Lại Lần Nữa Gặp Mặt


Người đăng: buingoctu1995

Mình đã gặp người đó sao

Tha thứ...

Ngọc Minh, ta có thể tha thứ cho ngươi như thế nào?

Cứ coi như ta tha thứ cho ngươi, chúng ta còn có thể giống như trước đây sao?
Ta đã không còn xúc động, to gan, toàn tâm cố gắng xứng được với ngươi như 5
năm về trước nữa. Nhưng ta giờ mới hiểu ra, chúng ta vĩnh viễn không thể ở
cùng bên nhau. Ta bây giờ chỉ muốn sống qua một đời này bình bình đạm đạm, nếu
có cơ hội, tìm một người ở bên, sống những ngày tháng bình thường. Cuộc sống
như vậy, ngươi vĩnh viễn cũng không thể cho ta.

Huống hồ, đau đớn đó không phải nói quên là có thể quên, nói tha thứ là có thể
tha thứ được!

Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, ngắt quãng dòng suy tư của Vong Ưu.

“Vào đi”

“Môn chủ, Thương Thuật công tử đang trên đường tới gấp” Quản Giác vào phòng
nói.

Vong Ưu nhàn nhạt nói “Ừ, ba người các ngươi ở đây đợi hắn, để hắn chẩn trị
cho Ngọc Nghiễn và Tuyết Thương, ngày mai ta trở về núi trước rồi, các ngươi
sau khi xong việc cũng về núi luôn đi”

“Vâng” không rõ môn chủ tại sao đột nhiên muốn lên núi, nhưng lệnh của môn
chủ, Huyền Bích cũng không dị nghị.

“Ta đi từ biệt với cha và các nương thân, các ngươi thu dọn đồ đạc xong cũng
đi nghỉ đi”

“Vâng”

“Muốn đi? Con vừa mới ở một ngày” đại nương nhảy ra đầu tiên.

“Trên núi có chút việc cần phải xử lí, vì thế phải mau chóng trở về một
chuyến” Vong Ưu tiện mồm bịa ra.

“Đại ca, tại sao nhanh như vậy đã nói muốn đi, đệ và Tinh Nha muốn mời huynh
tới tiệm trà ăn điểm tâm mà” nụ cười của Tịch Mộ Viễn trở thành kinh ngạc,
không biết hôm nay đại ca vừa trở về vì sao lại nói ngày mai muốn đi.

Tịch Quân Huyên và Tần Tuyết Thương cũng kinh ngạc.

Nhưng Vong Ưu đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi được.

Tất cả mọi người đều thay nhau giữ, chỉ trừ Tịch Triển Linh “Vậy hãy trở về
đi”

Mọi người đều hút một ngụm khí, hôm nay rốt cuộc làm sao rồi, đều không đúng
lắm nha.

Tịch Triển Linh lại nói một lần “Trở về đi, sau này có cơ hội tới thăm chúng
ta”

Hôm nay, thằng bé này vẻ mặt trắng bệch mà bước vào nhà, ánh mắt toàn là đau
thương, nghĩ cũng biết nó nhất định đã gặp người đó rồi.

Đi rồi cũng tốt, ít ra thằng bé này sẽ không cần đau khổ như vậy.

“Vâng, con trai cáo lui”

Nhận được cho phép, Vong Ưu xoay người rời đi, dùng khinh công phóng về phía
phủ của Ngọc Nghiễn.

Tông Chính Ngọc Nghiễn đang ngươi ngươi ta ta với Li Liệt trong đình, như xung
quanh không có ai, một bóng đen rơi xuống từ trên trời, suýt nữa dọa chết hai
người trong cuộc.

“Có thích...” Tông Chính Ngọc Nghiễn còn chưa gọi xong, đã bị Vong Ưu cách
không điểm huyệt.

Mà Lí Liệt đang chuẩn bị đánh nhau sau khi nhìn rõ người nào đó thì dừng lại
động tác, giúp ái nhân bên cạnh giải huyệt, thuận đường nhắc nhở hắn “Là Vong
Ưu”

“Vong Ưu à, sao lại từ sau viện tới vậy, đen xì xì nhảy một cái suýt nữa dọa
chết ta mà” Tông Chính Ngọc Nghiễn vỗ vỗ ngực, thuận tiện xoa xoa cái bụng,
hỏi “Làm sao giờ này lại tới? Có việc sao?”

“Ngày mai về núi, tới tạm biệt ngươi” Vong Ưu nói, không chút tự giác quấy
nhiễu nào, thậm chí còn ngồi trên ghế đá mà hai người vừa mới thân thiết mà
uống rượu.

“Về núi? Ngươi mới tới có một ngày mà, sao lại về sớm như vậy?” Tông Chính
Ngọc Nghiễn ngạc nhiên.

“Trên núi có việc chờ ta xử lí” Vong Ưu lần thứ 2 dùng cái cớ này.

Tông Chính Ngọc Nghiễn nhìn đôi mắt lạnh hơn mấy phần so với sáng nay của Vong
Ưu, biết nhất định đã sảy ra chuyện gì đó, nhất định là đại hoàng huynh tìm
tới rồi.

Vong Ưu không phải đã nói sống trên tiên sơn vô cùng nhàm chán, làm sao dột
nhiên lại trở thành có việc rồi, hắn mới không tin. “Thật muốn đi sao?” Tông
Chính Ngọc Nghiễn hỏi lại một lần, trong lòng đã rõ ràng đáp án.

Quả nhiên, người kia gật đầu.

“Lí Liệt, ngươi về phòng trước, ta muốn nói chuyện với Vong Ưu một lúc, coi
như là từ biệt, sau này Vong Ưu muốn tới tìm ta sợ rằng còn phải tới tận Li
triều” Tông Chính Ngọc Nghiễn nháy mắt với Lí Liệt bằng một góc độ không thể
nhìn ra.

Lí Liệt biết ý mà nói “Vậy ta về phòng đợi ngươi”

Nói xong, rời đi luôn.

Tuy nhiên, ngoặt vào phòng ngủ, đi về phía cửa sau.

“Vong Ưu, ngươi hận đại hoàng huynh sao?” Tông Chính Ngọc Nghiễn đột nhiên
hỏi.

Cơ thể Vong Ưu run lên, lắc lắc đầu “Không hận, chỉ là không thoải mái”

“Không thoải mái”

Vong Ưu đột nhiên đổ rượu trong chén trên mặt bàn vào trong miệng, hung hăng
đặt cốc xuống “Sauk hi tổn thương mới tới xin lỗi, mới nói ta yêu ngươi... Đây
là cái gì? Ta hèn kém thế sao? Ta Vong Ưu lại không phải không ai yêu!”

Ánh mắt như khóc như cười, khiến tim Tông Chính Ngọc Nghiễn rất không biết là
cảm giác gì.

Thiên Âm vẫn luôn kiên cường... Thế nhưng sẽ có loại biểu tình như vậy.

Hoàng huynh, huynh rốt cuộc đã làm gì rồi?

“Nhưng, nhìn bộ dáng sụp đổ của hắn ta vẫn là không thể chịu đựng được. Trước
khi tới ta đã từng nghĩ rồi, nếu 5 năm này hắn sống tốt, ta nhất định sẽ quên
hắn mà tìm một người yêu ta thành than. Nhưng là... Bộ dạng của hắn, ta làm
sao có thể lờ đi dễ dàng như vậy được” nụ cười của Vong Ưu là một nụ cười tự
giễu, tuyệt vọng khiến người ta kinh ngạc. Ngọc Minh a, Ngọc Minh, vì sao ta
vẫn không thể nhẫn tâm với ngươi được?

“Thiên Âm...” Không thể nhịn nổi nữa mà gọi cái tên này, Tông Chính Ngọc
Nghiễn chồm vào lòng hắn, ôm lấy hắn “Đừng như vậy, Thiên Âm...”

“Ngọc Minh, ngươi nói ta rốt cuộc nên làm thế nào, ta cũng muốn yêu ngươi...
Nhưng tim của ta yêu không nổi a!” Vong Ưu ngơ ngác mà coi người trước mắt
thành người trong tim mình, không ngừng lay lay hắn “Nếu ngươi vẫn muốn giết
ta như thế tốt biết bao... Ta sẽ không cần khổ não như này rồi!”

“Thiên Âm, xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên kết bái với ngươi, không
nên...”

“... Không phải Ngọc Minh...” Vong Ưu tập trung tinh lực cuối cùng đã nhìn rõ
người trước mắt là một người khác, buông hắn ra, chuẩn bị rời đi.

“Thiên Âm, là ta, xin lỗi!” Tông Chính Ngọc Nghiễn kéo lấy hắn “Thiên Âm,
ngươi đánh đi, là ta đã hại ngươi!”

“Không cần nói nữa, ngươi không sai, đây là do ta chọn lựa, không có can hệ gì
với ngươi” Vong Ưu ngắt lời hắn.

Là ta tự chọn lấy, thì nên tự mình chịu đựng.

Tự mình nháo thành thế này cũng là do tự mình bày ra.

Vong Ưu uống từng chén từng chén rượu, huống hết cả một vò rượu, lại thêm một
vò khác, Tông Chính Ngọc Nghiễn cũng ngăn không được, chỉ có thể xoa dịu mà
nhìn hắn uống hết.

Tự uống trong 5 năm đã tạo thành thói quen uống rượu không khóc không nháo của
Vong Ưu, nhưng hôm nay lại là đã bạo phát rồi, vừa mới thế nhưng còn coi Ngọc
Nghiễn làm người kia.

Uống xong chén cuối cùng, Vong Ưu say bí tỉ mà đứng dậy “Mấy ngày nữa sẽ có
người tới tìm ngươi xem mạch, hắn tên là Thương Thuật”

Nói xong, chuẩn bị rời đi准备离开. E

“Vong Ưu, đêm nay ngủ ở phòng khách đi, đã rất muộn rồi” Tông Chính Ngọc
Nghiễn lo lắng ôm lấy hắn.

“Ngày mai...”

“Ngày mai về cũng không muộn” hoàng huynh huynh mau tới a!

“Ưm...”

Tông Chính Ngọc Nghiễn lập tức đỡ lấy hắn, tự mình đưa hắn về phòng khách, lại
cởi giày cho hắn, đắp chăn cho hắn xong, mới rời đi.

Khi Tông Chính Ngọc Minh chạy tới, đã nhìn thấy vò rượu lăn lốc trên mặt bàn,
không hề thấy bóng người.

Lí Liệt hướng ánh mắt, đã nhìn thấy Tông Chính Ngọc Nghiễn đi tới.

Người kia một tay nắm lấy quần áo Tông Chính Ngọc Minh, phẫn hận nói “Huynh có
biết không, hắn đã thay đổi rồi... Trở nên lạnh nhạt, trở nên thờ ơ... Huynh
trả lại Thiên Âm trước đây cho đệ!”

Câu cuối cùng, gần như là khóc mà nói ra, lực đạo trên tay cũng buông ra, đau
lòng mà dựa vào trong lòng Lí Liệt “Người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ trở
thành như vậy, chỉ biết co rụt, chỉ biết chạy trốn. Trốn trên núi không xuống,
nếu không phải ta lấy bản thân ra uy hiếp, hắn sợ rằng hết kiếp này cũng không
xuống núi”

Tông Chính Ngọc Minh kinh ngạc, trong tim giống như bị đao cắt đi từng nhát.

“Hắn ở đâu rồi?” Tông Chính Ngọc Minh cấp thiết hỏi.

“Hắn ở phòng khác bên trái nhất” Tông Chính Ngọc Nghiễn mở mắt ra, khẩn cầu mà
nhìn người thân của mình “Hoàng huynh, đừng thương tổn hắn nữa”

“Ta biết, ta biết” Tông Chính Ngọc Minh cũng chảy nước mắt, nhanh chóng đi về
phía phòng khách.

Tông Chính Ngọc Minh tỉnh lại thời gian đã qua buổi trưa, thân thể được người
thanh lí (làm sạch) qua.

Hai bên trái phải băng lãnh từ lâu, trong phòng vắng vẻ không có ai.

“Thiên Âm...” Tông Chính Ngọc Minh nhìn gian phòng trống trơn kêu lên.

Trả lời chính là căn phòng yên lặng.

“Ngươi ly khai (rời xa) ta... Ô.. Ô...” Vì sao không tin ta.. Ta sẽ chứng minh
cho ngươi xem!

“Hoàng huynh tốt khoe xấu che a, cũng không sợ đệ đệ ta truyền ra ngoài?” Tông
Chính Ngọc Nghiên đi vào, bưng cơm nước.

Tông Chính Ngọc Minh không để ý tới hắn, tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của
mình.

Tông Chính Ngọc Nghiên tiến lên kéo cái chăn trên người hắn ra, nói “Ăn đi”

Không ai để ý hắn.

“Ai, nếu ngươi không ăn, cũng không biết Vong Ưu khi trở về chỉnh ta như thế
nào.” Nhìn hắn không muốn sống, muốn chết dạng, Tông Chính Ngọc Nghiên cố ý
nói.

Tông Chính Ngọc Minh nhảy dựng lên, không để ý thân thể đau đớn, kinh hỉ hỏi
“Ngươi nói Thiên Âm còn có thể sẽ trở về? Hắn đi đâu vậy, hắn không có ly
khai ta?”

Tông Chính Ngọc Nghiên nhãn tình đông phiêu tây phiêu, vô tình phiêu đến cơm
nước trên bàn.

Tông Chính Ngọc Minh lập tức hài lòng cười, lung tung mặc quần áo xong liền
xuống giường ăn.

Nhìn hắn rốt cục chịu ăn, Tông chính Ngọc Nghiên mới nói “Có bằng hữu hẹn hắn
đi Túy Tiên lâu ăn, chưa về ngay được.”

Nguyên lai Vong Ưu còn chưa đi, vậy là tốt vậy là tốt rồi.

“Tối hôm qua... Thiên Âm có tha thứ ngươi không?” Ngọc Nghiên ở trong lòng suy
nghĩ nửa ngày, rốt cục vẫn là hỏi ra.

Tông Chính Ngọc Minh tay gấp rau trong đĩa, trả lời: “Thiên Âm chưa nói, bất
quá ta sẽ không bỏ cuộc, chí ít hắn hẳn là không lại trốn tranh ta nữa.”

Nghĩ tới đây, tâm tình phá lệ thật là tốt.

Tuy rằng tiền đồ kham ưu (con đường phía trước còn nhiều khó khăn)... Nhưng ta
sẽ nỗ lực!

Thiên Âm, chờ ta chứng minh cho ngươi xem.

“Cũng là nói ngươi còn đang trong kỳ khảo nghiệm? Nỗ lực lên, hoàn huynh!”.
Tông Chính Ngọc Nghiên cho hắn một ánh mắt cỗ vũ.

“Ân” đương nhiên... Hiện tại mới bước đầu tiên, ta sẽ nỗ lực!

“Bất quá nói lại...” Tông Chính Ngọc Nghiên có chút khổ não, cũng có chút
buồn bực nói “Vì sao chúng ta Tông Chính gia huynh đệ, ngoại trừ ngũ ca và
bát đệ, đều là phía dưới cái kia?”

“Phốc ~” Tông chính Ngọc Minh miệng đầy cơm đều phun ra, hoàn toàn không có
hoàng đế hình tượng. (Minh: Hình tượng? Hanh... Bất quá là làm cho ngoại
nhân xem thôi!)

Thấy Tông Chính Ngọc Nghiên có hứng thú, Tông Chính Ngọc Minh miệng có chút co
quắp “Ngươi nghĩ như thế nào mà hỏi vấn đề này?”

“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nên hỏi một chút thôi!”

“Ngươi là nghĩ áp đảo Lí Liệt a, nhìn dáng vẻ của hắn... Không tốt áp!” Tông
Chính Ngọc Minh lắc đầu, Lí Liệt tiểu tử kia rất khôn, rất nhiều người đều bị
hắn xúc động bề ngoài lừa.

“Lẽ nào hoàng huynh không muốn áp đảo Thiên Âm?” Tông Chính Ngọc Nghiên hí mắt
hỏi, ngực mọc lên vui vẻ chọc ghẹo.

Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt, giơ lên cú đấm “Có muốn hay không ăn?”

Áp đảo Thiên Âm... Nghĩ cũng không... Hơn nữa không muốn cải biến vị trí hiện
tại.

Bởi vì... Cái kia phía dưới có thể nói sảng khoái... Ngày hôm qua Thiên Âm áp
ở trên người, dùng hắn cái kia rất thô trạng...

“Tích tách ~ ~ ~” Trên trắng bóng cơm tẻ đột nhiên bị điểm lên hai giọt hồng
sắc bắt mắt.

“Hoàng huynh, không nên vừa ăn cơm vừa chảy máu mũi được không

~” Tông Chính Ngộc Nghiên vội vã nhảy ra, chán ghét nói.

“Ha ha ha

” Người nào đó còn đang trong mê gái.

Thấy hoàng huynh như vậy, chỉ biết hắn đã hoàn toàn quỳ gối dưới quần Thiên
Âm.

Tông Chính Ngọc Nghiên giảo hoạt cười, nói: “Nghe nói bằng hữu mời hắn ăn là
Vũ Văn Văn Hàn, lớn lên môi hồng răng trắng, hôm qua đi theo thấy người say
mê hắn đến độ chết cả một đám. (? Câu này dịch theo ý, chứ thật chả hỉu nó
nói j, chỉ pik là anh Nghiên ý muốn phóng đại mị lực của anh Hàn lên)

Tông Chính Ngọc Nghiên cố ý bát quái, không quên nhìn mặt người nghe.

Quả nhiên thấy đôi mắt mê gái của người nọ lập tức phóng ra dĩ vãng sắc bén
quang mang, hỏa tốc đi ra bên ngoài.

Họ Vũ Văn Văn Hàn... Chờ xem ngươi!

“Nháo đến hừng đông mới ngủ, hiện tại dĩ nhiên đi nhanh như vậy... Hoàng huynh
đúng là có thể lực, thân thể không đau nhức ư?” Tông Chính Ngọc Nghiên lấy ra
trong tay áo một bao ô mai vừa ăn vừa than thở.

Thực sự là... Chính thế nào càng ngày giống nữ nhân... Ân đến thân thể cũng
giống...

Tông Chính Ngọc Trà hỏa tốc chạy ra bên ngoài, mục đích – Túy Tiên Lâu.

Vong Ưu là của ta, những người khác đừng nghĩ đụng.”

Trên đường lớn, một người thanh niên nổi giận đùng đùng hỏa tốc đi qua, nổi
lên một cuồng đạo phong cuồn cuộn thổi qua khiến mọi người không mở mắt ra
được.

Túy Tiên Lâu lão bản đang đứng ngay cửa, thấy cát bụi cuồn cuộn, còn tưởng
rằng gió to thổi qua.

Nhìn kĩ, có một người chạy ở trung tâm cát bụi.

“Công tử...” Còn chưa hỏi đối phương ăn hay là ở trọ, cát bụi liền kéo thẳng
lên trên lầu, làm cho lão bản đầy mặt xám tro.

Tông Chính Ngọc Minh biết Vong Ưu thích ở phòng Mãn Nguyệt, vì vậy vội vã chạy
đi.

Mở cửa, bên trong có ba người.

Vong Ưu ngồi quay về phía lan can, trên người một tuyệt sắc ngân phát (tóc
bạc, tóc màu bạch kim) mỹ nhân đang ngủ dựa vào, hai bên trái phải chỉ có một
người môi hồng răng trắng ngồi chính là Vũ Văn Văn Hàn.

Dĩ nhiên so chính mình tưởng tượng có hơn một người... Hơn nữa thật xinh đẹp.

“Sao ngươi lại tới đây.?” Vong Ưu kinh ngạc nhìn người tới.

“Ô ô ô... Vong Ưu, không nên đối với ta như vậy...” Tông Chính Ngọc Minh giống
như người bị vứt bỏ, bỉu môi đi qua, đẩy ra Vũ Văn Văn Hàn, làm ngân phát mỹ
nhân đang ngủ đổ lên cột đá gần đó, sau đó ôm cổ Vong Ưu “Thiên Âm chỉ có thể
là của ta... Thiên Âm không thể thích người khác.”

“Ngươi đang nói cái gì a.?” Vong Ưu mờ mịt, còn có chút vị không phản ứng kịp
tình huống.

“Vong Ưu... Hắn là?” Họ Vũ Văn Văn Hàn nhìn đột nhiên xuất hiện tuấn mỹ nam
tử.

Tông Chính Ngọc Trà một đạo mắt bắn xuyên qua, càng làm cho ngân phát mỹ nhân
bị thức tỉnh, sau đó giật lại cổ áo, lộ ra trong ngực hôn ngân, hung hăng nói:
“Nói cho các ngươi, Thiên Âm là của ta, của ta một người, các ngươi đừng
nghĩ chiếm lấy!”

“Ta không nghĩ chiếm lấy a?” Vũ Văn Văn Hàn khóe miệng co quắp, dùng cái kia
đông tây chứng minh?

Bất quá nói lại, Vong Ưu thật là Tịch Thiên Âm... Bại bởi người trong truyền
thuyết, cũng không tệ lắm nhỉ.

Ngận phát mỹ nhân bị thức tỉnh, buồn ngủ thoáng cái đã không còn, con mắt mở
to, chậm rãi bắt đầu khóc nức nở “Vong Ưu... Ô... Ô... Ngủ...”

“Thiên Âm sẽ không lại cùng ngươi ngủ! Ngươi xéo qua một bên” Tông Chính Ngọc
Minh cũng cho hắn một đao mắt.

Nhìn hắn bộ dạng hung ác độc địa, ngân phát mỹ nhân khóc càng lợi hại hơn,
nước mắt xoành xoạch rơi liên tục.

“Ngọc Minh! Đừng hồ đồ!” Vong Ưu nhíu mày, lập tức hống (dỗ dành) ngân phát mỹ
nhân “Tử Tô ngoan, không khóc, tiếp tục ngủ a, không khóc không khóc...”

Không xong a, nếu như bị Thương Thuật thấy được chắc chắn tránh không được bị
cho ăn chửi.

“... Ô... Ô... Vong Ưu, không cần ly khai ta... Ngươi không thể thích hắn...
Ngươi chỉ có thể thích ta...”. Tông Chính Ngọc Minh nhìn hắn hung dữ, cũng
xoạch xoạch rơi lệ.

“Tử Tô...” Một thanh y nam tử rất nhanh chạy đến ôm cổ ngân phát mỹ nam, sau
đó tàn bạo trừng mắt Vong Ưu “Lão bà của ta đang ngủ tốt, mượn vai ngươi dựa
một tí. Ngươi lại nhân lúc ta đi nhà xí, đem lão bà của ta làm cho khóc, ngươi
còn nói phải làm ca ca tốt mà, không đáng tin!”

“Lão bà?” Tông Chính Ngọc Minh ngây ngẩn cả người, ngân phát nam tử là lão bà
của người này?

Thương Thuật nhìn Tông Chính Ngọc Minh, cau mày hỏi “Ngươi là ai?”

“Ta là...”

“Hắn là người của ta.” Vong Ưu kéo Tông Chính Ngọc Minh qua, kéo lại vạt áo mở
rộng của hắn.

Người này làm việc sao mà xung động như thế?” (Nữ Hiệp: Hắn chỉ đối với ngươi
xung động mà thôi)

Ta là người của Vong Ưu... Hác hắc..., Tông Chính Ngọc Minh hoa mắt, ngây dại!

Văn Hàn, ngươi về trước đi, về phần tác giả ca khúc này ta thật tìm không được
bản thân” Vong Ưu uyển chuyển về phía Vũ Văn Văn Hàn nói rõ tình huống.

“Nếu là như thế, Văn Hàn cũng nên cáo từ, hoan nghênh các vị lần sau đến Thi Ý
Hiên chơi.” Vũ Văn Văn Hàn đứng dậy hữu lễ điểm đầu chào.

Vũ Văn Văn Hàn vừa đi, Vong Ưu liền hướng Tông Chính Ngọc Minh giới thiệu “Bọn
họ là sư huynh của ta Thương Thuật và sư đệ Tử Tô.”

“Hắn cùng Tần Tuyết Thương lớn lên rất giống nhau!” Tông Chính Ngọc Minh lúc
này mới chú ý đến tướng mạo của Tử Tô, sợ hãi nói.

“Hắn là sát thủ số một Tật Phong!” Vong Ưu giả thích, tin tưởng hắn sẽ đoán ra
trong đó liên hệ.

Nguyên lai là đại ca của Tần Tuyết Thương... Cũng may là người của chính phái,
xin lỗi... Thiên Âm!

Bất quá, may là người của chính phái, nếu không ở tình huống lúc Thiên Âm
trúng độc nhất định đánh không lại mà chết. Hoàn hảo... Hoàn hảo, hoàn hảo bọn
họ là sư huynh đệ!

“Đây là Tông Chính Ngọc Minh, ân... Tông Triều hoàng đế đương thời.”

“Là người phái sát thủ và hạ độc ngươi?” Thương Thuật mặt lạnh nhìn về Tông
Chính Ngọc Minh.

Tuy rằng đối với tình huống cụ thể trúng độc của Vong Ưu cũng không có rõ
ràng, người khởi xướng hắn cũng hiểu biết một không... Hai..., nếu không phải
Vong Ưu ngăn cản, mình đã sớm tại hoàng cung hạ độc.

“Ân” Vong Ưu gật đầu, đạm nhiên trả lời.

Nhắc đến chuyện này, bầu không khí cũng trở nên lãnh.

Tông Chính Ngọc Minh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Thiên Âm”

Vong Ưu vuốt tóc còn chưa chải của hắn., chuyển hướng câu chuyện “Chưa tẩy trừ
liền đi ra?”

“Ân”

“Ngươi về cung trước đi”

“Vậy còn ngươi?” Tông Chính Ngọc Minh chăm chú nắm chặt y phục Vong Ưu.

“Ta cùng Thương Thuật và Tử Tô đi chẩn đoán bệnh cho Ngọc Nghiễn.”

“Sau đó?”

“Hồi phủ trị cho đôi mắt của Tuyết Thương”

“Còn có?”

“Nói chuyện với hắn..”

“Không tới tìm ta?” Tông Chính Ngọc Minh ủy khuất hỏi.

Vong Ưu mỉm cười “Không nhất định mỗi ngày đều phải cùng nhau có phải không?”

Ngươi là hoàng đế, dù sao chúng ta bất đồng.

“Đêm nay tới tẩm cung tìm ta” Tông Chính Ngọc Minh lỳ vọng nhìn Vong Ưu.

Suy nghĩ một chút, Vong Ưu gật đầu.

Thấy đối phương đồng ý, Tông Chính Ngọc Minh lưu luyến ly khai.

“Ngươi... Tha thứ hắn?” Thương Thuật hỏi, có chút không tán thành.

“Không biết...” Vong Ưu xác thực không biết tâm tình hiện tại của mình, rất
loạn, không rõ ràng, thầm nghĩ cứ như thế mà bỏ qua quá khứ.

“Ngươi a...” Không cứu được, Thương Thuật lắc đầu


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #26