Chương 109: Tòa Án Quang Minh.


- Nếu thích thì hãy làm cái gì đó đi.

Cao Lôi Hoa nói với Saga:

- Nếu cứ thầm thương trộm nhớ nàng thì sẽ chẳng có hiệu quả gì đâu. Một khi đã thích thì phải hành động luôn.

- Vâng!

Saga ngoan ngoãn gật đầu:

- Nhưng mà, ba ơi, con cần phải làm gì?

- Hề hề, chờ tí ba sẽ giúp con có cơ hội làm quen với nàng ta.

Cao Lôi Hoa mỉm cười xấu xa:

- Muốn theo đuổi cô nàng, thì đầu tiên là cần phải kết thân với cô nàng cái đã.

- Vâng!

Saga gật như bổ củi.

Cao Lôi Hoa đắc ý cười cười, nói thật, chuyện Saga có cảm tình với Quang Minh Thánh nữ thì Cao Lôi Hoa cũng chẳng giúp được gì ngoài việc duy nhất là tạo cơ hội để Saga làm quen với cô nàng thánh nữ xinh đẹp này. Còn về phần sau đó, thánh nữ có yêu Saga được hay không thì còn phải xem vận may của nó thế nào đã. Tóm lại là không thể bảo Cao Lôi Hoa cưỡng ép thánh nữ lại đây rồi uy hiếp nàng ta yêu Saga được.

Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm đứng cạnh nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa và Saga. Tiếng nói chuyện giữa Cao Lôi Hoa và Saga rất nhỏ, Tĩnh Tâm lẫn Nguyệt Nhị không nghe rõ được là hai người đang nói cái gì, nhưng điệu cười vừa rồi của Cao Lôi Hoa lại khiến cho Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm chú ý đến hắn.

- Ba ba, trông ba gian quá.

Nguyệt Nhị khẽ nói với Cao Lôi Hoa.

- Thế á? Không phải thế chứ?

Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu cười ha hả. Sau đó nhìn Bích Lệ Ti, Cao Lôi Hoa cá rằng nàng này không chữa trị được cha con Ba Thác Nhi, hắc hắc! Nếu quang minh ma pháp trị liệu mà có thể giải được người bị điểm Á huyệt thì Cao Lôi Hoa đã chả thèm nói làm gì. Nhưng mà không chữa trị được rốt cuộc lại vẫn phải mình ra tay mới xong.

Ban đầu Cao Lôi Hoa định để cho hai cha con này vĩnh viễn câm điếc luôn. Nhưng hiện tại, xem ra là vì hạnh phúc cả đời của con mình chắc tạm thời phải thả cho hai cha con tên này một con đường sống vậy.

Thánh nữ Bích Lệ Ti dùng hẳn ma pháp trị liệu cao cấp cho Ba Thác Nhi vì lúc nãy tiến vào nàng thấy A Mạt Đức chữa trị cho cha con Ba Thác Nhi kia không thành công. Cho nên vừa ra tay nàng đã dùng ngay ma pháp trị liệu bậc cao, nàng cũng không cho rằng nếu mình dùng ma pháp bậc thấp lại có thể trị được chứng bệnh mà A Mạt Đức không trị được.

Bạch quang nhạt dần, sau khi thi triển ma pháp xong Bích Lệ Ti thở hắt một hơi:

- Thế nào? Liệu có được không?

Nàng hỏi.

Ba Thác Nhi há mồm, định nói gì đó, nhưng gào tới mức mặt đỏ bừng lên mà vẫn giống như cũ, không phát ra được một chút âm thanh nào.

- Tại sao lại có thể như thế được chứ?

Bích Lệ Ti nhìn Ba Thác Nhi với ánh mắt không thể tin nổi. Ma pháp trị liệu cao cấp vậy mà lại không có tí tác dụng nào?

- Đúng rồi, đạo sư A Mạt Đức.

Bích Lệ Ti suy nghĩ một lúc rồi quay lại hỏi A Mạt Đức:

- Tôi muốn biết tại sao bỗng nhiên bọn họ lại biến thành người câm?

- Biến thành người câm à?

A Mạt Đức cười khổ, rồi quay sang nhìn Cao Lôi Hoa đứng bên cạnh.

- A? Là ngài làm sao?

Bích Lệ Ti nhìn Cao Lôi Hoa khẽ cười, rồi nói:

- Vị tiên sinh này, chúng ta lại gặp nhau rồi.

- À.

Cao Lôi Hoa cười khẽ:

- Đúng thế. Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.

- Ba, hai người quen biết nhau sao?

Saga đứng cạnh khẽ hỏi.

- À, cũng chưa đến mức là quen biết, chỉ là từng gặp qua một lần thôi.

Cao Lôi Hoa cười cười đáp, rồi sau đó vỗ vỗ vai Saga và nói với Bích Lệ Ti:

- Tiểu thư Bích Lệ Ti, để tôi giới thiệu với cô, đây là Saga, nó muốn làm quen với cô.

- Hả? À, xin chào, ta là Bích Lệ Ti.

Bích Lệ Ti đầu tiên thì sửng sốt, nàng không ngờ Cao Lôi Hoa đột nhiên lại lôi một người ra nói thẳng là muốn làm quen với mình, cho nên nhất thời nàng không kịp phản ứng. Tuy nhiên nàng vẫn đưa tay về phía Saga.

Saga cũng sửng sốt, nó cũng không ngờ cơ hội “làm quen” mà Cao Lôi Hoa vừa nói đến lại là như thế này.

