Chương 133: Cùng Nấu Ăn Với Tĩnh Tâm


Nguyệt Hoa Thiên vỗ vai ra vẻ thông cảm với Cao Lôi Hoa, đối với việc bản thân mình không cẩn thận làm cho Tĩnh Tâm vui mừng quá. Nguyệt Hoa Thiên cũng bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc nhất. Nhưng đồng cảm không có nghĩa là đồng cam cộng khổ! Tuy rằng đồng tình với Cao Lôi Hoa nhưng Nguyệt Hoa Thiên cũng không có dám lưu lại cùng với Cao Lôi Hoa và người nhà ‘hưởng thụ’ cái cực hình này đâu.

- Chúc chú trưa nay gặp nhiều may mắn, người anh em Cao Lôi Hoa! Chúng ta chia tay ở đây thôi, khỏi tiễn, hẹn gặp lại! À, đương nhiên, nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại thì tính tiếp.

Nguyệt Hoa Thiên vỗ nhẹ lên vai Cao Lôi Hoa rồi phi từ trong nhà ra ngoài, chạy trối chết như Tào Tháo đuổi.

Thấy Nguyệt Hoa Thiên chạy như vậy mà Cao Lôi Hoa cứ đần thối mặt ra, hắn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì có thể làm cho gã anh vợ tương lai tham ăn này bỏ qua cả cơm trưa để chạy trốn? Suy cho cùng thì Tĩnh Tâm làm cái gì mà khiến Nguyệt Hoa Thiên biến thành cái bộ dạng sợ hãi này vậy?

- Cao đại ca, trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì sao? Cái chú vừa rồi dường như trốn rất nhanh đó.

Tiểu Tam nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Anh cũng đâu biết gì hơn, chúng ta cứ vào xem rồi chắc sẽ rõ cả thôi.

Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết, sau đó Cao Lôi Hoa lén thò nửa đầu liếc vào trong. Từ ngoài cửa nhìn vào sân trong, Cao Lôi Hoa cũng không có phát hiện ra cái gì, trong sân không có lấy một bóng người.

- À, không có ai hết, chúng ta cứ lặng lẽ mà vào thôi!

Cao Lôi Hoa quay đầu lại nói nhỏ với Tiểu Tam, sau đó bước nhẹ nhàng như kẻ trộm đi vào trong sân, dè dặt vừa đi vừa nấp. Trong đại sảnh không có ai hết, phòng ăn cũng không có, phòng khách cũng không phát hiện mục tiêu nào.

Quái? Tĩnh Tâm với mọi người đâu hết rồi? Cao Lôi Hoa dẫn theo Tiểu Tam đi tới phòng ăn nhưng lại không thấy bóng dáng một ai. Không chỉ Tĩnh Tâm mà ngay cả bọn nhỏ cũng không thấy. Kỳ thật, đã xảy ra chuyện gì à? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nghĩ.

- Bây giờ chỉ còn đúng một chỗ cuối cùng!

Cao Lôi Hoa nhớ tới một gian phòng quý trong nhà. Nhưng về cơ bản gian phòng này Tĩnh Tâm sẽ không tới. Đồng thời cũng là chỗ mà Cao Lôi Hoa và bọn nhỏ không muốn cho Tĩnh Tâm tới nhất - phòng bếp.

- Tĩnh Tâm chắc không ở đó chứ.

Cao Lôi Hoa nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói với Tiểu Tam ở bên cạnh:

- Tiểu Tam, em tạm đứng yên ở đây nhé, đừng đi đâu cả, để anh đi vào xem sao.

- Vâng!

Tiểu Tam đáp rồi núp vào phía sau cửa.

Cao Lôi Hoa gật gật đầu với Tiểu Tam. Sau đó rón ra rón rén, không gây ra tiếng động nào đi tới phòng bếp.

Ở cửa phòng bếp, Cao Lôi Hoa cẩn thận mở hé một khe nhỏ, nhắm một con mắt lại nhìn vào bên trong phòng.

Trong phòng bếp, Cao Lôi Hoa nhìn thấy một dáng người có mái tóc xanh lam dài quen thuộc đang vội vội vàng vàng. Bàn tay trắng nõn của nàng sử dụng dao bếp rất ngượng ngùng. Ôi, nhìn thế nào cũng thấy nàng như đang cầm kiếm chứ không phải cầm dao.

Ực ực! Cao Lôi Hoa đau khổ nuốt thêm ngụm nước miếng, hắn nhớ lại khi mới tới nhà Tĩnh Tâm, tự tay Tĩnh Tâm đã làm cho mỗi người một miếng thịt nướng. Sau đó, mọi người đều đực cả mặt ra khi nhìn những cục than trên bàn ăn.

Sau đó, cả đêm Saga lén lút đem mấy khối thịt nướng đó ném cho mấy con chó nhà giàu nuôi trong thành. Kết quả là mấy con chó uy mãnh đó sau khi ‘xực’ thịt nướng của Tĩnh Tâm thì rên rỉ ư ử đằng đẵng suốt hai tuần trời. Sau hai tuần thì đều gầy trơ xương. Cho nên hiện giờ ai mà cầm vật gì màu đen đến cho chúng thì bọn nó tuyệt đối không chút do dự xin ngay miếng thịt thơm ngon trên đùi người đó….

Ực ực! Cao Lôi Hoa cảm thấy miệng mình đắng ngắt.

Bây giờ Cao Lôi Hoa đã hiểu vì sao Nguyệt Hoa Thiên lại vội vàng chạy trốn như vậy rồi. Nguyệt Hoa Thiên là anh của Tĩnh Tâm, tất nhiên đã từng ‘thưởng thức’ tay nghề của nàng rồi. Cho nên khi Nguyệt Hoa Thiên nhìn thấy Tĩnh Tâm tự mình đi vào bếp thì lập tức bỏ của chạy lấy người ngay.

Lúc này Cao Lôi Hoa cũng hiểu là tại sao Nguyệt Hoa Thiên lại kêu mình đi mua thuốc giải độc. Tuy rằng không biết thuốc giải độc đó có hiệu quả gì không nhưng có lẽ cũng có chút công dụng nào đó.

Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa lại ngắm nhìn thân hình xinh đẹp của Tĩnh tâm trong bếp. Đồng thời thầm nghĩ, không biết cái thân thể bậc tám thần cấp này có trụ qua nổi bữa cơm trưa này không đây!

Nhìn tư thế Tĩnh Tâm thái rau mà cứ như chém người, Cao Lôi Hoa tự hỏi xem có nên thừa dịp Tĩnh Tâm đang nấu cơm mà ra quán mua thuốc sau đó phát trước cho mọi người thêm an toàn.

…………

Cao Lôi Hoa lặng lẽ chuồn khỏi cửa phòng bếp, rồi quay lại đại sảnh tìm Tiểu Tam.

- Tiểu Tam, làm sao thế, đang ngủ à?

Cao Lôi hoa vỗ nhẹ lên người Tiểu Tam, mới có chốc lát mà không ngờ Tiểu Tam đã ngồi ở đó ngủ rồi.

- Ủa?! A, là em dạo này mệt quá.

Tiểu Tam mỉm cười rồi dụi dụi mắt.

- Hắc hắc, em đi theo anh. Anh dẫn em đến chỗ mấy đứa nhỏ trước đã.

Cao Lôi Hoa dẫn Tiểu Tam đi lên lầu.

Tới phòng mình, Cao Lôi Hoa thấy mấy đứa nhỏ đang ngồi xổm bàn luận về vấn đề gì đó. Bên cạnh mấy đứa nhỏ là Vong Linh đại trưởng lão với thái độ dửng dưng, lấy thân phận vong linh pháp sư của lão mà nói thì cho dù đồ ăn có khó ăn hơn nữa thì đối với lão cũng không có vấn đề gì. Nhưng còn Tra Lý ở bên cạnh thì mặt đang trắng bệch ra.

- Mấy đứa nhóc này sao lại chạy hết vào phòng ta vậy?

Cao Lôi Hoa dẫn theo Tiểu Tam cười cười đi vào trong phòng.

- Ba, rốt cuộc thì ba đã về!

Nguyệt Sư sau khi thấy Cao Lôi Hoa thì hưng phấn kêu lên:

- Ba, chắc ba đã thấy mẹ đang ở phòng bếp rồi chứ!

- Cái đó, khụ khụ!

Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ Nguyệt Sư nói:

- Ta cũng vừa mới nhìn thấy.

- Vậy ba nghĩ biện pháp gì đi chứ.

Nguyệt Sư nói.

- À, để ba xuống dưới xem sao.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Giờ ta sẽ phải xuống dưới một chuyến, cố gắng trợ giúp Tĩnh Tâm nấu ăn. Nếu cố gắng có lẽ không đến nỗi ăn không được.

- Ba à, cố lên!

Ánh mắt của Saga tràn đầy hy vọng.

- Đúng rồi, Nguyệt Nhị. Có nhận ra ai đây không?

Trước khi đi xuống lầu, Cao Lôi Hoa kéo Tiểu Tam đang đứng sau ra nói với Nguyệt Nhị.

Nguyệt Nhị cẩn thận nhìn Tiểu Tam rồi bật cười khúc khích, tuy rằng bộ dạng lúc này của Tiểu Tam đều được phủ kín mít. Nhưng Nguyệt Nhị chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt Tiểu Tam là nhận ra nàng ngay:

- Đây không phải là Tiểu Tam đã gặp trong Vong Linh cốc sao? Sao lại có thời gian đến đây chơi vậy?

- Hì hì, không ngờ Nguyệt Nhị mới gặp ta một lần mà nhớ rõ ghê.

Tiểu Tam cười ha hả.

- A, Nguyệt Nhị còn nhớ Tiểu Tam là tốt rồi.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Vậy Nguyệt Nhị chú ý Tiểu Tam một chút nhé, giờ ba phải xuống bếp đã.

- Yên tâm, cứ để con lo.

Nguyệt Nhị đáp lời Cao Lôi Hoa.

- Ừ. Vậy là tốt rồi, chuyện tiếp theo giao cho con đó.

Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó xoay người đi xuống phòng bếp.

………………………..

Trong phòng bếp, Tĩnh Tâm hơi nhíu mày. Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình lại nhiệt huyết dâng trào tới mức muốn tự tay nấu ăn nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy vui vẻ rồi bỗng nhiên muốn làm đồ ăn, thế là vào bếp thôi. Một khi đã thích thì đừng hỏi tại sao!

Nhưng mà lúc bắt đầu thái thịt, Tĩnh Tâm cảm thấy mình không thể sử dụng tốt dao làm bếp. Cắt được một lúc, Tĩnh Tâm đã cảm thấy không kiên nhẫn, xoay kiểu gì cái dao này cầm cũng ngượng tay.

Vì thế, Tĩnh Tâm liền lấy thanh đoản kiếm của mình ra. Kiếm của Tĩnh Tâm sử dụng chính là đoản kiếm, bởi kiếm kỹ của nàng thiên về nhẹ nhàng, linh hoạt. Phải nói thực rằng, nàng như là một họa kiếm sĩ hoặc là thích khách. Cầm kiếm trong tay Tĩnh Tâm cười hài lòng, sau vài đường kiếm, miếng thịt được ‘chém’ thành mấy miếng gọn gàng. Trên mặt Tĩnh Tâm hiện lên vẻ vừa lòng.

Lúc này, Cao Lôi Hoa tiến vào phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Tĩnh Tâm dùng đoản kiếm ‘thái’ thịt nên cảm thấy lạnh cả người. Cao Lôi Hoa khẽ gọi:

- Tĩnh Tâm.

- Ừm!

Tĩnh Tâm quay đầu lại thì nhìn thấy Cao Lôi Hoa đang đứng ngoài cửa.

- Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng đi tới phía sau Tĩnh Tâm:

- Xắt thịt không nhất thiết phải làm như vậy đâu.

- Ưm?

Đôi mắt màu xanh của Tĩnh Tâm tràn đầy nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- À, trước hết em buông thanh kiếm trong tay ra, thứ này đâu phải dùng để xắt thịt.

Cao Lôi Hoa cười cười. Cầm lấy bàn tay nhỏ của Tĩnh Tâm, gỡ thanh kiếm để sang một bên.

- Xắt thịt là phải dùng con dao này.

Cao Lôi Hoa lấy con dao chuyên dùng xắt thịt từ trên giá đựng xuống.

- Lại đây Tĩnh Tâm, đứng ở trước anh, anh dạy cho em cách dùng.

- Ưm.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đứng trước người Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa đem đống vật phẩm mà mình mua cất vào trong bếp. Sau đó lấy thêm một miếng thịt nạc nữa ra.

- Lại đây Tĩnh Tâm, trước tiên là em tập cầm chuôi dao này cho tốt đã.

Cao Lôi Hoa đưa con dao xắt thịt cho Tĩnh Tâm.

- Ưm.

Tĩnh Tâm khẽ gật. Nhận con dao từ tay Cao Lôi Hoa. Nhưng mà sau khi cầm dao lại theo tập quán chuyển sang tư thế cầm kiếm.

- A. Tĩnh Tâm, dao này phải cầm thế này nè.

Hai tay Cao Lôi Hoa vòng ra phía trước Tĩnh Tâm, tạo thành tư thế hai người ôm nhau. Đồng thời Cao Lôi Hoa nắm lấy đôi tay của Tĩnh Tâm điều chỉnh các ngón tay đang nắm chuôi dao của Tĩnh Tâm.

- Cầm dao, phải cầm thế này nè.

Cao Lôi Hoa thủ thỉ bên tai Tĩnh Tâm:

- Cứ thoải mái đi, anh dạy cho em tư thế cầm dao nhé.

Bị Cao Lôi Hoa ôm từ phía sau, thân hình Tĩnh Tâm khẽ run lên, đồng thời hai má hây hây đỏ lên. Nhưng nàng cũng không ngăn cản động tác của Cao Lôi Hoa, để mặc bàn tay của hắn cầm lấy tay của mình...

Cực Phẩm Vú Em - Chương #133