Người đăng: buingoctu1995
Vừa về tới Vương phủ, đã nhìn thấy Ương Huyền Hiên và mụ thiếp đanh đá của hắn
đợi ở đó.
“Tịch tướng quân?” Ương Huyền Hiên quỷ dị mà nhìn Tịch Thiên Âm, rõ ràng là
một quân nhân râu mọc đầy mặt, làm sao lại đột nhiên biến thành một văn nhân
sạch sẽ tươi mới như vậy, có điều không còn râu quả thực dễ nhìn hơn một chút.
Vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn, Tịch Thiên Âm gật đầu “À, hàng thật giá thật
đấy!”
Lần này Ương Huyền Hiên không nói gì cả, chỉ là không ngừng nhìn hắn.
Mụ đanh đá kia vừa nhìn thấy Tịch Thiên Âm, lập tức đi tới xin lỗi “Tướng
quân, vừa nãy Lan nhi đã đắc tội, xin thứ cho tội lỗ mãng của Lan nhi!”
“Không cần đâu, cũng không có trách ngươi!” Tịch Thiên Âm vượt qua bên cạnh cô
ta, trực tiếp ngồi xuống.
Ngươi chỉ là do thám mà thôi, muốn trách cũng chỉ trách người nào đó đã hạ
lệnh cho ngươi.
“Vương gia, Lan nhi...” Người đàn bà đanh đá kia quay người nhìn Ương Huyền
Hiên.
“Lui đi!” Ương Huyền Hiên lạnh giọng hạ lệnh, nàng ta cũng không dám ở lại,
lập tức rời đi.
Xẹt xẹt xẹt xẹt
~Tịch Thiên Âm dường như đã nhìn thấy một dòng điện màu xanh xẹt giữa Bình
Thanh vương Ngọc Nghiễn.
“Làm sao, hai vị tình yêu sét đánh à?” Tịch Thiên Âm hứng thú nói, cảm thấy
tâm thái của bản thân dường như đã trở nên giống với Tông Chính Ngọc Minh.
Tông Chính Ngọc Nghiễn lập tức ngưng đường trừng, không vui mà ngồi xuống bên
cạnh hắn, hung hăng nói “Cừu địch!”
Bình Thanh vương cũng hừ một tiếng “Tử địch!”
Xem ra hai người còn có mờ ám, một “Cừu địch”, một “Tử địch”, có điều tại sao
lại không thấy bọn họ đánh nhau nhỉ?
“Thiên Âm, ôm!” Bánh trôi chốc lát nhảy vào trong lòng Tịch Thiên Âm.
“Bánh trôi ngoan, tìm lục ca của ngươi”
“Không cần!” Bánh trôi ngắn gọng xúc tích trả lời, tiếp tục tựa lên người hắn.
Aizz, bỏ đi.
“Bình Thanh vương, khi nào tiến cung a!” Tịch Thiên Âm hỏi, bái kiến Hoàng
thượng hắn liền chuẩn bị đi rồi.
“Hoàng thượng tối nay thiết yến đãi tướng quân và ba đồng nhi, tuyên bản vương
mang theo mọi người trở về, còn với hai vị còn lại này a...” Tiếp tới lại là
một tiếng hừ.
“Thiên Âm, ta muốn đi!”
“Thiên Âm, người ta muốn đi, muốn ở bên người ngươi... Oa oa oo... Muốn đi...”
Một lớn một nhỏ lại quấy tới phiền, Tịch Thiên Âm đương nhiên không thể tự
quyết định, thế là nhìn về phía Bình Thanh vương, người kia cắn răng nghiến
lợi mà nói “Tôi nghĩ Hoàng thượng nhất định sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho 2 vị”
“Ô... Được đi rồi!”
“Ha ha, được đi rồi”
“Còn không cảm ơn Bình Thanh vương?” Tịch Thiên Âm lập tức nói, không nhìn
thấy sắc mặt xanh mét của Ương Huyền Hiên sao hả?
“Cảm ơn nhá” Ngọc Nghiễn trả lời đơn giản, sau đó lại là một cỗ điện lưu.
“Cảm ơn” Bánh trôi không có tâm tư gì, thật lòng thật dạ đáp lại một câu.
“Cổ Ngọc, ngươi nói tối nay ta dùng bộ râu số 5, hay là số 1 đây?” Tịch Thiên
Âm vì để phá vỡ không khí dao gươm kiếm tuốt vỏ này mà hỏi.
“Chủ tử, mặt thật là được rồi, người không cần khiến bọn tôi phạm phải tội khi
quân” Quản Giác lành lạnh nói.
“Kháo!”
※※※z※※y※※z※※z※※※
Có lẽ là tất cả quan viên Ương triều, bao gổm cả Hoàng đế Ương triều kia cũng
không ngờ tới, Tịch Thiên Âm vào điện như thế này. Trên cổ có treo một Bánh
trôi, hai chân quấn lấy eo hắn, phía sau là một con hồ li dựa vào. Sắc mặt
Tịch Thiên Âm vô cùng khó coi, bên cạnh còn có Bình Thanh vương sắc mặt xanh
mét, cùng với ba đồng nhi run rẩy sợ hãi.
“Cút xuống cho ta!” Tịch Thiên Âm còn chưa vào điện đã hét như vậy.
“Bang bang bang
” Cốc trong tay một đám đại thần đều bị tiếng sư tử rống làm nứt ra.
【 truyen cua tui @@ Net
] Hôm nay trước khi đi, chẳng qua là Bình Thanh vương ám chỉ một chút rằng
Hoàng đế rất chờ đợi gặp mặt hắn, hai tên này đã cứ đòi tuyên cáo quyền chiếm
hữu, hét nữa cũng không hét xuống nổi.
“Tới hoàng cung rồi, các ngươi muốn làm ta mất mặt đúng không?” Người nào đó
cắn răng.
Tông Chính Ngọc Nghiễn và tiểu Bánh trôi nghe thấy ngữ khí không tốt, ngoan
ngoãn đứng bên cạnh hắn. Thoát khỏi bó buộc trên người, Tịch Thiên Âm theo
Ương Huyền Hiên vào điện.
“Tông triều Bình loạn tướng quân Tịch Thiên Âm tham kiến Ương triều hoàng đế
bệ hạ”
“Tông triều Nghiễn (Mặc) vương tham kiến Ương triều hoàng đế bệ hạ”
“Huyền Bích (Quản Giác, Cổ Ngọc) tham kiến Ương triều hoàng đế bệ hạ”
“Bình thân” thanh âm uy nghiêm mà trầm thấp vang lên từ trên đầu xuống.
Tịch Thiên Âm ngẩng đầu, giờ mới bắt đầu đánh giá vị Hoàng đế nổi tiếng mấy
quốc gia với “hiểm độc” : Mắt phượng hẹp dài hếch lên, chiếc mũi cao thẳng
mang theo cương nghị, bờ môi mỏng mà mím chặt hiển lộ ra cong độ dễ nhìn,
gương mặt lành lạnh, nhưng lại mang theo cười, nụ lười khát máu?
Hoàng bào thêu rồng đỏ xuống dưới viền đen, kim quan song long đoạt châu...
“Không ngờ tới cả lục vương và cửu vương của Tông triều cũng tới, trẫm thật là
có mặt mũi!” Hoàng đế đột nhiên nói, thanh âm ôn hòa lại khiến người ta có
chút sợ hãi, quả nhiên là mĩ nhân rắn độc trong truyền thuyết, sớm biết thế
thì về luôn với Chung phó tướng rồi~
“Ha ha, Thiên Âm muốn tới, vì thế chúng ta cũng theo tới” Ngọc Nghiễn vẫn là
không sợ hãi mà cưới lớn.
Hoàng đế vẫn là nụ cười không đổi, chỉ là ánh mắt lạnh đi mấy phần “Quả thật
là người hầu tốt a, giống hệt như Minh của trẫm” nói xong, còn như có ám chỉ
mà nhìn về con báo đen đang được một cung nữ bên cạch dắt.
Tông Chính Ngọc Nghiễn nhìn con báo một cái, cười nói “Con mèo đáng yêu nha,
chỉ là quá béo rồi!”
Lập tức liền nhìn thấy trên trán mọi người nổi ra mấy sợi hắc tuyến.
Tịch Thiên Âm bị chọc cười với hành động giả ngây giả ngốc của Tông Chính, có
điều không thể cười công khai quá, lập tức đi vòng quanh, đổi đề tài “Xin hỏi
bệ hạ buổi tiệc đã bắt đầu chưa? Vị trí ngồi của chúng tôi ở đâu vậy?”
“Chỗ ngồi của tướng quân ở bên kia, còn với hai vị vương gia, do không biết
hai vị đại giá quang lâm, vì thế không có chuẩn bị. Có cần ngồi cùng hàng với
Minh của trẫm hay không?”
“Tạ bệ hạ, hai vị này không cần ngài phải hao tâm, tôi tự sẽ sắp xếp” Tịch
Thiên Âm trả lời, mỗi tay giắt một đứa, tới vị trí ngồi của mình, sau đó phát
huy bản sắc của hoa hoa thái tuế mà tả ôm hữu ủng, thậm chí tới Bánh trôi
phóng đãng ngồi vào lòng hắn, cũng không có ngăn lại. Tất cả chỉ là để phản
kích, bởi vì hắn ghét những kẻ coi thường bạn bè của mình, cho dù kẻ đó có là
Hoàng đế!
Ba đồng nhi cũng ngồi phía sau hắn, kính rượu cho bọn họ.
Ánh mắt của Hoàng đế vẫn luôn hướng lên người Tịch Thiên Âm, có lẽ là không
ngờ hắn dám to gan như vậy.
“Hoàng thượng, ta kính ngài một li trước! Xin uống hết li này trước!” Tịch
Thiên Âm dâng rượu đứng lên nói với Hoàng thượng, sau đó uống một hơi hết.
Hoàng đế cũng không khách khí, sau khi đưa rượu lên đáp ý, cũng uống luôn.
“Hoàng thượng, quý quốc không có ca vũ sao? Chỉ uống rượu thì có gì vui chứ?”
Tịch Thiên Âm sau khi ngồi xuống, tiếp tục ôm Ngọc Nghiễn và Bánh trôi, sau đó
khá là “* tà” mà hỏi.
Thái độ phóng đáng của người nào đó cũng coi như khá là có thu hoạch, đại thần
có mặt đều hút vào một hơi, khinh bỉ nhìn bọn họ, giống như bọn họ thập ác bất
xá vậy.
“Là trẫm sơ suất rồi, người đâu, chuẩn bị ca vũ!” Hoàng đế giả vờ dáng vẻ xin
lỗi, hất tay một cái.
Một đoàn ca vũ nối đuôi vào, người người rực rỡ lóe sáng.
Bọn họ mặc sa y màu lục, da thịt như ẩn như hiện, quạt lông bay lượn, mị lực
tỏa ra khắp nơi.
Nếu là trước đây, Tịch Thiên Âm sẽ lập tức nhảy lên hét lớn “Người đẹp”
Có điều, bây giờ dường như không còn quá quan tâm rồi, không còn muốn những
đường cong quyến rũ nữa, mà là cơ thể cứng rắn những lại khiến hắn * bừng
bừng.
“Thiên Âm, đệ nhìn ta làm gì, không phải là có mĩ nhân mà đệ thích nhất hay
sao?” Ngọc Nghiễn hoàn toàn đóng tốt thân phận “bạn tình”, dựa vào lòng hắn,
hỏi.
Thông thường mà nói, là một vương gia, bị một nam nhân thân phận thấp hơn mình
ôm vào trong lòng, đối với địa vị và luận lí mà nói thì trong mắt người khác
đều mang theo sỉ nhục, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thần tình
vui thích mà xấu hổ nào trên mặt của hắn.
“Ngươi không phải cũng thích người đẹp hay sao? Hoa hoa vương gia” Tịch Thiên
Âm cười nói, rời mắt đi. Xin lỗi, chỉ là không cẩn thận nhìn nhầm ngươi thành
Tông Chính Ngọc Minh rồi, ai bảo ngươi giống hắn như vậy!
“Thiên Âm, đệ có tin rằng nam nhân cũng sẽ có tình yêu sét đánh với nam nhân
hay không?”
Ngọc Nghiễn hỏi như vậy làm gì?
“Ha ha, dù sao Thiên Âm cũng sẽ không có tình yêu sét đánh với huynh!” Bánh
trôi đột nhiên tru miệng, đắc ý mà nhìn Ngọc Nghiễn.
“Bánh trôi chết tiệt, ban đầu không nên giới thiệu các ngươi với Thiên Âm,
bằng không Thiên Âm bây giờ chỉ là của một mình ta thôi” Ngọc Nghiễn thẳng
người dậy, đánh lên đầu của tiểu Bánh trôi, khá hối hận mà đáp lời.
