Chương 146: Kiếm Chém Hội Đấu Giá. (P1).


Lần này Cao Lôi Hoa ra giá bảy mươi vạn kim tệ khiến toàn bộ mọi người đều ngây dại. Tất cả mọi người đều không thể tin được lỗ tai mình! Bảy mươi vạn, bảy mươi vạn chỉ để mua một hồ nữ? Người này có phải bị điên rồi hay không! Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về nam tử đầu bạc ở phòng ghế số 125. (--->Hình như có đôi chút nhầm lẫn về số phòng, cái này mình sẽ xem lại rồi sửa sau. Srr mọi người)

- Lão đầu, đừng ngây người nữa!

Cao Lôi Hoa quát lão đầu đang đứng ngẩn người ra, cứ nhìn lão đầu này là trong lòng Cao Lôi Hoa lại khó chịu. Vừa rồi nếu không vì lão chậm trễ, thì mình cần gì phải tăng thêm sáu mươi vạn kim tệ!

Lão chủ trì đấu giá bị Cao Lôi Hoa quát thì giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng gõ cây búa xuống:

- Bảy mươi vạn kim tệ lần một! Bảy mươi vạn kim tệ lần hai! Bảy mươi vạn kim tệ lần ba! Giao dịch thành công! Hồ nữ này thuộc về tiên sinh ở phòng ghế số 125!

Hồ nữ ở trên sàn đấu giá hơi run lên, rồi khẽ ngước nhìn Cao Lôi Hoa ở cửa sổ. Không biết vì cái gì, vừa rồi nàng cảm thấy ở trong phòng ghế này có một khí tức khiến nàng cảm thấy rất thân thiết. Dường như là khí tức của thú nhân!

- Phù!

Cao Lôi Hoa thở phào nhẹ nhõm, trước giờ chưa từng tham gia bán đấu giá, cho tới bây giờ Cao Lôi Hoa mới cảm nhận được sự hồi hộp và vui vẻ khi đấu giá! Cảm giác tiêu tiền như nước quả thực sung sướng!

- Ba, khi nào chúng ta đón nàng về.

Sau khi đấu giá được hồ nữ, Nguyệt Sư lại khẩn trương thêm, bây giờ, cho dù là chờ thêm một giây cũng làm cho Nguyệt Sư cảm thấy bất an.

Tiểu Tam ở bên cạnh cười nói với Nguyệt sư:

- Nguyệt Sư, ngươi không cần sốt ruột, theo quy định của hội đấu giá Thần Ký, sau khi kết thúc đấu giá, người đấu giá mang theo mã số tới hậu trường để lĩnh vật phẩm. Người chủ phòng đấu giá Thần Ký hành nghề đã lâu năm, về phương diện chữ tín thì đủ để người ta yên tâm được.

Nguyệt Sư bất an xoa xoay tay:

- Nhưng ta lại có cảm giác bất an! Không tự tay đưa nàng tới đây thì ta vẫn không thể yên tâm được.

- Bình tĩnh một chút, Nguyệt Sư.

Cao Lôi Hoa vẫn đang ngồi ở cửa sổ, hiện trong tay hắn còn thừa hơn năm vạn kim tệ. Lúc này hắn đang chuẩn bị xem còn món đồ gì để đấu giá mang về. Nhưng thấy vẻ lo lắng của Nguyệt Sư, Cao Lôi Hoa khuyên:

- Bất kể gặp chuyện gì, quan trọng nhất là phải tỉnh táo. Đầu tiên con cần giữ gìn đầu óc minh mẫn, chỉ có tỉnh táo, con mới có thể vượt qua khó khăn, đến được thắng lợi cuối cùng. Nếu con gặp chuyện gì cũng không thể bình tĩnh được. Vậy con đường về sau của con sẽ rất gian nan.

Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Sư, khẽ thở dài. Theo lời Tra Lý nói, Nguyệt Sư trời sinh đã là người thủ hộ của Thú nhân tộc, cho nên chung quy nó khó thoát khỏi vận mệnh trở thành vua của Thú nhân tộc. Nhưng sau này hắn lên làm vua mà làm việc chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết như trước, thì cuối cùng kẻ chịu thiệt chỉ có thể là nó. Bình tĩnh, là đức tính mà người lãnh đạo không bao giờ được thiếu.

