Bạn Bè Và Người Thân


Người đăng: buingoctu1995

Phủ Lâm Dương tháng 7 ngày ngày đều nắng chiếu rực rỡ, không giống với không
khí an tĩnh trên Tiên sơn, ở đây quả thật có thể nói là một cái chợ lớn, ồn ồn
ào ào, náo nhiệt vô cùng.

Một thân áo đen, mái tóc màu xám, lại thêm vào mặt có thẹo, Vong Ưu đi trên
đường, tự nhiên hấp dẫn được chú ý của rất nhiều người.

Rất nhiều người không tham gia Hoa lạc hội đưng nhiên là bàn tán sôi nổi,
người người đều kinh ngạc mà nhìn về phía Vong Ưu.

Tục ngữ nói tin đồn lây lan như gió, không sai, Vong Ưu vừa đi qua, lập tức có
người bổ vào truyền sang lỗ tai của người vẫn còn kinh ngạc.

Người nghe gật đầu, thì thầm nói “Thì ra là thế... Có điều có phải là tiểu
thái tuế hay không?”

“Chắc là đúng rồi... Nghe nói hát hay y hệt tiểu thái tuế mà”

“Thật là đáng tiếc... Không đi xem...”

...

“Gây ra sóng lớn rồi à... Lẽ nào mình cũng nhiễm phải phong cách làm việc hoa
lệ của sư tổ rồi?” Vong Ưu nghe thanh âm rì rào phía sau, có chút vô lực.

Có điều, cái nguwoif phía sau vẫn còn cần đi theo bao lâu nữa? Đã hai con phố
rồi, còn theo sau nữa sợ rằng sẽ tới đích đến rồi.

Nghĩ tới đây, Vong Ưu ngừng chân, quay người nói với người phía sau “Vị công
tử này, ngươi đã theo tại hạ rất lâu rồi”

Không phải là xem thấy hắn không biết võ công, thêm vào ta gần đây tu thân
dưỡng tính, ngươi sớm đã trở thành con nuôi nhà người ta rồi.

Vũ Văn Văn Hàn nhìn Vong Ưu nói chuyện với mình, hưng phấn không thôi, lập tức
đi tới nói “Tại hạ Vũ Văn Văn Hàn, Vũ Tử Liêu, muốn làm bạn với Vong Ưu công
tử”

“Vũ Văn Văn Hàn? Bạn ư?” Trên trán Vong Ưu nổi ra mấy đường hắc tuyến, muốn
làm bạn với ta cũng không cần đi theo ta hai dãy phố chứ? Còn tưởng ngươi là
chó săn ảnh chứ... Thì ra là đệ đệ của Thần Sa, khó trách có thể giống với với
Thần Sa như vậy.

“Đương nhiên, Tử Liêu ngưỡng mộ tài hoa của Vong Ưu công tử, vì thế nên mới
tới kết giao.”

“Được” nói xong, Vong Ưu xoay người tiếp tục đi tiếp. Vừa nghe thấy có người
ăn nói văn vẻ lại đau đầu, xem ra sau này cách người này xa chút. Đệ đệ của
Thần Sa làm sao lại dáng vẻ thư sinh thế này?

“Vong Ưu...” Vũ Văn Văn Hàn chưa từng tập võ, muốn đuổi theo được Vong Ưu đi
đường còn như gió thì đương nhiên không thể, có điều vẫn cố gắng đi chạy theo.

Một lúc sau, liền thở hồng hộc rồi.

“Vũ Văn công tử, ta đã đáp ứng làm bạn với ngươi rồi, vì sao còn theo ta?”
Tịch Thiên Âm dừng lại quay đầu, không nhịn được nhìn thấy dáng vẻ thở dốc của
đối phương.

Vừa mới còn mệt không đi nổi, Vũ Văn Văn Hàn giờ lập tức chạy tới, ánh mắt đặc
biệt tinh thần “Nếu đã là bạn của nhau, ngươi cũng nên gọi tên của ta chứ, ta
đã gọi ngươi là Vong Ưu rồi, ngươi không phải nên gọi là là Văn Hàn sao”

“Văn Hàn” Vong Ưu gọi cho có lệ.

Vũ Văn Văn Hàn vuốt vuốt mũi, nhảy tới trước mặt hắn “Vậy, đã là bạn rồi, ta
mời ngươi ăn cơm thế nào?”

“Ta giờ không rảnh” Vong Ưu lắc đầu.

“Vậy thế này được không, đợi ngươi bận xong rồi, ta đi tìm ngươi, chúng ta đi
ăn cơm, trong thành này ta không thông thạo, ngươi chọn chỗ đi” Vũ Văn Văn Hàn
không để tâm, tiếp tục nói.