Tịch Thiên Âm kéo hắn trở về người mình “Trên thế giới không có thuốc hối hận!
Đừng có động đậy loạn, đây không phải là ở Tông triều”
Một lớn một nhỏ âm thầm trừng một lúc rồi lại tự quay đầu xem ca vũ tiếp.
“Trẫm nghe nói Tịch tướng quân thiện âm luật, một khúc tóc như tuyết vang danh
thiên hạ” đôi mắt thờ ơ của Hoàng đế đột nhiên hừng hực mà định trên người
Tịch Thiên Âm.
Tóc như tuyết? Bây giờ hắn vừa nhớ tới Tần Tuyết Thương, cái kẻ quốc sư đanh
đá đó thì liền rùng mình!!
“Mọi người khen tặng mà thôi!” Tịch Thiên Âm trả lời.
“Vậy tướng quân có thể hát một bài ở đây được không, để trẫm có thể đại khai
nhãn giới?”
Hắn lại không phải là mãi xướng! Có điều, hôm nay hình như cũng đã mãi xướng
rồi.
“Hoàng thượng, ba đồng nhi của ta hôm nay không có mang theo nhạc khí” Tịch
Thiên Âm khước từ một cách chính đáng.
“Có gì khó đâu, nhạc sư trên điện này có nhạc khí nào mà không có, bọn họ chỉ
cần chọn là có!” Hoàng đế cũng không gấp không chậm mà trả lời.
Ngươi một con rùa lớn!
“Không biết Hoàng thượng muốn nghe bài hát như thế nào?” Tịch Thiên Âm hỏi.
“Thê lương” Hoàng đế khi nói lời này, còn không quên nhìn Ngọc Nghiễn đang đắc
ý dương dương trong lòng Tịch Thiên Âm, người kia đáp trả lại mặt quỷ.
*, rủa chúng ta hả!? Ngươi là con rùa lớn!
“Huyền Bích, Quản Giác, Cổ Ngọc, đi chọn nhạc cụ” Tịch Thiên Âm điềm nhiên
phân phó.
“Vâng, chủ tử!” Ba đồng nhi lập tức đi tới chỗ những nhạc sư trong điện chọn
lựa nhạc khí của chính mình.
“Ba đồng nhi, còn nhớ bài Nguyệt trung thiên ta dạy các ngươi không?” Tịch
Thiên Âm hỏi, lần đó thời gian gấp rút, hắn chỉ đàn hát một lần, có điều theo
như thiên bẩm của bọn họ, chắc là nhớ được.
Thấy ba người kia gật đầu, Tịch Thiên Âm hài lòng mỉm cười, quả nhiên là những
người hắn chọn từ trăm dặm.
“Được, bài này đi! Vũ cơ trên điện, mời mua một đoạn thủy trung nguyệt!” Tịch
Thiên Âm nói với những vũ nữ ở một bên, hắn biết phàm là người múa đều biết
những bước múa với tiết tấu tương đối chậm mà ưu thương của thủy trung nguyệt,
phối với bài hát này chắc là không tồi, lại thêm điểm nào đó trong lời bài hát
khá tương tự với tình cảnh trước mắt.
“Vâng!” Những vũ cơ kia gật đầu, sắp xếp tốt đội hình.
“Bắt đầu đi, Quản Giác, tiêu của ngươi bắt đầu” Tịch Thiên Âm không có đàn tì
bà, chỉ là ôm Ngọc Nghiễn, vuốt đầu của Bánh trôi, cứ như vậy chuẩn bị hát.
Quản Giác đưa tiêu tới bên môi, khúc nhạc man mác mà ưu mĩ nhẹ vang lên, tiếp
theo là tiếng trống mềm mỏng của Cổ Ngọc, đàn của Huyền Bích cũng bắt đầu nhập
vào khi Tịch Thiên Âm bắt đầu hát.
