Xa xa, Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn cùng với Phong Thích Thảng
gắt gao nhìn chằm chằm vào lão quỷ, nguyên một đám mặt sắc ngưng trọng.
Nhất là Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng.
Mặc dù bọn hắn biết, Trần Thanh Đế là cao thủ, cũng tận mắt thấy qua,
nhưng bọn hắn lại không cho rằng, Trần đại thiếu có thể là đối thủ của
bọn người Mục Lăng Phong.
Người ta là sáu người a.
Trần đại thiếu ngươi lại ngưu bức như thế nào, tối đa cũng chỉ là mạnh
hơn Mục Lăng Phong một ít, thậm chí, thực lực còn không bằng Mục Lăng
Phong, đánh như thế nào?
Đánh cái rắm a.
Lo lắng!
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng rất lo lắng, nhưng mà bọn hắn cũng
tinh tường biết rõ. Chỉ có thể lo lắng suông, lão quỷ nhất định sẽ cuốn
lấy bọn hắn.
- Không nghĩ tới, ba lão gia hỏa các ngươi, vậy mà tất cả đều xuất động.
Lão quỷ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Thật nhiều năm không gặp, có hứng thú uống một chén hay không?
Chỉ cần ngăn chặn bọn người Ngô Tranh Vanh là được, chưa hẳn nhất định phải động thủ.
Có thể không động thủ, đó đương nhiên là tốt nhất rồi.
Động thủ, nói không chừng sẽ bị thương tích.
Hiện nay, lão quỷ đã rất hoài nghi, Mục Lăng Phong muốn mượn tay bọn
người Ngô Tranh Vanh diệt trừ hắn, nên lão quỷ không muốn động thủ.
- Đích thật là đã lâu không gặp.
Ngô Tranh Vanh cau mày, trầm giọng nói ra:
- Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi có nắm chắc lưu lại ba người chúng ta hay không?
- Không có.
Lão quỷ lắc đầu, nói ra:
- Bất kỳ một cái nào trong các ngươi, đều không phải đối thủ của ta.
Nhưng mà, ba người các ngươi liên thủ. Ta lại giết không được. Đương
nhiên, các ngươi cũng giết không được ta.
- Mục Lăng Phong muốn giết Trần Thanh Đế, Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu.
Ngô Tranh Vanh lạnh giọng nói ra:
- Ngươi không cách nào lưu chúng ta lại, sau khi giết, các ngươi có thể thừa nhận được lửa giận của ba nhà chúng ta sao?
Ngươi lưu không được chúng ta, điều này cũng ý nghĩa, tin tức các ngươi giết bọn người Trần Thanh Đế, tất nhiên sẽ truyền ra, đến lúc đó, tất
cả các ngươi đều sẽ không may.
- Người, là Mục Lăng Phong giết, cùng ta có quan hệ gì?
Lão quỷ vẻ mặt khinh thường nói:
- Ta tới nơi này, chỉ là gặp mặt nói chuyện phiếm cùng các ngươi, luận
bàn mà thôi. Giết mấy người Trần Thanh Đế? Ta không có ngu xuẩn như vậy.
- Vậy thì chiến a!
Lý Nặc Ngôn thu mắt lại, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, gắt gao nhìn chằm chằm vào lão quỷ.
Lý Nặc Ngôn động.
Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng cũng không có dừng lại, ngay ngắn phát động công kích.
Đối phó lão quỷ, chỉ có ba người bọn họ liên thủ, cho dù là hai người,
đến cuối cùng chỉ có thể trọng thương mà trốn, liều mạng xuống dưới,
cũng chỉ có chết mà thôi.
Lão quỷ, đây chính là tồn tại có được thực lực tương đương với Kết Đan sơ kỳ.
Bất quá khá tốt, lão quỷ chỉ là Dị Năng giả cường đại, mà không phải Tu Chân giả. Bằng không thì coi như là ba người Ngô Tranh Vanh liên thủ
cũng không phải đối thủ.
Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, cách Kết Đan kỳ nhìn như chỉ có một đường, nhưng thực lực sai biệt sao mà to lớn?
- Ta chỉ cần cuốn lấy các ngươi là được...
Lão quỷ hừ lạnh một tiếng, hắn cũng động, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh như băng, vô cùng rét lạnh.
Lão quỷ là Dị Năng giả, hơn nữa dị năng của hắn là Băng Dị năng biến dị hiếm thấy.
Tại Bắc Cực khắp nơi đều là địa phương băng thiên tuyết địa này, lão
quỷ quả thực là như cá gặp nước, thực lực cũng sẽ gia tăng ít nhất một
thành.
Thậm chí... thậm chí rất cao!
Bên này động, bên Trần Thanh Đế kia cũng đánh nhau.
- Ngữ Yên, cẩn thận một chút.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thấp giọng nói ra. Lập tức, trong cơ thể Trần đại thiếu, linh khí thuận nghịch song tu lập tức bị hắn bạo
phát ra.
Đối mặt nhiều cao thủ như vậy, Trần đại thiếu chỉ có liều toàn lực mới được.
Bất quá khá tốt, tu vi nghịch tu của Trần Thanh Đế, đã tăng lên tới
Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, thực lực bạo tăng, muốn chém giết bọn
người Mục Lăng Phong, cũng không phải là không được.
Dị năng công kích của Dị Năng giả?
Hừ!
Ở trước mặt Trần Thanh Đế, cái kia chính là cặn bã!
- Đều chú ý, không nên giết bọn chúng, ta muốn bắt sống.
Mục Lăng Phong ở bên ngoài, trên mặt tràn đầy âm độc, lạnh như băng nói.
Giết Trần Thanh Đế, thật sự là quá tiện nghi hắn rồi.
Mà Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong không nỡ giết.
Hắn muốn hung hăng làm thịt Bùi Ngữ Yên, muốn cho Bùi Ngữ Yên nhận hết
sỉ nhục ở dưới khố của hắn, trở thành đồ chơi của Mục Lăng Phong hắn.
Lúc nào chơi chán rồi, giết!
Yêu?
Đã không có, tất cả đều biến thành cừu hận, trả thù.
Địch nhân của mình, cho tới bây giờ Mục Lăng Phong sẽ không ghét bỏ
thời gian tra tấn quá lâu, cho nên, Trần Thanh Đế hắn cũng sẽ không dễ
dàng giết.
Tra tấn!
Điên cuồng tra tấn!
Ít nhất, trước khi chơi chán Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong hắn muốn cho
Trần Thanh Đế sống không bằng chết. Hơn nữa, mỗi lần làm Bùi Ngữ Yên,
nhất định phải để cho Trần Thanh Đế nhìn thấy.
Để cho Trần Thanh Đế nhìn tận mắt Mục Lăng Phong hắn lăng nhục Bùi Ngữ Yên như thế nào.
Mỗi một lần đều phải như thế!
- Chút Tinh Thần Dị Năng ấy, cũng muốn bắt ta?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, trong tay xuất hiện một thanh trường đao.
Tinh Thần Dị Năng công kích?