Vong Ưu nhìn dáng vẻ như này của hắn, chau mày nói “Không thông thạo ngươi còn
chạy loạn, không sợ người hầu của ngươi không tìm thấy ngươi sao?”

Sắc mặt Vũ Văn Văn Hàn nhăn lại “Chưa từng nghĩ tới”

Có điều lập tức lại cười rồi “Vong Ưu là đang quan tâm ta sao”

Lại là một kẻ ngốc còn không biết xấu hổ, Vong Ưu lắc đầu.

“Buổi trưa ngày mai Mãn Nguyệt Cư Túy Tiên Lâu, ngươi đi đặt chỗ đi” Vong Ưu
nhìn thần tình chờ mong của đối phương, chỉ có thể nói vậy.

“Oh, được a, ta sẽ trọ ở Túy Tiên Lâu, ta bây giờ về luôn” Vũ Văn Văn Hàn rất
vui, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười rạng rỡ, không ngừng vung tay quay về.

Vong Ưu nhìn hắn trở về, càng đi nhanh hơn nữa.

Tới Nghiễn vương phủ, vừa thông báo đã được người đón vào.

Đi theo người hầu tới trong hành lang dài uốn lượn, Vong Ưu nhớ tới Ngọc
Nghiễn vẫn thường gọi lớn bên tai hắn “Thiên Âm, ta rất thích đệ”, nhiều năm
như vậy rồi, không biết có gì thay đổi không, có phải vẫn nội tâm hoạt bát
hiếu động, mà bên ngoài lại dùng hình tượng cao quý để mê hoặc người ta không?

Trong chiếc đình ưu mĩ tinh sảo, một nam tử tuấn mĩ lười biếng ngáp một cái,
đôi mắt sắp nhắm vào khi nhìn thấy bóng người đi theo người hầu tiến tới thì
mở ra rất lớn.

“Thiên... Không... Vong Ưu?” Tông Chính Ngọc Nghiễn có chút ngẩn người, đây là
Vong Ưu ư?

Vong Ưu gật đầu, xác định hắn đã đoán đúng. 5 Năm rồi, Ngọc Nghiễn vẫn xinh
đẹp mê người như vậy, có điều gả đi làm “phu nhân người ta” rồi, ngày ngày
hưởng thụ ái tình nên trở nên diễm lệ hơn rồi.

“Tóc của đệ... Còn có mặt...” Tông Chính Ngọc Nghiễn không dám tin mà nhìn
người trước mắt này.

Thời gian 5 năm, Vong Ưu rốt cuộc đã sống như thế nào? Chất độc kia thế nhưng
mang lại thương tổn như này cho Vong Ưu?

“Trên thư đệ rõ ràng nói chỉ là mặt bị chóc da, tóc không còn đen đẹp như
trước đây, nhưng...” Thiên Âm, đệ có phải không muốn ta áy náy không? Tuy rằng
ta đã biết xuân dược kia không có tác dụng với Hoàng huynh, nhưng nói cho cùng
ta cũng đã dâng đệ tới chỗ của Hoàng huynh.

Đệ giờ đây dung mạo như vậy, trong lòng ta sao có thể dễ chịu đây?

“Đúng mà, không sai a” Vong Ưu mỉm cười, nhìn ánh mắt bi thương tự trách của
hắn nghiêm túc nói “Ngọc Nghiễn, thật ra những điều này đều là ta tự mình chọn
lựa, lúc đầu khi thay máu ta đã chọn cửa ra máu ở trên mặt, bởi vì thế này rất
là đẹp. Hơn nữa, ở quê của ta có một câu, những vết sẹo là huy chương của đàn
ông, ta chính là rất đắc ý nha”

“Vong Ưu...” Đệ vẫn ủy khuất bản thân như vậy, cũng không nỡ để chúng ta đau
lòng.

“Đúng rồi, Ngọc Nghiễn, huynh giục ta gấp như vậy để làm gì?” Cư nhiên để 3
chiếc lông chim trong thư, cứ coi là thư lông chim cũng không cấp tốc vậy.

“Vong Ưu... Oa...” Vừa đi vào chủ đề, Tông Chính Ngọc Nghiễn đột nhiên nhớ tới
việc của mình, lập tức chồm tới khóc lớn.

“Lại làm sao rồi?” Vong Ưu nhìn người trong lòng mình.

“Oa... Đệ xem...” Tông Chính Ngọc Nghiễn bó lấy thắt lưng y phục rộng rãi về
phía sau, khóc ủy khuất.

Vong Ưu nhìn tới, y phục vừa được kéo chặt, làm sao lại lồi ra thế kia?