Quần lụa xanh quạt lông trắng
Rèm ngọc mở trăng tròn
Ánh lửa đỏ lùa vào rèm châu
Đại mạc vô cùng, tựa sương mà không phải sương, như khói mà không khói
Nỗi nhớ không tan giữa đêm tĩnh lặng
Làn gió xao động làm loạn ánh đuốc
Khi tương tư nồng, lòng muốn trò chuyện
Chợt ngày mới gõ cửa, ánh sáng chiếu rọi thủy tinh
Ý miên man, tâm vẫn còn tương tư
Lòng mơ hồ, vừa ngay khúc nhạc dẫn đường
Đêm quá ngắn, chỉ hận sợi tơ tình dài
Sợi tình dài, đành ngồi ngắm nguyệt trung thiên...
Những vũ cơ khi mới bắt đầu còn nhiệt tình như lửa, bây giờ đã chìm vào trong
cảnh tình của bài hát, mặt mang ưu sầu, tứ chi thon gầy không còn tán tỉnh mà
nhu tình, phối hợp với chiếc quạt lông trắng lay động theo khúc hát xa xôi thê
lương.
Chỉ nghe thấy tiếng tiêu và tiếng đàn tranh thanh ưu kia, cùng với tiếng gõ
nhè nhẹ, giọng hát tinh tế của Tịch Thiên Âm như khóc như tỏ, day dứt vang
lên, còn có một tia say mê. Ca và vũ, nhân với tình, giống như một bức họa
trong mộng thả ra trên điện, ý cảnh tương hòa.
Khi ca và vũ kết thúc, đại sảnhk hông có hoan hô, nhưng tĩnh lặng trầm mặc lại
không ai phá vỡ.
Tận tới khi Tịch Thiên Âm mở miệng hỏi “Bệ hạ, có thấy hài lòng với bài hát
này hay không?”
Mới nhìn thấy trong mắt ưu tĩnh như hồ của Hoàng đế giống như mặt nước bị đánh
gợn sóng, cuối cùng có động tĩnh, vang lên “Quả nhiên...”
Nửa sau không nói, nhưng lại nhìn về Tịch Thiên Âm “Không biết Tịch tướng quân
còn muốn ở lại đây bao lâu?”
Bao lâu, võ lâm đại hội kết thúc! Dù sao hắn không muốn đợi lâu!
“Đại quân đợi tôi ở biên cảnh trở về, sau khi võ lâm đại hội kết thúc liền rời
đi!” Tịch Thiên Âm trả lời.
“Nếu đã như vậy, đêm nay không cần ở lại vương phủ nữa, trẫm đã cho người dọn
dẹp Thúy Lam Các chiêu đãi sáu vị!”
Lời này của Hoàng đế vừa nói ra, phía dưới một mảnh ồn ào.
Đại khái là Hoàng đế trước nay chưa từng để khách nhân nào ở lại trong cung.
“Việc này... Không dám!” Tịch Thiên Âm trả lời, còn không biết hoàng đế này có
chủ ý quỷ quái gì.
“Trẫm đã hạ lệnh, không cần nói nhiều” gương mặt mang theo cường thế tuyệt
đối.
Tiệc tan, thái giam thân cần bên cạnh Hoàng đế dẫn Tịch Thiên Âm mấy người vào
Thúy lam các không xa tẩm cung, nghe nói trước đây là nơi ở của một vị bạn tốt
của tiên hoàng, cũng coi như để bọn họ thụ sủng nhược kinh.
“Tịch tướng quân, nước tắm rửa đã chuẩn bị xong rồi, ngài lâm dục trước đi, có
cần nha hoàn phục vụ không?” Vị thái giam thân tín kia hỏi.
“Không cần đâu, xuống hết đi!” Tịch Thiên Âm nói.
Hôm nay coi như một ngày mệt mỏi, tắm rửa trước rồi đi ngủ, ngày mai còn phải
đi dạo, sau đó chuẩn bị ăn hè phố, chơi lật trời lật đất.
Ngâm trong thùng tắm, múc nước lên người, tắm nước nóng thật là thoải mái,
thật tuyệt, còn có mê hương để ngửi nữa ư? Thật thoải... Mê hương?
...
“Tịch tướng quân? Tịch tướng quân?”
“Không cần gọi nữa, mau kéo ra đây đưa tới tẩm cung của trẫm!”
...
Ương Huyền Nguyệt nhìn mĩ nhân không thể coi là mĩ nhân ngủ trên giường, trong
lòng rối loạn.
Rõ ràng chỉ là có hứng thú, lại sau khi nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn mà
có chút tâm động, sau khi nghe thấy tiếng hát của hắn thì lại càng không thể
tự mình...
