Chương 131: Nhiệm Vụ Của Tiểu Tam


- Đi, đi theo em đến đây. Em biết một chỗ tốt lắm!

Tiểu Tam hưng phấn kéo tay Cao Lôi Hoa chạy về phía bên phải của đế đô.

Cao Lôi Hoa cười bất đắc dĩ, hướng mà Tiểu Tam chạy lại ngược với hướng đi về nhà Tĩnh Tâm...

Không còn cách nào khác, Cao Lôi Hoa xách túi đồ chạy theo Tiểu Tam. Mà nơi Tiểu Tam dẫn Cao Lôi Hoa đến là một con sông nhỏ ở sâu cùng bên phải đế đô. Vừa đến nơi này, Cao Lôi Hoa liền mỉm cười. Chỗ này Cao Lôi Hoa đã từng nghe nói qua, đây là nơi hẻo lánh nhất đế đô, nghe nói nơi đây là khu dân cư nghèo của đế đô, nhưng do đám giai cấp lãnh đạo của Quang Minh đế quốc vì cái gọi là diện mạo của đế đô nên đã đuổi hết người dân bần cùng tới đây. Cho nên nơi này mới vắng hoe vắng hoét.

- Ồ, thật không ngờ chỗ này lại khá tốt. Hồi xưa cứ nghĩ đây là khu dân nghèo nên chưa tới đây bao giờ.

Cao Lôi Hoa nhìn cảnh vật trước mặt nói nhỏ. Trước mắt hắn, một vùng cỏ xanh rì, cỏ mọc xuôi theo dòng suối trong vắt chạy dọc theo sườn núi. Ở một nơi đẹp như này, con người ta cũng có thể dễ dàng thả lỏng tâm hồn.

- Hì hì, em không nói sai đúng không! Nơi này hầu như không có người biết đâu! Hồi xưa cứ mỗi lần mẹ em dẫn em đến Quang Minh đế đô để gặp cha em, em lại một mình tới đây để chơi đùa.

Tiểu Tam lại ngồi lên bãi cỏ cạnh bờ sông nhỏ, vỗ vỗ bên cạnh nói:

- Cao đại ca lại đây ngồi đi.

- Ừm, được rồi!

Cao Lôi Hoa đi tới ngồi cạnh Tiểu Tam:

- Trước đây mẹ em đưa em tới đây tìm cha em sao? Thế em không ở cùng chỗ với cha sao?

- Dạ.

Tiểu Tam gật gật đầu rồi nói:

- Mẹ với cha em không ở cùng một chỗ, mẹ em ở vương quốc Băng Tuyết nơi phương bắc xa xôi. Mà cha em thì sống ở Quang Minh đế đô. Lâu lâu mẹ mới dẫn em đi thăm cha một lần.

- Tình cảm giữa cha mẹ em không tốt à?

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng hỏi.

- Không phải!

Tiểu Tam hơi lắc đầu, sau đó cởi giầy ra, thả đôi chân trần vào dòng nước:

- Là vì thân phận của mẹ em có vấn đề. Thân phận mẹ em đã làm cho bà vĩnh viễn không thể sống cùng với người mình yêu. Cho nên mẹ em chỉ có thể lâu lâu dẫn em đến gặp cha em được.

Cao Lôi Hoa nghe mà nhíu mày:

- Mẹ em có thân phận gì? Làm gì có chuyện trái ngang như vậy được, ngay cả quyền sinh sống cùng với người mình yêu mà cũng bị cướp đoạt. Một khi đã vậy thì cần gì cái thân phận đó cơ chứ.

- Không cần thì cũng thế cả!

Ánh mắt Tiểu Tam hiện lên sự cam chịu. Nàng cười khổ một tiếng:

- Mẹ em cũng đâu có cần cái thân phận này đâu, nhưng không muốn là có thể được sao.

Cao Lôi Hoa nhìn Tiểu Tam, cũng không hỏi nữa. Tiểu Tam cũng không nói ra thân phận của mẹ nàng. Cho dù vậy Cao Lôi Hoa cũng không cần phải hỏi, nếu không lại không hay ho gì cả.