“Huynh có thai rồi ư?” Vong Ưu nhìn cái bụng vốn nên bằng phẳng mà giờ lại hơi
hơi nhô lên kia kinh ngạc nói, khó trách mình nhất thiết phải xuống núi.

Phì phì, nam nhân mang thai, nam nam sinh tử, chỉ có trong tiểu thuyết mới
nhìn thấy thôi!

“Ta cũng không biết a, chính là lúc đó cảm thấy không thoải mái, không việc gì
cũng nôn, sau đó ngự y vừa kiểm tra, nói ta có rồi. Ta khẳng định không tin,
làm sao có thể chứ, nhất định là tên Lí Liệt đó chỉnh ta. Thế là ta chạy về,
kết quả ngự y bên này vừa bắt mạch cũng nói ta có rồi, vì thế ta muốn đệ xem
xem, lời của đệ ta mới tin”

Tông Chính Ngọc Nghiễn tựa vào người Vong Ưu, trong lúc kêu khổ không quên
đánh giá tỉ mỉ người 5 năm không gặp này, làm sao rõ ràng đã bị mặt sẹo mà
càng nhìn càng mị lực thế... Hại ta muốn leo tường rồi... Thiên Âm, thật may
đệ chưa chết, bằng không ta sẽ hối hận đến mức tự sát luôn.

Buổi tối 5 năm trước, khi nghe thấy tiếng đánh nhau truyền tới, máu đen trên
sàn và đồ đạc lộn xộn khiến tim của mình lạnh cả đi.

Dưới sự an ủi của Lí Liệt lập tức trở về Tông triều, kết quả mới biết có người
gửi tro cốt của Thiên Âm về, còn có chiếc vòng kim cang bất li thân kia nữa...
Mình đã khóc tới suýt ngất đi.

Sau này Huyền Bích nói với mình, Thiên Âm chưa chết, hơn nữa còn kế nhiệm vị
trí môn chủ Tiên Túc phái.

“Môn chủ của Tiên Túc phái không phải tên là Vong Ưu sao?” Mình lúc đó hỏi, hi
vọng mà nhớ lại lời đồn đãi nghe thấy trên đường.

“Nhưng tên của chủ tử ở Tiên Túc phái chính là Vong Ưu a~”

Tâm trạng kích động mà viết 1 bức thư kí gửi Huyền Bích giao cho Thiên Âm,
nhận được thư đáp, quả nhiên là bút tích của Thiên Âm cùng với giọng điệu đùa
nghịch của y, tâm trạng bất an mới yên tâm lại.

Vốn muốn gọi Thiên Âm trở về, có điều nếu Thiên Âm đã nói “Tịch Thiên Âm đã
chết, trên đời chỉ có Vong Ưu”, thế là, trong lòng mình liền có Vong Ưu.

Đợi hắn giải độc xong, muốn gọi hắn xuống núi, kết quả không đồng ý. Nếu không
phải mình bây giờ xảy ra chuyện, Thiên Âm sợ rằng sẽ không tới.

Nếu đã tới rồi, hừ, ta Tông Chính Ngọc Nghiễn vẫn là có chút trọng lượng.

Chồng của ta là Hoàng đế Li triều, đại ca ta là Hoàng đế Tông triều, điều quan
trọng nhất là... Bạn tốt của ta, người ta thích nhất là môn chủ của Tiên Túc
phái

~hoan hô.

Gương mặt nghiêng trầm tư của Vong Ưu, vết sẹo chữ thập sao lại có mị lực như
vậy... Có cần bảo Lí Liệt cũng vạch hai đao không.

“Làm sao rồi?” Vong Ưu chịu hết nổi ánh mắt biến thái của người nào đó, lên
tiếng hỏi.

Tông Chính Ngọc Nghiễn hắc hắc cười, si mê nói “Thiên Âm... Không, bộ dáng của
Vong Ưu rất có mị lực, nam nhân tốt đó!”

“Gian phu * phụ!”

Người nào đó si mê xong, một tiếng gầm lớn truyền từ ngoài vào, tiếp đó một
nam tử anh tuấn xông vào.

“ ‘Đứa bé’ trong bụng Ngọc Nghiễn sẽ không chịu được sợ hãi đâu” không cần
nhìn cũng biết là ai, Vong Ưu không thèm ngẩng đầu, chậm rãi nói.

Cá tính xúc động của nam nhân này sao mà không thay đổi chút nào vậy?

“A~” Lí Liệt vừa nhẹ giọng, đi tới một tay ôm người mình yêu từ trên người
Vong Ưu ra, không quên nói “Không được chạm vào nam nhân khác”

“Thiên Âm lại không phải...”

Tông Chính Ngọc Nghiễn vừa nói xong, lập tức nhận được hai đường trừng.

