Đều là lão tử ngồi trên đầu người, ngươi một mao đầu tiểu tử, lại muốn lên đầu ta?
Thật cho rằng lão quỷ ta sống vài thập niên, là sống uổng sao?
Không thể phủ nhận, cách nghĩ của lão quỷ cùng Mục Lăng Phong, nhất trí thần kỳ.
Hai tên gia hỏa âm một khối.
- Quỷ thúc, xin nhờ ngươi rồi.
Mục Lăng Phong trầm ngâm một tiếng, thấp giọng nói ra:
- Quỷ thúc thích mẹ ta, ta tinh tường biết rõ, nếu có một người cha như Quỷ thúc, ta còn là phi thường cao hứng đấy.
Một liều mãnh dược.
Muốn để cho người khác bán mạng vì mình, chỗ tốt là tuyệt đối không thể thiếu.
- Yên tâm, hết thảy có ta, chỉ cần động tác của các ngươi nhanh, quyết không có vấn đề.
Trên mặt Lão quỷ, tràn ngập hưng phấn, nhưng trong lòng thì vô cùng cự hàn.
So với Bắc Cực, còn rét lạnh hơn nhiều.
Mục Lăng Phong không nói khá tốt, vừa mới nói, lão quỷ càng thêm cảm giác, Mục Lăng Phong không có hảo ý.
- Thời điểm động thủ, không nên giết Bùi Ngữ Yên cùng Lâm Tĩnh Nhu, hai nữ nhân này thích Trần Thanh Đế, ta muốn hung hăng lăng nhục.
Nhìn thấy lão quỷ rất nhanh biến mất, Mục Lăng Phong đè thấp thanh âm đến cực hạn, âm trầm nói:
- Chỉ cần có thể bắt là được, có thể kéo bao lâu, thì kéo bấy lâu...
Cười!
Mục Lăng Phong hận không thể cuồng tiếu, âm trầm cuồng tiếu!
Có thể kéo bao lâu, thì kéo bấy lâu?
Bọn người Đổng Dĩnh chấn động toàn thân, trên trán vậy mà nhịn không được chảy mồ hôi xuống.
Mồ hôi lạnh!
Âm độc, Mục Lăng Phong thật sự là quá âm độc rồi.
Những người đang ngồi, đều là siêu cấp cao thủ, thực lực Mục Lăng Phong là thấp nhất, nếu so với Bùi Ngữ Yên còn mạnh hơn một ít, không có ai
là người ngu.
Bọn hắn đương nhiên biết rõ, Mục Lăng Phong nghĩ cái gì rồi.
Mượn đao giết người.
Mục Lăng Phong muốn nhờ ba cao thủ âm thầm bảo hộ Trần Thanh Đế kia, giết lão quỷ.
Sự tình rõ ràng!
- Mục thiếu, lúc nào động thủ?
Đổng Dĩnh hít sâu một hơi, trầm ngâm một tiếng.
- Đợi Quỷ thúc động trước, sau đó chúng ta động thủ.
Trên mặt Mục Lăng Phong lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
- Đương nhiên, tốc độ phản ứng... không nên quá nhanh.
Ý tứ rất rõ ràng, trước để cho lão quỷ cùng ba cao thủ âm thầm bảo hộ
Trần Thanh Đế kia đánh nhau, sau đó, Mục Lăng Phong mới động thủ.
- Trời đông giá rét, Mục Lăng Phong đã tới rồi, tất cả phóng viên đều ở đây, có lẽ ngươi muốn động thủ a?
Nhìn chụp ảnh điên cuồng chỉ vào, Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Giết tất cả mọi người, sẽ không người biết là các ngươi làm rồi.
Nhìn Bùi Ngữ Yên đang nhảy múa, quay chụp quảng cáo, Trần Thanh Đế đi
tới bên người Viên mập mạp đang hưng phấn hoa chân múa tay.
Bắc Cực không giống sa mạc, nhiệt độ của Bắc Cực quá thấp, tất cả truyền thông phóng viên vì sưởi ấm, đều đang không ngừng đi đi lại lại, vận
động.
Toàn bộ tràng diện rất sinh động.
- Đoạn quảng cáo này, trước đến nơi đây.
Trần Thanh ngược lại thấp giọng, nói ra:
- Sau đó, ngươi, Lâm Tĩnh Nhu cùng với tất cả phóng viên đều tụ tập lại một lược, cho bọn hắn ăn một ít gì đó.
- Ân.
Viên Cầu nhẹ gật đầu, hắn biết rõ, Trần đại thiếu làm như thế, khẳng định có mục đích.
Ba ba ba...
Viên Cầu mang theo bao tay điều hòa, phủi tay nói ra:
- Quảng cáo trước hết đến nơi đây, đều tới, ăn ít đồ. Bổ sung năng lượng thoáng một phát.
- Ta muốn nước ấm, thật sự là quá lạnh rồi, còn có thịt...
- Nếu có rượu, vậy thì càng tốt, cái nhiệt độ này, thực con mẹ nó lạnh
chết người rồi. Ta cũng hoài nghi, những người ở Bắc Cực kia, rốt cuộc
là sinh hoạt như thế nào.
Người Bắc Cực!
Thì là thổ dân trên Bắc Cực.
Mọi người đương nhiên biết rõ, có một chủng tộc như vậy tồn tại.
- Ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì? Nếu để cho những người Bắc Cực
kia ly khai Bắc Cực thử xem? Bọn hắn tất nhiên sẽ nói, nóng như vậy,
những người này sinh hoạt như thế nào a.
- Ha ha...
Lập tức, một hồi tiếng cười vang lên.
Đồng hành là oan gia, nhất là những người này đều nằm trong ngành, cái
kia càng là siêu cấp oan gia. Bất quá, bọn hắn có thể nói tốt như vậy,
vẫn là không dễ dàng đấy.
Một đám truyền thông phóng viên, khiêng thiết bị của bọn hắn, cười cười nói nói về tới trên máy bay, bắt đầu ăn uống...
- Lâm Tĩnh Nhu...
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế lập tức đổi giọng, hạ giọng nói ra:
- Tĩnh Nhu, em cũng trở về máy bay đi, không có lệnh của anh, không cho phép xuống.
- Làm sao vậy?
Trong lòng Lâm Tĩnh Nhu trầm xuống, bất quá, nhìn thấy biểu lộ của Trần Thanh, cũng không có tiếp tục hỏi nhiều:
- Cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh.
Nói xong, Lâm Tĩnh Nhu lên máy bay.
Lúc này ở bên ngoài máy bay, chỉ còn lại có Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên, Viên Cầu, cùng với mười bảo tiêu của hắn.
- Viên Cầu, các ngươi cũng lên đi.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi vào trên người Viên Cầu, hạ giọng nói ra:
- Để cho bọn hắn thủ hộ máy bay.
- Ân.