Rõ ràng y chỉ thích những người mĩ lệ, nhưng người trên giường không thể so
với đẹp một chút nào được, không chỉ là nam, còn là một nam nhân rất bình
phàm...
Vì sau nhìn thấy hắn lại động tâm... Muốn hắn trở thành người của mình... Muốn
nhìn thấy dáng vẻ rên rỉ thở dốc dưới thân của hắn...
Nhẹ nhàng đẩy ra y bào trên người nam nhân, cơ thể nổi lên phản ứng...
Cơ thể đẹp biết bao, da thịt mật ong phiếm hồng sau khi tắm, cơ thịt cân xứng
gọng gàng, không có cơ bắp chằng chịt những lại có lực và đẹp như thế, có thể
coi như cơ thể hoàn mĩ...
Đẹp hơn bất cứ cơ thể nào hắn đã từng thượng, bất luận nam nữ... Đều không
bằng... Trái nhỏ hồng nhuận trên khuôn ngực nhấp nhô...
“Nhìn đủ chưa?” Một thanh âm lành lạnh giống như một gáo nước lạnh giội lên
người Ương Huyền Nguyệt.
“Ngươi... Tỉnh rồi ư?” Ương Huyền Nguyệt kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Âm, một
giây sau lại khôi phục lại trấn định, trên mặt vẫn là ý cười lạnh nhạt, lại
mang theo một chút tà mị.
“Ta vốn không có ngủ!” Tịch Thiên Âm không ý tốt mà trả lời “Chỉ muốn xem xem
dám thái giám kia muốn làm gì thôi?”
“Ngươi làm sao có thể...”
“Mê dược đó của ngươi, còn chưa có làm ta hôn mê... Chết tiệt... Đây là cái
gì?” Tịch Thiên Âm cảm thấy cơ thể một trận thao động, trên mặt là nhiệt khí
bừng bừng, nhìn phản ứng đột nhiên ngẩng lên, rủa nói.
“Mê dược là không có hôn mê nổi ngươi, xuân tình hương trong tẩm cung của
trẫm...” Ương Huyền Nguyệt cười bước về phía hắn.
“Vậy tại sao ngươi không sao?” Tịch Thiên Âm kinh ngạc hỏi, làm sao đám đế
vương này đều thích chơi cái trò này nhỉ?
“Ngươi lẽ nào không biết, là một đế vương, từ nhỏ đã đều phải ăn xuân dược cho
tới khi xuân dược nào cũng không xâm phạm được, sợ kẻ có tâm tư xấu làm trò, ô
nhiễm huyết thống”
Tịch Thiên Âm ngây người, thứ vẫn kiên trì trong góc nào đó trong tim giống
như thủy tinh bị một vật thể sắc nhọn đánh một kích——vỡ rồi.
Run rẩy hỏi “Điều ngươi nói là thật ư?”
“Đương nhiên”
“Giải dược” Tịch Thiên Âm sắc nhọn quét mắt qua Hoàng đế trước mắt.
“Ngươi không cảm thấy giải tỏa dục vọng tốt hơn sao?” Ương Huyền Nguyệt cười
nói.
Tịch Thiên Âm nhẫn lại phản ứng trên người, nhanh chóng bóp chặt lấy cổ họng
Ương Huyền Nguyệt “Cho ngươi chọn, chết hoặc giải dược?”
“Uy hiếp trẫm ư?” Ương Huyền Nguyệt lành lạnh hỏi “Ngươi không sợ bị chém
đầu?”
“Không giết ngươi ta cũng có biện pháp tốt hơn hành hạ ngươi, ví dụ...” Hai
tay sau khi điểm lên đại huyệt của đối phương, chầm chậm vuốt xuống, liếm lên
cần cổ của đối phương “Ngươi có biết thật ra ta cũng thích nam nhân, nhưng ta
vẫn luôn ở mặt trện”
“Không có giải dược, có điều loại xuân tình hương này tương đối không hại cơ
thể, tắm nước lạnh một canh giờ hoặc vận công bức ra đều được” Ương Huyền
Nguyệt mới vừa nói xong đã nhìn thấy người trước mặt khoanh chân ngồi trên
giường, nhắm mắt, ngưng thần tĩnh khí, hai tay lật động, bắt đầu vận công.