“Vong Ưu lại không phải...” Người nào đó lập tức thay đổi chỉnh sửa.

Bây giờ chỉ còn dư lại một đường trừng của một người rồi, người nào đó lập tức
hối hận “Trước đây như thế quen rồi, hơn nữa lâu rồi không gặp mà”

“Thế này còn tạm được” Lí Liệt gật đầu, giờ mới chào hỏi với Vong Ưu “Vừa về
đã tham gia Hoa lạc hội, lại còn khiêm tốn như thế”

Làm sao 5 năm không gặp, lại càng nam nhân hơn rồi, thế nhưng dám mê hoặc Ngọc
Nghiễn của ta

Ta lườm!

“Bệ hạ còn không thế, đuổi vợ đã đuổi tới tận Tông triều rồi, cũng không sợ bị
coi thành gián điệp mà bắt đi” Vong Ưu ngẩng đầu đáp lại nụ cười chế giễu.

Nam nhân này mặt thì càng ngày càng đẹp trai, mà sao tâm nhãn lại càng ngày
càng nhỏ như vậy?

“Bỏ đi, ta không cãi nhau với ngươi, tránh cho Ngọc Nghiễn đến tối không để ý
ta nữa” Lí Liệt chú ý tới sắc mặt của vợ không tốt, đầu hàng trước.

“Ta sẽ gọi sư huynh ta tới một chuyến, xem cho Ngọc Nghiễn một chút” Vong Ưu
cũng không muốn tiếp tục cãi nhau, thế là đi vào trọng tâm.

“Ngươi không xem?” Lí Liệt kinh ngạc hỏi, vậy mời hắn về làm cái gì? Nói
chuyện?

“Ngươi xem ta giống người biết y thuật không?” Vong Ưu khoanh tay.

“Không giống, có điều đệ không phải môn chủ của Tiên Túc phái sao?” Ngọc
Nghiễn chen vào.

“Ai quy định làm môn chủ thì nhất định biết y thuật?” Vong Ưu vẻ mặt đương
nhiên hỏi lại.

“Kháo!” Hai thanh âm đồng thời vang lên.

“Không cho dùng lời cửa miệng của ta” Vong Ưu chau mày, cặp vợ chồng này vẫn
thật là ngấm ngầm thỏa thuận.

“Đủ rồi, trọng tâm cũng thương lượng xong rồi, Vong Ưu ở lại ăn cơm đi, chúng
ta tán gẫu một chút” Ngọc Nghiễn chờ đợi nói, thật ra trong lòng nghĩ tới buổi
tối muốn ngủ chung giường với Vong Ưu, cả đêm tâm sự, thuận tiện ăn chút đậu
hũ. Còn với Lí Liệt——ngủ ở phòng khách đi!

“Ta còn phải về phủ một chuyến, lâu rồi chưa được gặp cha nương bọn họ rồi”
Vong Ưu đứng dậy, không muốn làm phiền thế giới hai người của bọn họ.

Huống hồ, cũng không có gì để nói cả. Nếu thật muốn nói chuyện, thì việc đánh
rắm to cũng sẽ bị Ngọc Nghiễn biến thành giai thoại cả thiên hạ thuận đường
truyền khắp cả Phủ Lâm Dương và các nơi toàn quốc một lượt, cuối cùng lại
truyền tới các quốc gia khác... Ít ra cũng tạo ra mấy chục bản sao.

“Thôi vậy... Vậy lúc nào tới tìm ta vậy” Ngọc Nghiễn nói.

“Được” Vong Ưu gật đầu với hắn.

Nhìn bóng lưng của Vong Ưu rời đi, Ngọc Nghiễn nói với Li Liệt “Vong Ưu lãnh
đạm hơn Thiên Âm”

Lí Liệt ôm lấy hắn “Hoàng huynh ngươi đã tổn thương hắn rất nhiều”

“Hoàng huynh... Mấy năm nay cũng rất khổ... Hơn nữa hắn còn không biết Thiên
Âm vẫn sống”

“Ta nghĩ hôm nay nên là đã biết rồi”

“Đương nhiên, ta lừa Thiên Âm nói Hoàng huynh đã sớm biết việc hắn vẫn còn
sống, vì thế hắn mới dám to gan tham gia Hoa lạc hội như vậy”

“Ngươi lại chỉnh hắn!”

“Ta cũng là muốn bọn họ hòa hợp mà... Bộ dạng của Hoàng huynh ta nhìn không
nổi”

Nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thẫm trước mắt, trong lòng Vong Ưu có chút run rẩy.

Mình...5 năm chưa bước vào cửa nhà rồi, lão gia bọn họ không biết thế nào
rồi...

“Đại... Vong Ưu thiếu gia, người trở về rồi?” Tịch An vẫn luôn đợi ở cửa có
chút kích động nói.

5 Năm rồi, cuối cùng đã về rồi.

Đại thiếu gia đã thay đổi rất nhiều... Tuy rằng vết sẹo và mái tóc màu xám
trên mặt kia có chút phá hoại mĩ cảm, nhưng lại cho người ta một cảm giác cao
quý lạnh nhạt, nó rất khác với đại thiếu gia hoạt bát hiếu động trước đây! Lẽ
nào làm môn chủ rồi đều sẽ lạnh nhạt như vậy sao?

Vừa nãy lão gia mới tuyên bố đại thiếu gia chưa chết, chỉ là làm môn chủ của
Tiên Túc phái gì đó. Có điều làm môn chủ rồi, liền không còn là đại thiếu gia
rồi, không gọi là Tịch Thiên Âm mà gọi là Vong Ưu... Mình đã hồ đồ rồi.

Nếu không phải là được phân phó nghênh đón ở cửa phủ, chính mắt nhìn thấy đại
thiếu gia trở về... Còn tưởng là lão gia bị điên cơ!

“Ừm, vào trong đi” Vong Ưu gật đầu, biết được cha đã báo chuyện của mình cho
những người trong phủ rồi.

Đi trên đường đá quen thuộc, trong lòng Vong Ưu có chút phức tạp, người thân
đã lâu chưa gặp sẽ nhìn nhận mình ra sao?

Đây chính là nỗi sợ khi về tới gần nhà người ta thường nói đúng không!

~ “Vong Ưu công tử tới rồi... Lão gia” Tịch An cao giọng ở cửa phòng khách.

“Thiên Âm...” Tám vị phu nhân vừa thấy Vong Ưu thì đầu tiên ngây người, theo
đó vây lấy khóc lóc “Mặt và tóc của con sao lại trở thành như vậy? Đứa trẻ
mệnh khổ...

Vong Ưu tránh ra, có chút ảo não cũng có chút cảm động, tám vị nương thân vẫn
nhiệt tình như vậy a!

Nhưng cũng không quên đính chính “Tám vị nương thân, đều nói là gọi con là
Vong Ưu rồi”

“Phải phải, môn chủ Tiên Túc phái Vong Ưu” đại nương hiểu rõ sự tình gật đầu,
nếu đã là yêu cầu của Thiên Âm, thì không phải nói thêm, đứa trẻ này... Thật
khiến người ta đau lòng, sau này phải chăm sóc nó hơn.

“Thiên... Vong Ưu...” Trong mắt Tịch Triển Linh chất chứa lệ hoa, kích động
nhìn con trai của mình.

“Nghịch tử” trước đây cuối cùng đã trở về rồi...

Vong Ưu nhìn Tịch Triển Linh mái tóc đã hoa râm, trong lòng tràn lên day dứt.
5 năm không gặp, người cha vẫn luôn trẻ trung thế nhưng đã bạc nhiều tóc như
vậy rồi, mình quả nhiên là một đứa con bất hiếu, khiến cha mình lo lắng ngày
đêm vì mình.

Thế là quỳ đầu gối xuống “Con trai nhiều năm chưa gặp cha, khiến cha lo lắng
rồi”

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...” Tịch Triển Linh cảm khái đỡ hắn lên,
5 năm không gặp, Thiên Âm thế nhưng đã trở thành dáng vẻ như vậy... Đều là lỗi
của mình, khi đó đã không có nhắc nhớ nó đừng có chọc Hoàng thượng.

Từ sau nụ cười của Hoàng thượng đối với Thiên Âm ở trên phố đó, mình đã biết
Hoàng thượng nhất định đã có hứng thú với Thiên Âm... Tâm tình sợ hãi khiến
bản thân lo lắng kì lạ, vì thế đánh Thiên Âm nặng hơn một chút, lại không dám
nói rõ... Sau đó chính ý nghĩ thuận theo tự nhiên của mình thế nhưng đã tạo ra
kết quả như vậy, mang tới bao nhiêu đau khổ cho Thiên Âm, bức nó không thể
không sống tiếp với một thân phận khác. Mình quả thật không xứng làm cha!

“Đại ca” Tịch Mộ Viễn nghe thấy tin này sớm đã chờ đợi ở nhà, thấy Vong Ưu đã
bái kiến cha nương rồi, thế là tiến lên ôm hắn.

“Mộ Viễn” Vong Ưu nhìn nhị đệ 5 năm không gặp, người kia đã trở nên trưởng
thành hơn rồi, trong lòng vô cùng vui vẻ “Nghe nói đệ đã mở một trà lâu, khi
nào mời ta tới đó đây?”

“Lúc nào cũng được, Tinh Nha cũng sắp về rồi, chúng ta ăn xong bữa trưa sẽ tới
trà lâu đi” Tịch Mộ Viễn vừa nói tới “thê tử” của mình, trên mặt là dáng vẻ
dịu dàng.

“Quân Quân thì sao”

“Đại ca” Tịch Quân Huyên lóe tới từ bên cạnh, kích động nhìn Vong Ưu, bỗn
nhiên ôm chầm lấy hắn.

“Quân Quân đã khỏe hơn rồi” Vong Ưu ôm hắn một lúc, hỏi “Tuyết Thương đâu?”

“Tôi ở đây” Tần Tuyết Thương ngồi trên ghế phái sau Vong Ưu vẫy tay, ánh mắt
có chút trống rỗng, nhưng khóe miệng vẫn toàn là nụ cười.

“Tuyết Thương” Vong Ưu khi bắt đầu giao tình với cái tên quốc sư đanh đá Tuyết
Thương này không quá sâu, tới sau này sau khi phát hiện quan hệ giữa y và Tông
Chính Ngọc Minh cũng không có sinh ra tư tưởng ghét bỏ gì, cho tới khi biết
được Tuyết Thương đã bị mù bởi vì chịu sự báo thù của Quần Quân mới cảm thấy
đau lòng. Khúc mắc của hắn với người kia, thế nhưng đã kéo theo cả y vào,
trong lòng có chút áy náy, biết được Quân Quân và y thật sư yêu nhau, mình
cũng coi như yên tâm rồi.

“Vong Ưu, lâu rồi không gặp” tay của Tần Tuyết Thương mò mẫm trong không khí.

Vong Ưu bắt lấy tay của y, để hắn biết mình đang ở đâu “Tuyết Thương, mắt nên
chữa rồi”

“Chữa rồi lại phải làm quốc sư, không cần” Tần Tuyết Thương vẫn lười biếng như
thế.

“Vậy cũng nên luyện tập chút đi, bớt cho ngươi lại kêu nhàm chán” Vong Ưu trêu
cười.

“Có đệ bên hắn, hắn không vô vị” Tịch Quân Huyên ôm lấy Tần Tuyết Thương, sủng
nịch nhìn người yêu của mình.

Nhìn Quân Quân hiếm khi lộ ra biểu tình dịu dàng, trong lòng Vong Ưu mặc niệm:
Lại thêm một kẻ dẫm lên con đường không có lối về.

“Đủ, Quân Quân, nếu rảnh dỗi để vợ đệ đi lại nhiều chút, tránh cho sau này trở
thành một quả bóng” Vong Ưu nhìn gương mặt có thêm chút thịt của Tần Tuyết
Thương trêu ghẹo nói.

Tần Tuyết Thương tức đỏ hai má, chán nản nói “Ta mới không cần làm bánh trôi”

“Quên đi, thể tích quả bóng của ngươi lớn hơn nó nhiều”

Vong Ưu nói xong, người trong phòng đều cười, làm vơi đi không khí đau thương.

“Các vị, con về phòng đổi bộ quần áo trước đã, đợi lúc nữa lại tìm mọi người
trò chuyện” chào hỏi xong, Vong Ưu nói.

“Được, phòng của con chúng ta đã dọn dẹp sạch sẽ cho con rồi” đại nương nói,
những vị phu nhân khác cũng gật đầu.

“Cảm ơn các vị nương thân” Vong Ưu gật đầu bày tỏ.

“Đi đi, đợi lúc nữa cũng có thể ăn cơm rồi” đại nương nói.

“Vâng”

Vong Ưu trở về phòng, nhìn căn phòng sạch sẽ, bày trí quen thuộc, trong lòng
dâng lên ấm áp, vẫn là ở nhà tốt hơn.

Chính khi đang cảm động, đã thấy mấy người Huyền Bích tiến vào.

“Môn chủ”

“Huyền Bích, Quản Giác, Cổ Ngọc, 5 năm không gặp rồi, các ngươi đều đã trưởng
thành rồi” Vong Ưu nhìn ba hộ vệ anh tuấn của mình, cảm khái mà nói.

“Vâng” Huyền Bích 3 người lập tức nói.

“Có gì muốn nói không? Không cần căng da mặt, không giống với Tiên Túc phái”
Vong Ưu mỉm cười.

Cổ Ngọc bắt đầu cười trước “Chào mừng trở về”

“Được lắm, phản ứng nhanh, tiếp theo tới các ngươi rồi” Vong Ưu nói với hai
người còn lại.

“Chào mừng trở về” Huyền Bích và Quản Giác cũng nói, trên mặt lộ ra nụ cười
vui vẻ.

“Aizz, tháng năm không thương người a, ta đã 31 rồi~~” nhìn dáng vẻ thanh xuân
của những hộ vệ, Vong Ưu không khỏi “đố kị”.

“Môn chủ, tuổi tác của ngươi đúng thời tráng kiện đó!” Huyền Bích nhắc nhở.

Aizz, vẫn vô vị như vậy! Nói đùa thôi mà.

“Đúng rồi, báo cho Thương Thuật sư huynh tới Phủ Lâm Dương một chuyến, mau
chóng” Vong Ưu đột nhiên nhớ tới chính sự.

Giải quyết cái bụng của Ngọc Nghiễn trước rồi nói, có thể mang thai... Không
thể tin được mà! Còn có, mắt của Tuyết Thương cũng phải chữa rồi.

“Vâng”

“Vong Ưu...” Thanh âm của Tần Tuyết Thương vang lên từ ngoài cửa.

“Oh? Là mọi người à?” Vong Ưu nhìn Tần Tuyết Thương và Tịch Quân Huyên xuất
hiện trước cửa.

“Đại ca, Tuyết Thương muốn nói chuyện một lúc với huynh, vì thế đệ đưa hắn tới
đây” Tịch Quân Huyên nói.

“Oh, Huyền Bích, Quản Giác, Cổ Ngọc, các ngươi lui xuống trước đi” Vong Ưu
nói.

“Vâng” Huyền Bích ba người lập tức rời đi.

Thấy bọn họ sắp đi, Tịch Quân Huyên bèn dẫn Tần Tuyết Thương vào phòng, đợi
hắn ngồi xuống, để lại một câu “Đợi lúc nữa ăn cơm sẽ gọi các ngươi”.

“Tuyết Thương... Có gì muốn nói vậy” Vong Ưu rót hai cốc trà lạnh, một cốc
nhét vào tay Tần Tuyết Thương.

Tần Tuyết Thương đặt cốc trà lại về bàn, dựa theo giọng nói mà nhìn về phía
Vong Ưu “Thiên Âm... Có thể cho ta sờ mặt của ngươi một chút không?”

“Không phải đã nói gọi là Vong Ưu rồi sao? Tuyết Thương gọi sai rồi” Vong Ưu
hơi hơi bực, có điều vẫn là đưa hai tay của hắn lên đặt lên mặt mình “Được,
nhưng không được khóc sợ đó, đây là tạo hình ta đã thích rất lâu”

Hai tay Tần Tuyết Thương nhẹ nhàng vuốt trên gương mặt của Vong Ưu, giống như
đang xác định thật giả, khi vuốt tới vết sẹo bên mặt phải, nước mắt tuôn ra
“Thiên Âm... Xin lỗi”

“Lại gọi sai rồi... Ta là Vong Ưu, còn có, đã nói là không được khóc sợ rồi,
ngươi còn khóc” Vong Ưu giúp hắn lau nước mắt.

“Ngươi rõ ràng biết ta không phải bị dọa khóc”

“Tuyết Thương, ta biết tâm tư của ngươi, có điều ta phải nói rằng vết sẹo này
là do ta tự chọn lấy, không can hệ tới ngươi, ngươi không cần tự trách. Vẫn là
mắt của ngươi, là bởi vì ta, ta nên khóc mới phải”

“Không phải, không phải, đây là ta đáng bị” Tần Tuyết Thương lắc đầu.

“Ngươi cũng bị thương rồi, ta cũng bị thương rồi, mọi người coi như công bằng
rồi. Tuyết Thương, đừng tự trách nữa, Quân Quân sẽ không vui đâu, trong lòng
ta cũng sẽ khó chịu” Vong Ưu chân thành nói.

“Nhưng ta đã có được hạnh phúc rồi, còn ngươi...”

“Bây giờ không phải rất hạnh phuc shay sao?” Vong Ưu ngắt lời hắn.

“Ta biết ngươi vẫn hận hắn, nhưng ta vẫn phải nói, hắn bây giờ——đã chịu trừng
phạt rồi”

Một câu nói, khiến sự trấn định tập luyện nhiều năm của Vong Ưu đã xuất hiện
dấu vết nứt vỡ “Tuyết Thương, không nói đề tài này được không?”

“Thiên Âm, nghe ta nói, đợi ta nói xong thì ngươi nghĩ sao là việc của ngươi,
chỉ xin ngươi nghe ta nói xong, bằng không cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ
cho bản thân” Tần Tuyết Thương bắt hai tay hắn nắm chặt, ngữ khí kích động.

Nhìn thần tình kiên định của hắn, sợ rằng mình cự tuyệt sẽ không hắn khó chịu,
Vong Ưu vẫn là gật đầu, cứ coi như nghe lời đồn nhảm, vào tai trái, ra tai
phải.

“Ta biết ngươi nghe được những lời hắn nói buổi tối 5 năm về trước...”

Không ngờ tới Tần Tuyết Thương lại bắt đầu như vậy, Vong Ưu ngạc nhiên nhìn
hắn.

“Phù bình an của ngươi rơi ở cửa tẩm cung, bị Phúc công công nhặt được rồi.”

Thì ra là như vậy.

“Người kia... Bây giờ vẫn để nó trước ngực, coi nó như bảo bối. Hắn cũng không
biết hắn sẽ yêu ngươi, vì thế sau khi ngươi rời đi đã trở lại làm chính hắn...
Buổi tối đó ngươi không biết hắn sau khi nhìn thấy chiếc phù kia thì đã có
biểu tình gì đâu, trắng bệch tới dọa người, cứ luôn miệng nói ‘Hắn nghe thấy
rồi, hắn nghe thấy rồi, hắn sẽ không tha thứ cho ta’. Ta liền biết hắn thật ra
sớm đã yêu ngươi rồi, chỉ là sự cao ngạo vốn có không cho hắn có thể nhìn
thẳng vào trái tim của bản thân. Sau buổi tối hôm đó, hắn liền bắt đầu trầm
cảm rồi. Nửa tháng sau, ta bị triệu vào Hoàng cung, nói là Hoàng thượng sắp
băng hà rồi. Ta liền nghĩ nhất định là một trò đùa, ai cũng có thể chết, chỉ
có kẻ tai họa nghìn năm kia tuyệt đối sẽ không việc gì. Nhưng khi ta tới Hoàng
cung, ta mới biết hắn thật ra đã hôn mê mấy ngày rồi. Phúc công công nói hắn
vẫn luôn mò một cái nhẫn bạc trong hồ, mò 2 ngày, tảo triều không lên, cơm
không ăn, ngủ cũng không ngủ. Đợi khi mò lên được, khi đang vui vẻ chúc mừng,
tin tức tro của ngươi được gửi về vừa vặn được Phúc công công trình báo, kết
quả hắn liền ngất ở trong hồ. Sau khi cứu lên thì vẫn không có tỉnh lại. Ngự y
nói hắn có tâm bệnh, không có cách nào... Nếu không phải qua được cửa ải sốt
cả một đêm, hắn mới dần dần khỏe lại. Ngươi có biết không, hắn cứ không ngừng
nói xin lỗi xin lỗi với người đang đóng giả ngươi là ta... Nói nguyên cả một
đêm, tới họng cũng khàn luôn. Đợi tới khi thật sự tỉnh lại, sau khi biết được
tất cả chỉ là nói dối, suýt nữa lại vỡ vụn rồi. Ta chưa từng thấy nam nhân nào
khóc, loại nam nhân cao ngạo như hắn lại càng không thể nào. Nhưng mấy ngày
đó, ta ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn giống như một nữ nhân trùm trong
chăn khóc lớn. Ta chịu không nổi bộ dáng đó của hắn, vì thế ta liền không tới
Hoàng cung nữa. Cho tới khi hắn phế Hoàng hậu vì một câu sỉ nhục ngươi của
nàng, sau lại liên tục giải tán hậu cung, ta mới tới nhìn hắn, kết quả ngươi
đoán ta đã nhìn thấy gì? Hắn thế nhưng dùng ngọc hành giả gọi tên ngươi tự an
ủi. Nếu là hắn mê luyến tư vị bị nam nhân thượng, hắn có thể đi tìm một kẻ, ví
dụ ta, có điều hắn chỉ bảo ta cút...”

Đã không còn nghe thấy Tuyết Thương nói gì tiếp theo, tới đây rồi, Vong Ưu đã
nhắm mắt lại, lắc đầu thở dai, Ngọc Minh, ngươi tổn thương ta rồi lại tự tổn
thương bản thân ngươi, sao lại khổ vậy?

Cứ coi là bây giờ đã biết ngươi yêu ta, ta cũng không cách nào yêu ngươi được
nữa!

Bởi vì trái tim ta đã bị tổn thương một lần rồi, không có năng lực yêu người
được nữa rồi.

Cứ coi là bây giờ trái tim của ta đã bị sốc rồi, lại lần nữa nhói đau vì
ngươi, đau lòng vì ngươi thì cũng có thể làm sao...

Qua đi rồi, liền cho qua đi.

Ngươi là Hoàng đế, ta là thường dân. Ta không cách nào đạt được độ cao của
ngươi, xứng được với ngươi. Giống vậy, ngươi cũng không thể nào cho ta cuộc
sống mà ta mong muốn.


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #24