung không mất nhiều thời gian. Rất nhanh chóng, Cao Lôi Hoa một phần bữa ăn khuya đi lên.

Sau khi làm xong mọi việc, hắn lại ôm lấy Bảo Bảo, dùng cái thìa nhỏ múc cháo cho Bảo Bảo ăn. Còn Tĩnh Tâm thì ngồi bên cạnh xem. Cuối cùng, mẹ vợ Tĩnh Âm cũng không nhàn rỗi, nhiệm vụ cho Rudolph ăn cũng giao vào tay nàng!

Nhìn cả nhà đoàn tụ ăn đêm, Cao Lôi Hoa cảm thấy ấm áp. Tình cảnh như vậy là Cao Lôi Hoa thích nhất. Cả nhà ngồi cùng với nhau, ăn cơm vui vẻ, sinh hoạt vui vẻ. Cao Lôi Hoa mỉm cười.

Tĩnh Tâm ngồi cạnh nhìn Cao Lôi Hoa cũng mỉm cười theo, Không vì cái gì khác, bởi vì Cao Lôi Hoa vui vẻ, cho nên nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

- Thùng thùng thùng!

Ngay khi cả nhà đang hưởng thụ bữa ăn đêm, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

- Ai đó?

Saga lớn tiếng hỏi, tay vẫn không nỡ buông thức ăn xuống. Đứng dậy nhìn Nguyệt Sư và Tra Lý bên cạnh ra ý cảnh cáo. Trước khi chạy ra cửa còn ngoái lại liếc nhìn xem hai tên này có lén ăn vụng phần thức ăn của nó hay không.

Sau khi Saga mở cửa ra mới thấy người gõ cửa là Tiểu Tam.

Lợi dụng thời điểm mở cửa cho Tiểu Tam, Nguyệt Sư và Tra Lý rất ăn ý dùng đũa gắp vội. Chiếc đũa này là do Cao Lôi Hoa làm, sau khi Cao Lôi Hoa đến đây, cả nhà Tĩnh Tâm liền bỏ thói quen dùng dao, nĩa chuyển sang dùng đũa!

Đối với Nguyệt Sư và Tra Lý, chiếc đũa thật sự là thực dụng! Không phụ nó tên là ‘chiếc đũa’! Rất là nhanh! (ND: Trong tiếng Trung thì chiếc đũa = khoái tử, chữ khoái còn có nghĩa là nhanh, mau.)

Món ăn mà Cao Lôi Hoa chuẩn bị bữa tối cho mấy người Saga là món thịt bò kho tàu. Sau hai nhát gắp của Nguyệt Sư và Tra Lý, suất ăn của Saga lập tức ít đi hai miếng!

- Ha ha, Lôi Hoa, con của ngươi thật thú vị.

Tĩnh Âm đang cho Rudolph húp cháo nhìn Nguyệt Sư mà phì cười. Cái kiểu tranh giành thức ăn là việc Tĩnh Âm chưa từng gặp trong cuộc sống. Trên đại lục có đủ lễ nghi dành cho quý tộc, ăn uống cũng phải tiến hành theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt của quý tộc. Nhưng hiện giờ, khi Tĩnh Âm thấy mấy đứa nhỏ Nguyệt Sư tranh giành đồ ăn mới thấy rằng đây mới là một gia đình đích thực. Chứ còn theo lễ nghi quý tộc thì ăn cùng nhau mà lạnh tanh.

- Á, Nguyệt Sư! Ngươi là tên khốn khiếp!

Saga hô ầm lên, nó vừa ngoái đầu lại thì vừa vặn thấy Nguyệt Sư đang gắp trộm thức ăn lần thứ hai. Saga gào lên tức giận, rồi từ cửa chạy vội vào!

Tiểu Tam nhìn thấy bộ dạng Saga như vậy thì đầu tiên là sửng sốt sau đó bật cười khúc khích, rồi bước theo Saga vào trong phòng:

- Cao đại ca!

Tiểu Tam vừa vào phòng lên khẽ gọi.

- Ủa? Tiểu Tam à. Có chuyện gì thế? Sao tối muộn mà còn đến đây à?

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Tam, sau khi hội đấu giá kết thúc, Tiểu Tam liền quay về chỗ cha nàng. Về phần cha nàng là ai thì đến bây giờ Cao Lôi Hoa cũng không biết. Tiểu Tam chưa sẵn lòng nói thì Cao Lôi Hoa cũng không hỏi.

Tiểu Tam hơi ngại ngùng nói:

- Cao đại ca, chuyện của anh đã xong hết chưa? Chúng ta có thể phải xuất phát sớm hơn dự định đó! Bên kia hình như xảy ra chuyện, Băng Sương Cự Long lại cướp đi ma tinh băng hệ mà Băng Tuyết vương quốc tồn trữ nhiều năm qua. Cho nên nhiệm vụ của chúng ta phải thực hiện sớm….

Cực Phẩm Vú Em - Chương #153