- Ba, con cũng muốn bình tĩnh.

Nguyệt Sư lo lắng nói:

- Nhưng hiện tại con lại không thể bình tĩnh được.

- Tâm tĩnh thì thần tĩnh.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói:

- Thần tĩnh tự khắc nhân tĩnh.

- Tĩnh không được ba à. Nếu như muốn tĩnh là tĩnh thì con chỉ được như thế này thôi!

Nguyệt Sư bất mãn nói.

- Con lại đây, Nguyệt Sư.

Cao Lôi Hoa vẫy tay gọi Nguyệt Sư.

- Dạ.

Nguyệt Sư ngoan ngoãn bước tới trước mặt Cao Lôi Hoa.

- Cúi đầu xuống.

Cao Lôi Hoa thản nhiên nói.

- Dạ.

Nguyệt Sư ngoan ngoãn cúi đầu.

- Cốp!

Cao Lôi Hoa cốc mạnh một cái vào đầu Nguyệt Sư! Nguyệt Sư choáng váng, ngất lịm ngã bịch về phía sau…

- Thế này sẽ an tĩnh.

Trước ánh mắt mấy người Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa xoa xoa tay phớt lờ những tiếng kêu gọi.

Hội đấu giá nhanh chóng kết thúc, bởi vì chuyện hồ nữ, cho nên mấy người Cao Lôi Hoa cũng không có hứng thú đấu giá cái gì nữa. Từ đầu tới cuối, ngoại trừ hồ nữ ra thì mấy người Cao Lôi Hoa cũng không quan tâm đến đồ vật khác.

Sau khi hội đấu giá chấm dứt, Tiểu Tam liền dẫn đám người Cao Lôi Hoa nhanh chóng đi tới hậu trường, chuẩn bị nhận hồ nữ về.

Đi tới hậu trường, Tiểu Tam chỉ vào phía sau tấm màn giới thiệu với mấy người Cao Lôi Hoa:

- Đây, chính là nơi nhận đồ vật được đấu giá. Thông qua số hiệu là chúng ta có thể mang vật phẩm đấu giá của mình về.

- À.

Cao Lôi Hoa đáp, rồi bước theo Tiểu Tam vào sau tấm màn đấu giá. Nguyệt Sư cùng Tra Lý đều sốt ruột, chưa đưa được hồ nữ này về. Thì lòng của hai người chưa yên.

- Đây là số hiệu đấu giá của chúng ta.

Tiểu Tam giao số hiệu đấu giá cho nhân viên phụ trách giao hàng cho các khách quý.

Tên phụ trách giao hàng cầm lấy số hiệu đấu giá, sau đó cẩn thận quan sát con số ở trên. Rồi hắn ngẩng đầu lên quan sát đám người Cao Lôi Hoa một lượt. Trong mắt hắn, Cao Lôi Hoa thấy được sự khinh miệt.

Cao Lôi Hoa nhíu mày, tên nam nhân trước mặt này trông cao gầy. Chỉ tiếc cao quá nên hình dáng xấu xí, hơn nữa vừa rồi trong mắt hắn lóe lên sự khinh miệt nên khiến cho ấn tượng của Cao Lôi Hoa về người này kém tới cực điểm rồi!

- Các ngươi chính là chủ nhân của phòng ghế số 125 sao.

Sau khi liếc nhìn đám người Cao Lôi Hoa, tên này cất giọng hỏi.

- Đúng vậy. Chúng ta là chủ nhân của phòng ghế số 125. Vật mà chúng ta đấu giá được chính là hồ nữ kia.

Hiển nhiên cũng cảm giác được ý đồ bất thiện trong lời nói của đối phương, Tiểu Tam nhíu mày đáp.

- Hừ hừ!

Tên này hừ hai tiếng như khỉ, nhưng không hề có ý mang hồ nữ tới cho đám người Cao Lôi Hoa, mà chỉ xoay người lại lấy ra một túi ma tinh, đưa cho đám người Cao Lôi Hoa.

- Đây là có ý gì?

Thái độ lạnh lùng của tên này khiến cho Cao Lôi Hoa cảm thấy rất khó chịu.

- Có ý gì ư?

Nam tử kia cười khinh khỉnh:

- Như ngươi thấy đó, đây là mười vạn kim tệ và ma tinh trị giá sáu mươi vạn mà ngươi đấu giá đó. Bây giờ, toàn bộ đều trả lại cho ngươi!

- Bịch!

Cao Lôi Hoa vươn tay nhẹ nhàng tiếp lấy túi ma tinh.

- Ý ngươi là sao?

Giọng Cao Lôi Hoa trở nên lạnh lùng khiến mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc này, mọi người tới nhận đồ ở chung quanh cũng đã bị hấp dẫn, dần dần quây thành vòng nhìn Cao Lôi Hoa. Vừa rồi Cao Lôi Hoa ra giá bảy mươi vạn kim tệ mua một hồ nữ, cho nên rất nhiều người ở đây đều nhận ra hắn.

- Có ý gì à?

Nam tử trước mặt khinh miệt nhìn Cao Lôi Hoa:

- Là như này! Hội đấu giá Thần Ký không định bán hồ nữ kia cho ngươi. Giờ ngươi có thể mang theo ma tinh của ngươi rời khỏi đây!

- Đây là quy tắc hội đấu giá của các ngươi sao?

Trong mắt Cao Lôi Hoa nhấp nhoáng lôi quang mầu vàng tím:

- Khách hàng bán đấu giá xong, không cần sự đồng ý của khách hàng, cũng có thể tùy ý hủy bỏ? Đây gọi là tín danh của các ngươi sao?

- Đối với những ngươi như các ngươi, hội đấu giá chúng ta không cần phải nói đến quy tắc.

Tên đó khinh miệt nói:

- Dù sao hồ nữ kia đã bị một người tôn quý mang đi rồi, cho nên các ngươi cũng đừng hi vọng có được hồ nữ này. Mang theo ma tinh rời khỏi nơi này đi, tên nhà quê. Lần sau nhớ đem ma tinh đổi thành kim tệ rồi mới tới tham gia đấu giá nhé!

- Giỏi! Giỏi lắm!

Cao Lôi Hoa cười gằn, liên tiếp nói hai chữ “hảo”:

- Xem ra, các ngươi đã không muốn nói lý!

- Lý?

Nam tử kia khinh thường cười nói:

- Chỉ bằng tấm biển Thần Ký này, chúng ta chính là lý!

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt, co chân nhảy lên đạp cho hắn một cái ngã lăn xuống đất:

- Một khi như vậy, đối với kẻ không nói lý lẽ, ta cũng không cần phải nói tiếp nữa.

Cao Lôi Hoa đạp lên mặt tên nam tử trước mặt. Rắc một tiếng, mũi hắn đã bị Cao Lôi Hoa đạp gãy. Máu tươi bắn tung tóe cả khuôn mặt hắn. Nhưng hắn lại không có thể thốt ra một tiếng nào, bởi vì lúc này cái miệng của hắn đã bị Cao Lôi Hoa giẫm lên!

Thấy Cao Lôi Hoa giẫm đạp lên tên đó, trong lòng mọi người đều kêu lên một tiếng “hay”! Phát đạp này của Cao Lôi Hoa khiến mọi người đều thấy hài lòng! Thái độ trước đó của tên phụ trách khiến ai nấy đều rất phản cảm.

Rất nhanh, tin tức Cao Lôi Hoa ẩu đả cùng với nhân viên hội đấu giá Thần Ký đã lan truyền. Người phụ trách hội đấu giá Thần Ký ở Quang Minh đế đô nghe được tin tức này, vội vàng chạy đến nơi phát sinh vụ việc.

Người phụ trách vừa tới hiện trường, lập tức nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang hung dữ giẫm lên mặt nhân viên của mình:

- Dừng tay, tên dã man kia, còn không mau nhấc chân của ngươi ra!

Người phụ trách thở hổn hển hét lớn.

- Ngươi, chính là người phụ trách nơi này à.

Sau khi nghe được tiếng hết, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn người phụ trách mập mạp:

- Ta hỏi ngươi, hồ nữ kia, hiện đang ở nơi nào?

Giọng Cao Lôi Hoa được đè xuống rất thấp, không nghe ra hỉ nộ ái ố, nhưng lúc này những người quen thuộc với Cao Lôi Hoa vừa nghe giọng hắn liền biết, lúc này sự kiên nhẫn của hắn đã tới cực điểm rồi…

Cực Phẩm Vú Em - Chương #146