Chương 107: Chửi Ngươi Là Heo.


- À.

Cao Lôi Hoa nghe vậy liền khó chịu nhìn đôi cha con đẫy đà này. Đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không hai cha con nhà ngươi chuẩn bị chết đi!”.

Dường như ông trời gần đây rất thích thuận theo ý muốn của Cao Lôi Hoa, chẳng cần hắn nghĩ lâu. Đôi cha con ‘to béo’ liền tạo ra cơ hội ngay cho Cao Lôi Hoa!

- Í! Ta nói bạn Nguyệt Nhị này, chẳng lẽ mới vài ngày không gặp mà bạn đã biến thành người câm giống như mẹ bạn sao? Một câu cũng không nói? Ha ha ha ha!

Tên học sinh mập ú kia phá lên cười trêu chọc:

- Thảo nào lại tới tham gia cuộc họp phụ huynh này, hóa ra cũng thành người câm rồi!

Người cha ‘mập mạp’ đứng phía sau tên đó khẽ vỗ vỗ lên vai hắn:

- Con trai, bệnh câm là sẽ di truyền, con không biết sao?

- Ha ha ha!

Cả hai cha con ‘nhà trư’ đều phá lên cười, gương mặt béo ụ ịch không ngừng rung động.

- Ngươi đừng thái quá nhé! Ba Thác Nhi!

Nguyệt Nhị quay lại phẫn nộ nói.

- Ồ? Hóa ra bạn Nguyệt Nhị còn có thể nói kìa, hóa ra là ta hiểu lầm rồi, ai bảo bạn ngay từ đầu không nói một lời nào chứ, ta còn tưởng bạn được di truyền bệnh câm từ người mẹ cơ đấy!

Ba Thác Nhi ôm cái bụng phệ như bà chửa ‘thoải mái cười sằng sặc’.

- Ngươi!

Nguyệt Nhị nghiến răng kèn kẹt, căm tức nhìn cha con nhà đó.

- Ha ha!

Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ Nguyệt Nhị, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên, quay lại cười ha hả với cha con nhà này:

- Này, hai con heo các ngươi! Các ngươi có biết câu “Nói nhiều tất có lúc lỗi, nhiều chuyện thì mất lưỡi” không?

- Ngươi nói cái gì? Ngươi chửi ta là heo sao!

Ba Thác Nhi trợn trừng mắt nhìn Cao Lôi Hoa.

- Không tệ, phản ứng cũng nhanh nhạy phết.

Cao Lôi Hoa nhún vai.

- Mẹ kiếp! Con mẹ ngươi mới là heo!

Ba Thác Nhi sửng cồ.

- Heo chửi ai đấy?

Cao Lôi Hoa càng trêu tức tên này.

- Chửi ngươi là heo!

Ba Thác Nhi chỉ vào Cao Lôi Hoa mắng to.

- Hắc hắc! Quả nhiên là heo.

Cao Lôi Hoa nhìn hai tên này cười hắc hắc.

- Ngươi!

Ba Thác Nhi cũng lập tức ý thức được lời nói bậy bạ của mình.

- Bỏ đi, Ba Thác Nhi.

Cha Ba Thác Nhi thấy con mình rơi vào thế hạ phong, vỗ vai nói:

- Chúng ta là người bình thường, tội gì phải nói với người câm.

- Ba nói rất đúng.

Ba Thác Nhi đáp.

- Câm điếc?

Cao Lôi Hoa liền lạnh lùng nói với đôi cha con nhà này:

- Ta đã nói qua với các người rồi, nói nhiều tất có lúc lỗi, nhiều chuyện thì mất lưỡi đó!

Dứt lời, cả người Cao Lôi Hoa đột nhiên biến mất khỏi chỗ.

Tới khi mọi người nhìn lại thì Cao Lôi Hoa đã xuất hiện đằng sau cha con Ba Thác Nhi rồi.

- Biết không? Ta rất ghét người nào làm nhục người thân của ta.

Cao Lôi Hoa khẽ nói phía sau hai cha con này:

- Mà các ngươi lại không biết điều, dám nhục mạ thân nhân của ta. Đối với những kẻ đó, ta sẽ cho chúng phải trả giá đắt.

Ba Thác Nhi còn đang đực mặt như con gà bệnh thì chợt nghe giọng nói của Cao Lôi Hoa ở phía sau, cả hai tránh không được sửng sốt!

“Tốc độ quá nhanh!” Trong lòng hai người đồng thời có nhận xét này.

- Các ngươi rất may mắn.

Cao Lôi Hoa nói tiếp:

- Bởi vì các ngươi có cơ hội trở thành những người đầu tiên được thử nghiệm ‘người điếc nhân tạo’.

- Thế có nghĩa là gì?

Ba Thác Nhi hoảng sợ hỏi.

- Không có gì cả.

Cao Lôi Hoa chọc khẽ ngón tay vào người hai cha con Ba Thác Nhi.

Hai cha con Ba Thác Nhi chỉ cảm thấy người tê rần một cái những sau đó lại không thấy có thương tổn nào cả.

- Các ngươi, hãy tự cảm nhận cái cảm giác không nói được đi.

Cao Lôi Hoa thu hồi ngón tay lại, lại biến mất phía sau cha con Ba Thác Nhi, nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Nguyệt Nhị.

- Ba, ba làm cái gì với bọn họ thế?

Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn cha con Ba Thác Nhi, xem chừng hình như bọn họ cũng không có xảy ra chuyện gì cả.

- À, ba điểm ‘Á huyệt’ của bọn họ.

Cao Lôi Hoa ôm lấy Kim Toa Nhi thản nhiên nói.

- Á huyệt?

Nguyệt Nhị nghi ngờ nhìn lại cha con Ba Thác Nhi:

- Á huyệt là cái gì vậy? Có tác dụng gì không ạ?

- Cứ xem tiếp rồi sẽ biết.

Cao Lôi Hoa cười híp mắt nhìn Ba Thác Nhi rồi nói.

Lúc này, cha con Ba Thác Nhi cẩn thận kiểm tra lại thân thể của mình, dường như cũng không phát hiện điều gì khác thường.

“Ba Thác Nhi, hình như ba không có việc gì cả?”

Cha Ba Thác Nhi muốn nói câu này, nhưng khi mở miệng ra thì lại kinh ngạc phát hiện ra mình không phát ra được âm thanh nào cả! Hắn lập tức thấy cấp bách, ra hiệu cho Ba Thác Nhi rồi múa tay chỉ chỏ vào miệng của mình.

Ba Thác Nhi thấy cha như vậy, đang muốn hỏi cha làm sao vậy? Nhưng khi mở miệng ra hắn cũng phát hiện ra mình cũng không nói được!

Tức thì cha con Ba Thác Nhi thi nhau vung tay múa chân, nhưng mãi mà không thấy có âm thanh nào nên cả hai đều quýnh đít cả lên.

- Ba, hai người bọn họ làm sao vậy?

Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư và Saga nghi hoặc nhìn cha con Ba Thác Nhi múa may hỏi.

- À, ba đã tước đoạt quyền nói chuyện của bọn họ.

Cao Lôi Hoa cũng lười giải thích cho đám Nguyệt Nhị thế nào là Á huyệt, nếu muốn giải thích thì sẽ phải đề cập tới các huyệt vị liên quan rồi còn đủ các thứ khác nữa. Cho nên Cao Lôi Hoa liền nói là mình đã tước đoạt quyền nói chuyện của hai cha con nhà kia.

Lúc này, đột nhiên cha con Ba Thác Nhi cùng nghĩ tới Cao Lôi Hoa.

Nhất định là hắn, chắc chắn chỉ có hắn! Cha con Ba Thác Nhi đồng thời nhìn về Cao Lôi Hoa.

Tiếp đó cả hai chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa, hai tay không ngừng chỉ vào Cao Lôi Hoa rồi lại chỉ vào miệng của mình.

- Này! Ta bảo này, hai kẻ câm các ngươi tránh xa ta một chút! Đừng có lại gần ta!

Cao Lôi Hoa cười gian nói:

- Đừng nên xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không, ta không dám đảm bảo các ngươi có bị thương hay là tử vong hay không đâu!

Ánh mắt cha con Ba Thác Nhi tràn đầy sự sợ hãi và oán hận! Cả hai nhìn trừng trừng Cao Lôi Hoa, nhưng rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng đều chăm chú nhìn cha con Ba Thác Nhi, sau đó đều lén liếc nhìn Cao Lôi Hoa, không ngờ nam nhân khủng bố này lại vẫn bênh vực người nhà giống như trước kia!

************

Đúng lúc này, một đạo sư mặc áo pháp sư từ cửa bước vào. Sau khi thấy cha con Ba Thác Nhi vung tay múa chân trước mặt Cao Lôi Hoa liền nói:

- Ba Thác Nhi, có chuyện gì xảy ra thế?

Nguyệt Nhị vừa trông thấy đạo sư này liền thì thầm bên tai Cao Lôi Hoa:

- Vị này là đạo sư chủ nhiệm của chúng con – A Mạt Đức, một ma đạo sư quang hệ bậc sáu, là một đạo sư rất tốt.

Cao Lôi Hoa liền đánh giá kỹ lại vị đạo sư trông khoảng ba mươi tuổi - A Mạt Đức này.

A Mạt Đức đi tới trước mặt cha con Ba Thác Nhi, cau mày quan sát lại cha con nhà này, xem chừng tình trạng hiện giờ như là không nói được. A Mạt Đức liền thò tay kiểm tra trên người bọn họ một chút.

- Thật kỳ lạ, chuyện này là thế nào vậy?

A Mạt Đức nghi hoặc nói, theo ánh mắt của cha con Ba Thác Nhi, A Mạt Đức nhìn về phía Cao Lôi Hoa:

- Xin hỏi, là anh đã làm cho cha con Ba Thác Nhi mất đi khả năng nói sao…

Cực Phẩm Vú Em - Chương #107