Chương 77: Không Đủ, Xa Xa Không Đủ


Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn Trần Hương Hương nhẹ gật đầu.

Trần Hương Hương biết rõ dụng ý của Trần Thanh Đế, móc điện thoại ra, phát ra đoạn ghi âm lúc nãy.

Khi ghi âm phát xong, Lâm Tĩnh Nhu cùng Viên Cầu đều choáng váng. Chẳng ai ngờ rằng, quai bảo bảo như Trần Phong Nhiên vậy mà ở sau lưng ác độc như thế, đã làm nhiều sự tình táng tận thiên lương như vậy.

- Trần Phong Nhiên, không nghĩ tới đây hết thảy đều là ngươi làm, đều là ngươi hãm hại đại ca ngươi.

Lâm Tĩnh Nhu lập tức bạo phát, lạnh giọng nói:

- Ngươi có thể làm ra chuyện như vậy, thật không ngờ đối đãi Hương Hương như thế.

- Chỉ bằng cái đoạn ghi âm này? Chỉ bằng mấy người cặn bã bọn hắn, có thể nói là ta làm hay sao?

Nghe được đoạn ghi âm, Trần Phong Nhiên cũng khiếp sợ, bất quá, hắn cũng rất trấn định.

- Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?

Lâm Tĩnh Nhu lạnh giọng nói.

- Không đủ, xa xa không đủ.

Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, vô cùng đau lòng nhìn Trần Thanh Đế, nói:

- Đại ca, ta tự hỏi đều dùng anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, anh
phạm vào sai, ta là cái thứ nhất đi ra giải thích thay ngươi, giữ gìn
anh, giúp đỡ anh. Tại sao anh... anh phải liên hợp bọn hắn hãm hại ta?
Ta có chuyện gì có lỗi với anh sao?

- Hãm hại ngươi?

Không đợi Trần Thanh Đế nói chuyện, Trần Hương Hương đi về phía trước bước một bước, lạnh giọng nói:

- Có hãm hại ngươi hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Không tệ,
mỗi lần ngươi đều đi ra giữ gìn đại ca, nhưng mà, có một lần nào, ngươi
giữ gìn không phải làm cho sự tình càng trở nên hỏng bét? Để cho người
khác càng thêm oán hận đại ca?

Hoàn toàn chính xác, mỗi lần
Trần Phong Nhiên nói tốt thay Trần Thanh Đế, mặt ngoài là vì tốt cho
Trần đại thiếu, nhưng trên thực tế, là lửa cháy đổ thêm dầu, để cho
người khác càng thêm phẫn nộ.

- Tiểu muội, ngươi như thế nào có thể nói ta như vậy?

Sắc mặt Trần Phong Nhiên cứng đờ, vô cùng đau đớn nói:

- Tiểu muội, chẳng lẽ ngươi cũng không tin ta sao? Ta làm người như thế nào, ngươi còn không biết sao?

- Hừ, trước kia không biết, mới tin tưởng ngươi như vậy.

Trần Hương Hương hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Phong Nhiên, tràn đầy chán ghét:

- Ngươi không chấp nhận ta thì cũng thôi, dù sao, chúng ta là cùng cha
khác mẹ. Nhưng mà, thật không ngờ tâm địa ngươi lại ác độc, lợi dụng ta
để hãm hại đại ca, ngươi nói ngươi là dạng người gì?

- Ngươi không muốn thừa nhận.

Trần Hương Hương quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói :

- Chị Tĩnh Nhu, chuyện năm đó, vì cái gì chị có thể kịp thời xuất hiện
như thế? Có phải hắn điện thoại cho chị, nói cho chị hay không?

- Cái này...

Lâm Tĩnh Nhu nhăn lại đôi mi thanh tú, nghĩ nghĩ nói ra:

- Hình như là như vậy, lúc đó là Phong Nhiên gọi điện thoại cho ta, nói hắn có việc thoát thân không ra, để cho ta đi vào trong đó tìm ngươi.

- Ngươi đã nghe được chưa? Ngươi còn có lời gì muốn nói?

Trần Hương Hương gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong Nhiên.

- Tiểu muội... ngươi...

Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, nói ra:

- Phải, lúc trước là ta gọi điện thoại cho chị Tĩnh Nhu không sai,
nhưng mà ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Sau đó ta cũng
giải thích qua, bởi vì phải tới công ty của mẹ, không có thời gian đi,
ta lại sợ ngươi gặp chuyện không may, cho nên mới để cho chị Tĩnh Nhu đi đón ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?

- Sợ ta gặp chuyện không may? Hừ, là ngươi sớm biết rõ sẽ xảy ra chuyện?

Trần Hương Hương cười lạnh không thôi, nói ra.

- Tốt, tiểu muội, coi như là ta muốn lợi dụng ngươi hãm hại đại ca, ta
đây vì cái gì còn phải báo cho chị Tĩnh Nhu? Nếu như chị Tĩnh Nhu không
có xuất hiện, ngươi tất sẽ bị tổn thương không cách nào đền bù. Dùng cha áy náy đối với ngươi, chỉ một lần này, đại ca sẽ vĩnh viễn không xoay
người được.

Trần Phong Nhiên vô cùng kích động, phấn khởi nói:

- Nếu như ta muốn hãm hại đại ca, như thế nào còn có thể hạ thủ lưu tình? Tiểu muội, ngươi không nên bị bọn hắn lừa gạt.

- Lừa gạt ta là ngươi, nếu như chị Tĩnh Nhu không hiện thân, ngươi như
thế nào thông qua miệng chị Tĩnh Nhu, giá họa cho đại ca?

Trần Hương Hương tức giận quát:

- Ngươi thực cho ta là người ngu sao? Thực cho rằng toàn bộ Trần gia,
Trần Phong Nhiên ngươi là người thông minh nhất sao? Ta cùng đại ca đều
là ngu ngốc hay sao?

- Còn nữa, ngươi biểu hiện ra cho tới
bây giờ đều dùng đại ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vô luận là chuyện gì đều đứng ở một bên của đại ca. Mà ngươi, lại dựng nên một hình tượng quai bảo bảo, ai cũng tin tưởng ngươi. Vậy ta hỏi ngươi, tại sao đại ca phải hãm hại ngươi? Mà không phải hãm hại người khác?

Trần Hương Hương cười lạnh một tiếng, nói ra:

- Muốn hãm hại quai bảo bảo ngươi, so với hãm hại thiếu gia ăn chơi
khác còn khó hơn nhiều a? Vì cái gì đại ca còn muốn hãm hại ngươi?

- Tiểu muội, ngươi vẫn là quá đơn thuần rồi, đại ca tìm mấy người ở
trước mặt của ngươi diễn một hồi khổ nhục kế, che mắt ngươi?

Trần Phong Nhiên không biết giải thích như thế nào, rất nhanh chuyển đổi chủ đề.

- Hừ, có phải khổ nhục kế hay không, ta có phán đoán của mình.

Trần Hương Hương quơ quơ điện thoại trong tay, nói ra:

- Những ghi âm này, ta sẽ lấy về cho cha nghe. Những người này, đại ca
cũng nói báo cảnh sát bắt đi. Nếu như đại ca hãm hại ngươi, sẽ không
phải báo cảnh sát bắt đi đơn giản như vậy. Chờ đến lúc đó, ta ngược lại
muốn nhìn, rốt cuộc là đại ca hãm hại ngươi, hay là ngươi một mực ở sau
lưng giở trò.

- Báo cảnh thì báo cảnh, vàng thật không sợ
lửa, ta sẽ không sợ, ta tin tưởng nhất định sẽ trả lại cho ta một cái
trong sạch.

Vẻ mặt Trần Phong Nhiên không đành lòng nói:

- Đại ca, ngươi cho bọn hắn bao nhiêu chỗ tốt? Thật không ngờ bọn hắn nguyện ý bán mạng vì ngươi?

- Ngươi không cần phủ nhận, nói những thứ này không phải người của
ngươi. Nhưng, bọn hắn bị ngươi đánh thành như vậy, chính là nghiêm hình
bức cung. Dưới loại tình huống này, thời điểm an toàn đã bị uy hiếp, đổi lại là ai, đều vì để tránh cho tổn thương càng lớn, sẽ dựa theo ngươi
mà nói.

Trần Phong Nhiên cười lạnh một tiếng, nói ra:

- Tiểu muội, ngươi cho rằng phần ghi âm này có thể làm chứng cớ sao?

- Đúng, không thể làm chứng cớ, chúng ta đều là bị buộc, những chuyện
này cũng không phải chúng ta làm, đều là bị Trần đại thiếu vu oan giá
hoạ.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #77