Người đăng: buingoctu1995
Một ngày, Vong Ưu từ Tiên Túc phái trở về, cố ý chạy về sớm để gặp ái thê của
mình.
Còn chưa tới cửa Tẩm cung, đã thấy bọn thái giám hết lên “Cháy” trực tiếp
chạy nhanh đến ngự thiện phòng, mà ái thê của chính mình không thấy hình
bóng đâu.
Vừa hỏi, bọn họ trả lời “Hoàng thượng... Hiện tại ở ngự thiện phòng”
Ngự thiện phòng? Hắn đi ngự thiện phòng làm gì?
Vì vậy hỏa tốc đi tới.
Một người đen thui chạy đến trước mặt hắn, sau đó cọ a cọ “Thiên Âm, ngươi đã
về rồi ~”
“Ngươi là ai, cho hỏi quý danh?” Vong Ưu hỏi.
“Người da đen” lập tức chảy nước mắt, cọ rửa ra một tầng tro đen, rốt cuộc lộ
ra khuôn mặt trắng nõn “Thiên Âm... Ta là Ngọc Minh”
Vong Ưu tiếp nhận khăn của Phúc công công đưa qua, lau tro đen còn lại trên
mặt hắn, thân thiết mà hỏi thăm “Làm thế nào mà ngươi trở thành như vậy?”
“Ta học nấu ăn”
“Nấu ăn?” Ta còn tưởng ngươi học đào than đá chứ!
“Ân a, ta nghĩ nấu cho ngươi ăn...”
“Ngươi sao lại nghĩ đến chuyện này?”
“Cái kia...” Mặt đỏ hồng nhìn nô tài xung quanh “Trở về tẩm cung rồi nói...”
Vì vậy Vong Ưu ôm lấy Tông Chính Ngọc Minh đi đến hướng tẩm cung, cho bọn nô
tài lui xuống hết, đi đến ôn tuyền.
Vào trong nước, Vong Ưu mới hỏi “Rốt cuộc là làm sao?”
Việc này phải nói đến nửa tháng trước lúc Vong Ưu quay về Tiên Túc phái xử lý
một số việc gấp.
Hoàng đế bệ hạ kính yêu của chúng ta, mang theo đoàn bảo tiêu cường đại mà
Vong Ưu bởi vì lo lắng mà phái ra mỗi ngày đi đến Tịch phủ ăn cơm chiều.
Trong Tịch gia, Tần Tuyết thương hưng phấn mà giới thiệu các món ăn đầy bàn,
nói “Đây là bạt ti quyết ngư, đây là hương hà ngẫu phiến*...”
Tông Chính Ngọc Minh vẻ mặt khó chịu phản bác “Cũng không phải là ngươi nấu!”
Vui vẻ cái rắm!
Vậy mà Tần Thuyết Thương cười đến thật gà mẹ “Ha hả a... Cho ngươi thất vọng
rồi... Là ta nấu đó!”
Tần Tuyết Thương sau khi từ chức quốc sư, mỗi ngày đều thanh nhàn muốn chết,
vì vậy bắt đầu học nấu ăn, cho tướng công bình thường luôn ở bên ngoài lo
việc buôn bán ăn.
Tông Chính Ngọc Minh thật kinh ngạc!
“Muốn bắt được tâm của nam nhân, trước tiên phải nắm được dạ dày của nam
nhân... Này là do Thiên Âm nói cho ta biết” Tần Tuyết Thương cười đến giảo
hoạt, nhìn dáng vẻ thất lạc của Tông Chính Ngọc Minh ngực một trận sảng
khoái.
Cố ý gắp một ít thức ăn cho Tịch Quân Huyên “Thân... Dùng bữa... Đây chính là
ta dùng tình yêu nấu ra!”
Tông Chính ngọc Minh nhịn xuống dục vọng muốn nôn mửa, nhìn hai người tương
thân tương ái, mà ái nhân của mình thì ở xa tận ngàn dặm, một người tịch
mịch không chịu được, tức giận đến chiếc đũa đều niết chặt đứt, nhất thời
nói ra lời tuyên ngôn hùng hồn “Chờ Thiên Âm trở về, ta cũng sẽ nấu cho hắn
ăn”
Vừa nói xong, toàn gia già trẻ con mắt đều trừng thực lớn a!
“Đại tẩu... Ngươi xác định... Không cần lưu ý lời Thuyết Thương nói hắn cố ý
chọc giận ngươi...” Tịch Quân Huyên nói.
“Đại tẩu ngươi quý giá như vậy... Nếu xảy ra đại sự gì, ta thế nào ăn nói với
đại ca” Tịch Mộ Viễn nói.
“Đúng vậy, đại con dâu.. Thân thể ngươi quan trọng hơn” Đại nương khuyên nhủ.
“Đúng vậy... Hoàng thượng...” Tịch Triển linh cũng thêm vào khuyên bảo.
“Cha, đều nói gọi là Ngọc Minh hoặc đại con dâu, ngươi lại quên” Tông Chính
Ngọc Minh chu môi.
“Đại con dâu, Thiên Âm biết tâm ý của ngươi là được, không cần cố ý...”
“Có thể nấu ăn cho người mình thích ăn là một chuyện hạnh phúc, vì vậy ta cũng
muốn nấu cho Thiên Âm. Đại nương, còn có các vị mẫu thân, các người hãy phụ
trách dạy ta!” Thương cảm hề hề nhìn các vị trưởng bối.
“Được rồi...” Đối với loại nhãn thần này không có cách nào khác các vị phu
nhân trăm miệng một lời nói.
Bất quá, tại lần thứ ba thiêu cháy trù phòng (phòng bếp) Tịch phủ, Tông Chính
Ngọc Minh bị nghiêm cấm đến gần Tịch gia trù phòng.
“Ở đây không được ta đi ngự thiện phòng...”
Kết quả là, sư phụ ngự thiện phòng kinh sợ nghênh đón một kẻ bị người nhà Tịch
gia xưng là “Trù phòng sát thủ (sát thủ phòng bếp)”, “Phá phôi đích hoàng
đế (hoàng đế phá hoại)”
Có thể nghĩ ra... Ngự thiện phòng rất thê thảm.
Công bộ (đại khái là bộ phận quản lý tiền bạc trong cung) tại hoàng đế lần
đầu tiên đốt ngự thiện phòng liền đoán ngầm lệnh, hàng năm tính toán phải
nhớ kĩ.. Ít nhất... Năm lần phí dụng trùng tu của ngự thiện phòng.
Bất quá nói lại, hoàng đế làm cơm thật đúng là ngốc không bình thường.
Nấu cơm đầu tiên cho nước vào— nước không nấu xong đã đem xuống, cuối cùng
toàn bộ thành hồ.
Nấu cháo thì rốt cuộc đã biết nước phải nấu sôi— “Hoàng thượng, số lượng gạo
này... Ít nhất đủ cho mười đại nam nhân ăn”
“Bình thường cũng là nhiều như vậy a... Trẫm hai chén, hoàng phu ba chén”
“Hoàng thượng, gạo sẽ nở ra a
”
Xào rau xanh—đầu tiên cho dầu rồi cho rau
“A~~ cháy rồi!!! Đi lấy nước!”
“Hoàng thượng không nên một lần đều cho cả nửa thùng đầu vào... Ta còn tưởng
ngài muốn cho nổ nơi này a, biết là xào rau xanh... Nhưng ngài cũng không
thể dùng rau chưa khô trong thùng nước trực tiếp bỏ vào trong nồi a...”
Xào trứng—rốt cuộc biết được phải đợi dầu mỡ tan đều, bọt đầu sau khi biến mất
mới cho trứng vào.
Bọt dầu rốt cuộc biến mất...
“Hoàng thượng, người còn không có đánh trứng a...”
“Na... Mau đánh a... Như thế nào vỏ trứng cũng tiến vào... Trẫm không tin...
Làm lại...”
“Hoàng thượng...”
“Làm lại...”
“Hoàng thượng...”
...
“A... Rốt cuộc đánh được rồi!”
“Hoàng thượng, nồi chảo đã cháy đen!”
...
Mỗi ngày... Ngự thiện phòng sẽ trình diễn một vở kịch tên bất đồng
Có người nói, tại Tịch phủ, vị hoàng đế này chưng cơm khô—đem gạo bỏ vào nồi,
rồi sau đó đậy nắp lại, chờ nó chín (nước chưa từng bỏ ~). Kết quả, cơm
cháy đen,... Trù phòng cũng dấy lên đại hỏa!
“Ha ha ha...” Vong Ưu nghe ái thê tự thú chuyện cười liên tục.
“Không nên cười nha, người ta cũng chỉ muốn làm cho ngươi ăn!” Tông Chính Ngọc
Minh chu môi.
“Ta biết... Ngọc Minh... Ta dạy cho ngươi nấu ăn” một ngụm hôn lên môi đỏ mọng
của ái thê bởi vì giật mình mà khẽ nhếch, tay cũng tìm được phía dưới “Bất
quá, trước dùng thân thể ngươi uy ta ăn no cái đã!”
“Ân...” Vong Ưu xác thực làm không ít món, đều là món giản dị, nhưng ăn lên
rất có hương vị.
Chú thích:
*拔丝鳜鱼: Bạt ti quyết ngư (là cái gì gì ấy chả pik nữa:” ()
** 香荷藕片: Hương hà ngẫu phiến (đai khái là củ sen cắt lát???)