Cũng may, Saga phản ứng cũng nhanh nhạy, vội vàng đáp:

- Tôi tên là Saga! Rất vui được quen biết với cô, tiểu thư Bích Lệ Ti.

Saga nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Nhìn thần sắc Saga, Bích Lệ Ti khẽ mỉm cười.

- Phải rồi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Bích Lệ Ti nhìn Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói:

- Xin ngài hãy khôi phục khả năng nói của cha con Ba Thác Nhi này được không? Dù sao hiện giờ cuộc họp phụ huynh sắp bắt đầu, nếu bọn họ không thể nói được thì không hay cho lắm. Nếu bọn họ làm sai cái gì thì xin ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho họ lần này đi.

Cha con Ba Thác Nhi ở bên cạnh nghe thấy thánh nữ thay họ cầu tình, vội vàng nhìn Cao Lôi Hoa với ánh mắt mong chờ.

- Được rồi, lần này tôi nể mặt cô vậy.

Cao Lôi Hoa nhún vai đi tới cạnh cha con Ba Thác Nhi, sau đó vỗ nhẹ vào người họ. Khẽ truyền chút ít Lôi thần lực vào giải khai á huyệt cho hai tên này.

Cha con Ba Thác Nhi lại một lần nữa lại cảm thấy toàn thân tê rần, sau đó căng thẳng nhìn Cao Lôi Hoa.

- Tôi, tôi có thể nói chuyện chưa?

Ba Thác Nhi kích động xem lại bản thân mình.

- Sau này hãy nhớ kỹ, nói nhiều thì dễ mất lưỡi lắm.

Cao Lôi Hoa cười ha hả, rồi quay lại vỗ vỗ vào người Saga,, ý bảo tất cả sự tình còn lại đều giao cho nó. Kéo Saga tới nói chuyện với Quang Minh Thánh nữ rồi, phần còn lại là dựa vào bản thân Saga thôi.

************

Lúc này, trong nhà Tĩnh Tâm.

Vong Linh Đại trưởng lão nhẹ nhàng đặt tiểu công chúa đang hôn mê lên trên chiếc giường nhỏ. Theo như lời Cao Lôi Hoa thì tiểu công chúa còn phải hơn ba ngày nữa mới có thể tỉnh lại được.

Lúc này trong nhà chỉ còn lại có hai người đại trưởng lão và tiểu công chúa, à, còn có cả Slime hoàng kim đáng yêu kia nữa.

Tra Lý vì muốn nhanh chóng tìm hiểu với thế giới con người sau hàng ngàn năm, nên hiện giờ đã ngao du khắp nơi trong đế quốc rồi. Cao Lôi Hoa đưa Tĩnh Tâm và bọn nhỏ đi họp phụ huynh, sở dĩ không mang Slime đi cùng là vì sau khi nó tiến giai còn chưa tiêu hóa hết năng lượng cuồng bạo kia. Nên bây giờ để nó ở nhà ngủ.

- Đúng là Quang Minh đế đô, chỗ nào cũng thấy khí tức làm cho người ta thật khó chịu.

Vong Linh Đại trưởng lão khẽ thở dài. Từ sau khi đến Quang Minh đế đô, Quang Minh ma lực sung túc ở đây khiến Đại trưởng lão cảm thấy khá là bực bội. Đặc biệt, ở trong Quang Minh đế đô lại có một vài khí tức lúc ẩn lúc hiện không thua kém gì bản thân lão, càng làm cho Đại trưởng lão cảm thấy cực kỳ bức bối.

Nếu không phải là vì cần chăm nom Bảo Bảo thì có khi Đại trưởng lão đã liều mạng đi tìm mấy kẻ có Quang Minh năng lượng khiến mình bức bối kia rồi, hoặc là tránh xa mấy cỗ khí tức quang minh khiến lão đau đầu này. Dù thế nào thì Đại trưởng lão cũng không thích khí tức quang minh xuất hiện trong phạm vi hoạt động của mình.

- Ôi, cả nhà Cao Lôi Hoa đi lâu thế nhỉ.

Đại trưởng lão ngóng ra bên ngoài khẽ than.

Đột nhiên, lão cảm thấy có vài cỗ Quang Minh lực lượng cường đại đang tiến về hướng này!

- Ai?

Vong Linh Đại trưởng lão quát nhỏ, đồng thời, trong chớp mắt một cây cốt trượng trắng bệch xuất hiện trong tay lão. Mặc dù đang ở nơi có Quang Minh lực lượng dày đặc sẽ khiến cho Vong Linh Đại trưởng lão không thể huy động được toàn bộ thực lực, nhưng dẫu vậy, lão vẫn là thánh cấp. Thực lực thánh cấp cũng không đến nỗi bị chủ nhân của mấy đạo Quang Minh khí tức này làm cho tổn thương.

- Hừ! Vùng đất do Quang Minh thần chiếu cố không cho phép có một tia hắc ám!

Mấy bóng người mang khôi giáp đặc thù hiện ra trong đại viện nhà Tĩnh Tâm. Bọn họ đang mặc trên người chính là “Khôi giáp chúc phúc” của Quang Minh Thần Điện. Đây là loại khôi giáp đã trải qua lễ rửa tội của lực lượng quang minh, có tác dụng phòng ngự lực lượng hắc ám cực kỳ tốt.

- Tòa án Quang Minh, tổ mười hai, tiểu đội Quang Minh kỵ sĩ, phụng mệnh giáo hoàng tới quét sạch linh hồn hắc ám này…

Cực Phẩm Vú Em - Chương #109