- Quên đi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.

Cao Lôi Hoa đặt túi đồ sang một bên rồi ngả lưng nằm dài trên thảm cỏ, cười nói với Tiểu Tam:

- Tiểu Tam à, em vừa nói tìm anh có chuyện quan trọng hơn cơ mà, còn nói nếu anh không giúp thì em nhất định phải chết nữa? Rốt cuộc là chuyện gì?

- Vâng!

Tiểu Tam co người ôm lấy đầu gối, ngoảnh sang nhìn thẳng Cao Lôi Hoa nói:

- Cao đại ca nói xem, kiểu người có thân phận như mẹ em liệu anh có thích không?

Tiểu Tam cũng không nói chuyện Cao Lôi Hoa đề cập mà lái sang chuyện khác.

- Điều này cũng khó nói, anh hoàn toàn không biết thân phận của mẹ em. Hà... vẫn muốn anh nói thì ít nhất em cũng nói trước cho anh biết thân phận của mẹ em là gì chứ?

Cao Lôi Hoa đành phải theo câu chuyện của Tiểu Tam.

Tiểu Tam cắn môi nói:

- Cao đại ca à, ý em là nếu có người có thân phận như mẹ em, bởi vì vậy mà không thể ở bên cạnh người mình yêu thì người phụ nữ như vậy anh có yêu họ không?

- Cái này...

Cao Lôi Hoa trầm mặc trong chốt lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời:

- Vấn đề này cũng khó trả lời lắm. Nhưng ít nhất với anh chỉ sợ là khó chấp nhận.

Cao Lôi Hoa đăm chiêu nhìn lên bầu trời. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh. Trong mắt Cao Lôi Hoa, những đám mây trắng đó dần dần hợp thành khuôn mặt của một người phụ nữ. Cao Lôi Hoa thầm thở dài, đó là khuôn mặt của Vũ Hinh. Một nữ nhân quật cường, hiếu thắng lại có vẻ lạnh lùng. Nhưng tiếc rằng cả đời này, Cao Lôi Hoa cũng không còn có cơ hội gặp lại người phụ nữ này. Hai người yêu nhau, nhưng lại không còn có cơ hội gặp mặt nhau một lần nữa, cái cảm giác này Cao Lôi Hoa không hề muốn nghĩ tới.

- Tiểu Tam.

Cao Lôi Hoa nhìn lên bầu trời đầy mây trắng nói:

- Ít nhất đối với anh mà nói. Anh không thể chịu đựng được cảnh mình và người mình yêu vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Nguyện vọng của anh chính là được vĩnh viễn ở bên cạnh người yêu của mình. Anh không có hy vọng xa vời, với anh mà nói, nếu hai người đã yêu nhau thì dù cho thân phận của đối phương có không hòa hợp đến đâu thì cũng phải ở cùng một chỗ. Nếu đã sống mà chia lìa thì không phải là tình yêu chân chính.

Tiểu Tam ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa, từ trong mắt Cao Lôi Hoa, Tiểu Tam cảm nhận được một sự mất mác khó phai mờ. Tiểu Tam không biết sự mất mát của Cao Lôi Hoa là vì cái gì. Nhưng chỉ cảm thấy, hiện tại, Cao Lôi Hoa rất là cuốn hút.

- Tiểu Tam, tình yêu chân chính là sẵn sàng hy sinh mọi thứ của mình để được ở bên người mình yêu.

Cao Lôi Hoa ngồi bật dậy:

- Bất kể giàu sang phú quý thế nào, nếu nó ngăn cản mình ở cùng với người mình yêu. Thì cái loại thân phận không cần cũng được. Bất kể là thân phận đó cao quý ra làm sao, cao thượng như thế nào.

- Nhưng, nếu thân phận này quan hệ đến cuộc sống và an nguy của vô số người thì sao?

Tiểu Tam khẽ hỏi.

- Ha ha.

Cao Lôi Hoa cười than:

- Tiểu Tam à, anh không phải là một gã đàn ông cao thượng. Có lẽ cha em là người đàn ông cao thượng, ít nhất vì thân phận của mẹ em liên quan tới cuộc sống và an nguy của vô số con người mà ông có thể chấp nhận cuộc sống cách xa ngàn dặm với mẹ em.

Cao Lôi Hoa nắm chặt tay lại.

- Anh chỉ là gã đàn ông ích kỷ. Cuộc sống an nguy hay gì gì đó của người khác hoàn toàn không liên quan gì đến anh cả! Việc gì anh phải đi làm chuyện bao đồng. Cho dù có liên quan đến an nguy của toàn bộ đại lục này thì sao? Nếu ngăn cản anh với người yêu anh đến với nhau, bất kệ thân phận này quan trọng như thế nào, liên quan đến những ai, anh đều không cần! Anh chỉ cần người anh yêu mà thôi. Nếu cho anh lựa chọn giữa người mình yêu và an nguy của đại lục. Anh có thể không do dự mà chọn lấy người mình yêu. Hắc hắc, có phải thấy anh rất ích kỷ không?

Cao Lôi hoa cảm thấy mình quá kích động, liền quay lại cười ha hả với Tiểu Tam.

- Không, không hề.

Tiểu Tam khẽ lắc đầu:

- Cao đại ca nói rất hay. Yêu nhau thì người mình yêu phải quan trọng nhất trong lòng mình. Nếu bởi vì cuộc sống và an nguy của vô số người mà lại đánh mất cơ hội được sống cùng với người mình yêu, thì đó lại đã đẩy người yêu mình xuống dưới. Như vậy đó không phải là tình yêu.

- À...lời này cũng hơi nặng nề quá.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Tiểu Tam à, giờ em muốn anh giúp em cái gì nào, còn nói nếu anh không giúp thì em sẽ chết là sao vậy?

- Vâng.

Tiểu Tam gật mạnh đầu nói:

- Em gặp chút chuyện Cao đại ca. Anh có nhớ chuyện xảy ra lần trong Vong Linh cốc không?

Tiểu Tam cười nhìn về phía Cao Lôi Hoa.

- Ừ, nhớ, lúc ở trong cốc anh cứu em một mạng mà.

Cao Lôi Hoa cười ngượng ngùng.

Tiểu Tam hơi nheo mắt lại nhìn Cao Lôi Hoa:

- Vâng, là chuyện đó đó. Lúc ở trong Vong Linh cốc Cao đại ca đã cứu em hai lần lận.

Tuy nhiên ở trong lòng thì Tiểu Tam còn nói thầm thêm một câu: “Đồng thời anh còn bóp ngực người ta hai lần luôn.”

- Ha ha.

Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu:

- Chuyện này với chuyện trong Vong Linh cốc có quan hệ gì chứ?

- Vâng.

Tiểu Tam cười nói:

- Là bởi vì lần đi Vong Linh cốc là cuộc thí luyện của em. Nhiệm vụ lần đó của em là ở trong Vong Linh cốc hai ngày tìm ‘Âm hồn tuyền thủy’ (Nước suối âm hồn) tại chỗ sâu nhất trong cốc.

- ‘Âm hồn tuyền thủy’ ư? Có liên quan tới ‘Âm hồn thảo’ không?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Vâng, có liên quan.

Tiểu Tam gật gật đầu:

- ‘Âm hồn thảo’ sinh trưởng gần ‘Âm hồn tuyền thủy’, thật ra thì bởi vì có ‘Âm hồn tuyền thủy’ nên mới có ‘Âm hồn thảo’.

- Vậy lần trước không phải chúng ta đã đến nơi ‘Âm hồn thảo’ sinh trưởng rồi sao? Khi đó em làm gì mà không lấy ‘Âm hồn tuyền thủy’?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói.

Tiểu Tam cười khổ nói:

- Cao đại ca còn chưa rõ rồi, ‘Âm hồn tuyền thủy’ đâu phải dễ lấy thế được? ‘Âm hồn tuyền thủy’ là địa phương sinh trưởng của Âm Hồn Thảo thì không sai, nhưng chỉ mỗi khi tới ngày mười bốn trong tháng, là lúc mà âm khí nặng nhất thì ‘Âm hồn tuyền thủy’ mới phun ra. Lúc chúng ta ở trong Vong Linh cốc thì ‘Âm hồn tuyền thủy’ đã ngừng lâu rồi.

- Cho nên nhiệm vụ của em thất bại sao?

Cao Lôi Hoa thầm than tạo hóa trêu ngươi.

- Vâng, đúng là vậy đó.

Tiểu Tam rút đôi chân trắng ngần ra khỏi dòng nước, lắc lắc nhẹ nhàng, vẩy hết bọt nước bám trên chân.

Cao Lôi Hoa không nhịn được nhìn đôi chân trắng của Tiểu Tam. Trên người cô bé Tiểu Tam này dường như mang theo sức mê hoặc lạ thường. Mỗi động tác của nàng đều rất hấp dẫn người khác.

- Tuy nhiên, dù thất bại, nhưng may mắn là lúc đó trong Vong Linh cốc xảy ra Vong Linh Âm Phong.

Tiểu Tam cười nói:

- Cho nên em lấy cớ này ra. Bọn họ cuối cùng cũng cho em là thất bại do bất đắc dĩ. Vì thế sau khi thảo luận lại, bọn họ quyết định cho em một cái nhiệm vụ khác.

- Nhiệm vụ khác? Chẳng lẽ nguy hiểm lắm sao?

Cao Lôi Hoa nhíu mày lại.

- Vâng, nhiệm vụ lần này đúng là nguy hiểm.

Tiểu Tam gật đầu nói:

- Nhiệm vụ lần này là đi tới đại băng nguyên (giống như đại thảo nguyên) ở vương quốc Băng Tuyết tìm kiếm Băng Sương Cự Long.

- Nhiệm vụ này nguy hiểm vì đại băng nguyên sao?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Không, không phải. Đại băng nguyên tuy rằng nguy hiểm nhưng không đến nỗi làm em mất mạng được.

Tiểu Tam cười khổ nói:

- Nhiệm vụ lần này là tìm lại thần khí hùng mạnh của vương quốc Băng Tuyết - Áo choàng của Nữ Thần Băng Tuyết mà trước đó vài ngày Băng Sương Cự Long Furion đã lấy đi. Đây là nhiệm vụ em phải hoàn thành.

Tiểu Tam nói tiếp:

- Đại băng nguyên không phải là mối nguy hiểm lớn nhất, mà nguy hiểm nhất chính là đàm phán với Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại thần khí đó. Em không biết long ngữ. Cho nên muốn cùng nói chuyện với cự long lại thành ra một vấn đề. Không thể nói chuyện với cự long thì tiến vào vào lãnh thổ của cự long lập tức sẽ bị xem là kẻ xâm phạm và sẽ phải chịu sự tấn công ác liệt nhất của cự long.

- Đàm phán với Băng Sương Cự Long Furion để lấy lại thần khí?

Cao Lôi Hoa lẩm bẩm nói:

- Sao anh cảm thấy cái tên này nghe quen quen thế nhỉ? Chẳng lẽ đã từng nghe qua ư?

Cao Lôi Hoa mân mê cằm. Không biết vì sao cái tên Furion này lại làm cho Cao Lôi Hoa cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu.

- Cho nên, em mới nghĩ tới sự giúp đỡ của cha em, nhờ ông tìm giùm em một người biết long ngữ.

Tiểu Tam bất đắc dĩ nói:

- Nhưng mà người biết long ngữ trên đại lục này lại không có mấy ai. Kỳ thật em cũng chỉ là ôm ngựa chết làm ngựa sống tìm đến gặp cha em mà thôi.

- Tiểu Tam à, cái vụ long ngữ đó anh biết.

Cao Lôi Hoa khẽ nói với Tiểu Tam...

Cực Phẩm Vú Em - Chương #131