Chương 126: Nguyệt Hoa Thiên Đến.


Đến lúc làm xong bữa sáng thì đã là 6h sáng.

Cao Lôi Hoa rửa tay rồi dẫn Bích Lệ Ti vào trong đại sảnh.

Cao Lôi Hoa vừa mới bước vào trong đại sảnh, từ trên lầu liên tục truyền đến tiếng mở cửa. Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư, Saga, Vong Linh Đại trưởng lão giống như cương thi từ trên giường lúc la lúc lắc lảo đảo đi xuống dưới lầu, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

Đối với mỗi thành viên trong nhà Cao Lôi Hoa thì rời giường lúc sáu giờ sáng đã thành một loại bản năng. Một loại bản năng do rèn luyện mạnh mà thành.

Saga vẫn mơ mơ màng màng đi xuống dưới lầu, sau khi đi tới bên người Cao Lôi Hoa thì theo thói quen vẫy vẫy tay:

- Chúc ba buổi sáng tốt lành.

- Buổi sáng tốt lành.

Cao Lôi Hoa cười ha hả, sau đó bước ra phía trước để hiện ra thánh nữ Bích Lệ Ti đứng phía sau.

- Bích Lệ Ti!

Nhìn thấy thiếu nữ đứng phía sau, Saga lập tức tỉnh như sáo.

- Saga, Bích Lệ Ti giao cho con giúp đỡ, bởi vì một vài lí do, nên nàng ta phải ở lại nhà chúng ta một tháng.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Chốc nữa ta sẽ bảo Nguyệt Nhị tìm cho Bích Lệ Ti một bộ quần áo thể thao. Giờ ta đi xem Tĩnh Tâm trước đã, hình như nàng vẫn chưa đi ra.

- Dạ!

Saga gật đầu mạnh như không thể mạnh hơn.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Saga, sau đi tươi cười đi đến phòng của Tĩnh Tâm. Trước khi đi còn mỉm cười đầy ẩn ý với Saga.

Sau khi đến phòng Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng nàng hai cái. Cốc cốc.

- Cạch.

Tĩnh Tâm mở của ngó ra ngoài nhìn. Sau khi nhìn thấy Cao Lôi Hoa, khuôn mặt của nàng liền ửng hồng như mặt trời hừng đông. Cái mặt của ‘hắn’ khiến nàng lại nghĩ tới chuyện đêm qua.

- Ủa? Tĩnh Tâm, hóa ra nàng đã dậy rồi, ta tưởng nàng còn chưa dậy nữa.

Cao Lôi Hoa mỉm cười hỏi Tĩnh Tâm:

- Vì sao lại không xuống dưới lầu?

Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu, sau đó chỉ vào bộ ngực mình, chính bởi vì ngực, cho nên Tĩnh Tâm đã không thể chạy thể dục buổi sáng.

- À, cũng đúng.

Cao Lôi Hoa gật đầu nói:

- Mấy ngày tới nàng không được chạy nữa, ta sẽ ôm Kim Toa Nhi và Rudolph lại để nàng cho bọn nhỏ bú sữa nhé. Đối với trẻ nhỏ, thì sữa mẹ là tốt nhất.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu.

- Bữa sáng của nàng ta đã chuẩn bị xong rồi. Hơn nữa còn chuẩn bị riêng cho nàng một phần cơm dinh dưỡng, nhớ xuống ăn thêm đó.

Cao Lôi Hoa cười nói, sau đó qua phòng của Rudolph và Kim Toa Nhi ở bên cạnh.

Ở trong phòng, Kim Toa Nhi và Rudolph đang nằm ngủ ngon lành trên giường của mình, nhịp hít thở đều đặn chứng tỏ hai đứa còn đang ngủ say.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng bước tới ôm lấy hai đứa con này.

- Đừng? Mẹ~ ba ba, buổi sáng tốt lành.

Cao Lôi Hoa vừa mới đụng vào Kim Toa Nhi, cô bé liền mở mắt ra.

- Ồ, buổi sáng tốt lành, tiểu bảo bối.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Kim Toa Nhi và Rudolph đi tới phòng Tĩnh Tâm.

- Tới đây nào Tĩnh Tâm, bọn nhỏ giao cho nàng đấy.

Đầu tiên Cao Lôi Hoa khẽ đặt Rudolph đang ngủ say sang một bên, rồi bế Kim Toa Nhi đưa cho Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu rồi ngồi xuống đón lấy Kim Toa Nha. Tiếp đó dường như không để ý có Cao Lôi Hoa bên cạnh, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng vén vạt áo ra, giống như Cao Lôi Hoa là ngươi vô hình vậy.

Tĩnh Tâm dịu dàng nâng Kim Toa Nhi lên, để miệng của nó ngậm lấy đầu vú của mình.

Cao Lôi Hoa lau mồ hôi hột, mới một đêm không gặp mà Tĩnh Tâm dường như đã thay đổi.

Kim Toa Nhi theo bản năng ngậm lấy đầu vú Tĩnh Tâm, nhẹ nhàng mút. Vừa cảm giác nhịp tim đập của Tĩnh Tâm, vừa thoải mái hút sữa tươi. Loại cảm giác này thì bình sữa không thể nào sánh được. Kim Toa Nhị hạnh phúc rúc vào trong lòng Tĩnh Tâm, tha thiết ôm chặt lấy nàng.

Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn hình ảnh ấm áp này. Trước kia Cao Lôi Hoa là một cô nhi, hắn chưa từng được nếm cái cảm giác ôm ấp của người mẹ. Đó là nguyên nhân mà Cao Lôi Hoa cấp bách muốn Tĩnh Tâm tự mình cho bọn nhỏ ăn sữa mẹ. Sự ôm ấp của người mẹ, là giấc mộng cả đời của Cao Lôi Hoa. Tuy rằng hiện tại Cao Lôi Hoa đã không còn khả năng cảm nhận được nữa, nhưng hắn vẫn hi vọng mấy đứa nhỏ của mình có thể cảm nhận và nhớ kỹ được tuổi thơ ấm áp này.

Tĩnh Tâm khẽ di chuyển cơ thể mình, lần đầu tiên cho con bú nên nàng liên tục tìm kiếm tư thế thoải mái nhất.

Cử động này thật không có gì, nhưng mà lại không cẩn thận khiến vú trái của nàng lộ ra khỏi vạt áo. Và ‘không may’ là điều đó lại vô tình lọt vào mắt của Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa nuốt mạnh nước miếng, lúc này hắn cảm thấy si ngốc, tự nhủ bản thân không dám khẳng định không làm gì với Tĩnh Tâm! Mà cũng không phải là do định lực của Cao Lôi Hoa kém.

Cao Lôi Hoa xuất thân từ “Tổ 13”, sức chống cự của hắn đối với mỹ nữ đích thực đạt tới trình độ kinh người. Lúc ấy mỹ nữ gián điệp nổi danh nhất của J quốc là Cúc Tử dám ‘thả dê’ với Cao Lôi Hoa, liền bị hắn không chút do dự cho một chưởng chết.

Khi đó, có vài huynh đệ ở Tổ 13 đều tiếc nuối không ngớt. Nếu là bọn hắn, trên thực tế sẽ không đánh chết Cúc Tử, loại mỹ nữ xinh đẹp vô cùng này phải bắt làm tù binh, tuyệt đối không thể đánh chết! Nam nhân Tổ 13 đều tự hỏi không ai có thể hạ độc thủ đối với mỹ nữ xinh đẹp tới nhường này.

Định lực của Cao Lôi Hoa có thể nói là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đối với nữ nhân mà mình thiệt tình yêu thích thì Cao Lôi Hoa cảm thấy ý chí của mình lại vô cùng yếu ớt. Bởi vì thích, nên không có định lực.

Cho nên, để tránh mình làm ra hành vi cầm thú, Cao Lôi Hoa lựa chọn sách lược rút lui.

Dưới lầu, Vong Linh Đại trưởng lão, Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư cùng với Saga và Bích Lệ Ti đều đang im lặng chờ Cao Lôi Hoa.

- Ủa? Hình như thiếu người đó.

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn mấy người dưới lầu:

- Tra Lý đâu rồi?

- Báo cáo ba, Tra Lý đại thúc còn đang ngủ.

Nguyệt Sư lên tiếng. Nguyệt Sư là đứa nhỏ thân cận nhất với Tra Lý. Nguyên nhân có lẽ là vì cùng một chủng tộc, Tra Lý đối với Nguyệt Sư cũng rất tốt. Nhưng dường như, mối quan hệ này cũng không đơn giản như là Tra Lý nói. Chẳng qua Cao Lôi Hoa cũng không phải là người nhiều chuyện. Tra Lý không muốn nói, hắn cũng không có tâm tình tìm hiểu. Chỉ cần Tra Lý không làm hại Nguyệt Sư, thì không có việc gì cả.

- Khỉ thật! Không ngờ còn đang ngủ?

Vừa nghe thấy những lời này, Cao Lôi Hoa lập tức đi về phía phòng của Tra Lý.

Lúc này, cả bốn người Vong Linh Đại trưởng lão, Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư, cùng với Saga đều xuất hiện vẻ mặt bi ai. Còn Bích Lệ Ti thì nhìn bốn người đầy khó hiểu. Nàng không biết tại sao bốn người lại có vẻ mặt như vậy.

Nhưng ngay sau đó Bích Lệ Ti lập tức ‘bây giờ thì em đã hiểu’.

Từ trên lầu vang lên tiếng hét của Cao Lôi Hoa:

- Dậy ngay!

Ngay sau đó là tiếng một vật nặng bị lật ngã. Nếu Bích Lệ Ti đoán không sai, tiếng động kia là người đang ngủ bị lật nhào rơi từ trên giường xuống đất.

Quả nhiên, ngay lập tức tiếng kêu của Tra Lý vang lên.

Ba mươi giây sau, Cao Lôi Hoa bước xuống dưới lầu. Tra Lý đi ngay phía sau hắn, bộ dạng ủy khuất giống như là một người vợ mới ‘hoạt động nặng nhọc cả đêm’ vậy.

- Mục tiêu hôm nay: 10km.

Cao Lôi Hoa hét lớn.

- Ặc ặc!

Ngay lập tức sắc mặt Vong Linh Đại trưởng lão và Nguyệt Nhị biến thành trắng bệch! Ngày hôm trước mới 6km, sao lần này lại biến thành 10km vậy trời?

- Phản đối! Ba. Con phản đối!

Nguyệt Nhị giơ tay lên lớn tiếng phản kháng. Vong Linh Đại trưởng lão ở bên cạnh ủng hộ Nguyệt Nhị vô điều kiện.

- Phản đối không có hiệu lực!

Cao Lôi Hoa cười ha hả:

- 10km, xuất phát!

Nói xong, không đợi mọi người kháng nghị, Cao Lôi Hoa đã như tên lửa bắn ra ngoài.

Mấy người Nguyệt Nhị bất đắc dĩ cười khổ, đành phải kiên trì đi theo Cao Lôi Hoa. Chỉ có Bích Lệ Ti là hiếu kỳ với quy tắc nhà Cao Lôi Hoa nên hăng hái chạy theo phía sau mọi người. Trước giờ nàng chưa từng chạy bộ, cho nên cảm thấy khá hưng phấn.

- Một hai một, một hai một.

Ở phía trước Cao Lôi Hoa vừa chạy vừa hô khẩu hiệu. Đám người Saga ở đằng sau cắn chặt răng chạy theo. Cao Lôi Hoa vừa chạy, vừa mỉm cười. Còn đám người theo sau thì chạy theo khẩu hiệu của Cao Lôi Hoa, đồng thởi lệ tràn khóe mi.

Ban đầu Bích Lệ Ti cảm thấy khá hưng phấn, nhưng sau khi chạy gần ba cây số, nàng rốt cục cảm thấy không thích thú gì nữa. Sau khi chạy được năm cây số, nàng đã cảm thấy mình không chịu được! Nhưng thấy Nguyệt Nhị ở bên cạnh so với nàng còn nhỏ hơn mà vẫn cắn răng kiên trì. Khiến cho Bích Lệ Ti cũng kiên trì chạy theo.

Rốt cục, đã chạy xong 10km! Lần này ngã xuống không chỉ có một mình Nguyệt Nhị. Vong Linh Đại trưởng lão và Quang Minh thánh nữ Bích Lệ Ti cũng gia nhập đội ngũ gục ngã cùng với Nguyệt Nhị.

- Tốt lắm, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một chút rồi còn trở về.

Cao Lôi Hoa nói.

Bây giờ thì đám người Saga đã biết sau khi chạy dài thì ngồi nghỉ là không thích hợp! Bởi vì nếu ngồi xuống, thì đứng lên sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa.

Sau khi nghỉ ngơi năm phút, giống như mọi lần, Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão lại ‘chốn cũ ta về’ nằm xụi lơ trên lưng Cao Lôi Hoa & Tra Lý. Mà Saga thì xung phong nhận giúp đỡ Bích Lệ Ti. Lúc trở về so với lúc chạy về thì tốt hơn nhiều, chỉ có điều lúc trở về thì chậm hơn mà thôi.

Sau khi về tới nhà, Cao Lôi Hoa hài lòng đẩy cửa lớn ra.

Ở trong phòng, Cao Lôi Hoa thấy Tĩnh Tâm đang cho Rudolph bú sữa. Còn Kim Toa Nhi bên cạnh thì đang ngậm một cái bình sữa không. Có người từng nói, phụ nữ khi cho con bú thì rất mỹ lệ. Hiện tại Tĩnh Tâm cũng xinh đẹp như vậy.

Lúc Tĩnh Tâm cười thì xinh đẹp là điều rõ như ban ngày rồi! Nhưng bây giờ Tĩnh Tâm mỉm cười còn có sức hấp dẫn lớn hơn nữa!

Nếu cả gia đình cứ như vậy cả đời thì quả thật là hoàn mỹ. Cao Lôi Hoa nhìn mấy đứa nhỏ bên cạnh rồi khẽ mỉm cười.

- Chúng ta đã về, Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa khẽ gọi.

Tĩnh Tâm khẽ mỉm cười với Cao Lôi Hoa, tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy Rudolph, giúp cho Rudolph có thể có được tư thế mút sữa thoải mái nhất.

Cao Lôi Hoa nở nụ cười đáp lại, sau đó lần lượt bày các món ăn sáng lên bàn.

- Chào buổi sáng Tĩnh Tâm! Anh đến thăm em đây!

Vào lúc Cao Lôi Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, thì từ cửa lớn truyền đến một giọng nói rất cuốn hút, sau đó một nam tử tóc vàng anh tuấn bộ dáng bảnh bao từ ngoài cửa đi vào!

Nam tử tóc vàng anh tuấn này vừa vào cửa, điều đầu tiên nhìn thấy là vẻ mặt hạnh phúc của Tĩnh Tâm khi đang cho Rudolph bú sữa.

- Aaah!

Nam tử tóc vàng ngây dại tại chỗ! Hắn cẩn thận dụi dụi đôi mắt! Không nhìn lầm, đích thực là Tĩnh Tâm đang rất hạnh phúc cho con trai bú sữa? Mới hai tháng không gặp, không ngờ Tĩnh Tâm lại có thể cho con bú sữa?!

Nếu nói là người khác khi thấy Tĩnh Tâm cho trẻ con bú sữa có lẽ cũng không có phản ứng gì! Dù sao trong mắt người khác thì Tĩnh Tâm đã là mẹ của mấy đứa nhỏ. Nhưng hắn thì khác, hắn là ai chứ! Hắn là Nguyệt Hoa Thiên – anh trai của Tĩnh Tâm đó! Người khác không rõ, chứ hắn thì hai năm rõ mười. Người em gái này của mình tuy rằng trên danh nghĩa đã có mấy đứa nhỏ, nhưng đều là nàng thu dưỡng! Nàng ấy đến bây giờ vẫn là xử nữ hàng thật giá thật. Thử hỏi lúc này Nguyệt Hoa Thiên nhìn thấy Tĩnh Tâm đang hạnh phúc cho đứa nhỏ ăn sữa thì sẽ có cái cảm giác gì?

Nguyệt Hoa Thiên không dám tin run rẩy chỉ tay về phía Tĩnh Tâm:

- Tĩnh Tâm, em, em ….

Cực Phẩm Vú Em - Chương #126