Có điều sắc mặt càng lúc càng khổ sở, cuối cùng có hồ cắn môi, giống như đang
nhẫn chịu một việc thống khổ.
Làm sao vậy?
Ương Huyền Nguyệt trong lòng kinh dị, không nên như vậy a, rõ ràng bức xuân
tình hương này rất đơn giản a
~ “Phụt~” một ngụm máu đen phụn ra từ trong miệng Tịch Thiên Âm “Ngươi làm sao
rồi?”
Tịch Thiên Âm mở mắt ra, trong mắt là đau thương cùng với tự giễu mà Ương
Huyền Nguyệt trước nay chưa từng thấy.
Thò tay vào trong cổ áo, lấy bùa bình an đó, mở bao ra, thứ bên trong rơi ra,
từ sau lần giao tâm đó thì không còn hoài nghi, cứ coi như trong cơ thể xuất
hiện cảm giác không thoải mái chưa từng có, cũng chỉ coi là không hợp thủy
thổ... Ta tin tưởng ngươi như thế, kết quả...
Trên giường minh hoàng có lăn một viên dạ minh châu nhỏ tròn.
Tịch Thiên Âm vừa liếc mắt, một chưởng đập xuống, dạ minh châu biến thành bột
trân châu, trộn lẫn với bột màu đen tản ra, một mùi nhớt nhát bốc lên.
“Mùi này là... Hủ cốt tán?” Ương Huyền Nguyệt kinh ngạc, bột màu đen kia tên
là hủ cốt tán, là kịch độc không gì bằng, càng là chất bài tiết của hủ cốt phệ
tâm cổ cổ trùng, mà hủ cốt phệ tâm cổ cổ trung chỉ tiết ra hủ cốt tan trong 3
ngày kể từ khi hút được máu của khổ chủ, lại ba ngày sau hủ cốt tán sẽ tự động
hóa thành bụi khói, biến mất trong không khí. Cũng chính là nói, hủ cốt phệ
tâm cổ cổ trung kia ít nhất ba ngày trước đã được đưa vào trong người Tịch
Thiên Âm. Cổ trùng sau khi hút hết mười lần máu sẽ chết trong huyết quản, sinh
ra độc tố thâm nhập vào tim, độc tố kia không thuốc gì chữa được, vì thế khổ
chủ cuối cùng sẽ chết trong đau đớn ngày sau thống khổ hơn ngày trước.
“Hừ~~ ha ha~~”
Tịch Thiên Âm nhìn thứ trước mắt cười lớn. Người kia không hổ là Hoàng đế!
Ngọc Minh, ngươi lừa ta!
Ương Huyền Nguyệt nhìn Tịch Thiên Âm có chút điên cuồng mà trong lòng trấn
động, đối phương rõ ràng đang cười, lại khiến người ta cảm thấy hắn đang rơi
lệ. Rốt cuộc là người nào, muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Người kia——không thể tha
thứ!
“Ngươi biết là ai muốn hại ngươi?” Nhìn bộ dạng của Tịch Thiên Âm dường như đã
biết hung thủ là ai.
“Xùy, đừng nói lớn như vậy, ta giải huyệt cho ngươi. Ta phải rời khỏi đây mấy
ngày, nếu là Ngọc Nghiễn hỏi tới, cứ nói ta về sư môn một chuyến, trước võ lâm
đại hội ta sẽ nhất định trở về” Tịch Thiên Âm đặt bùa bình an vào trong lòng,
giải huyệt đạo của Ương Huyền Nguyệt.
“Ngươi muốn đi tìm người hạ độc? Thứ này không gì giải được, người hạ độc kia
cũng không có cách, ngươi còn không bằng ở lại trong cung...”
“Chỉ là muốn hỏi hắn lí do, còn những việc khác muốn nghĩ tới” Tịch Thiên Âm
khổ sở cười, ngắt lại lời của y, đi tới nơi thư án bên cạnh, cầm bút viết một
hàng chữ đưa cho Ương Huyền Nguyệt “nếu Ngọc Nghiễn không tin, thì đưa dòng
chữ này cho hắn”
Ương Huyền Nguyệt nhận lấy tờ giấy, thương tiếc nhìn đối phương, người đầu
tiên động tâm thế nhưng... Một nhân vật xuất sắc bất phàm như vậy cuối cùng
lại không ở nhân gian bao lâu, thương thiên còn công bằng hay không.