- Anh là thần tượng của em, nhưng em cũng không thể như vậy a?
Hạo Quý liếc mắt nói ra.
- Ân, tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
- Oa kháo dựa vào, rốt cục tốt rồi.
Hạo Quý xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thần tượng, hiện tại có thể nói cho em biết, mỹ đồng kia là anh mua ở nơi nào không?
Nhìn thấy con ngươi của Trần Thanh Đế khôi phục bình thường; người, cho bọn hắn cảm giác cũng không có Phiêu Miểu như trước nữa, Hạo Quý có thể khẳng định, Trần Thanh Đế trước mắt, là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên,
Trần Thanh Đế.
Trần đại thiếu trước kia, rất giống vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, lại rất không giống.
Rất mâu thuẫn.
- Cái này...
Trên mặt Trần Thanh Đế, hiện lên một tia ngượng nghịu, bất đắc dĩ nói:
- Cái mỹ đồng này, thật đúng là... thực không dễ bán.
Mỹ đồng?
Dựa vào, đây là mỹ đồng?
Rõ ràng là ma khí nhập não, bộ dáng sau khi nhập ma.
- Thần tượng, anh không nên đùa nghịch người như vậy?
Hạo Quý gào thét thẳng gọi, vỗ vỗ ngực, nói ra:
- Chỉ cần anh cho em địa chỉ, em nhất định có thể mua được.
Bối cảnh của Hạo Quý ở trong tòa thành thị này, coi như là có chút tiền, có chút năng lực.
- Đây là bản số lượng có hạn, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một bộ này.
Trần Thanh Đế nhịn không được đổ mồ hôi, khá tốt hắn biết rõ mỹ đồng là cái đồ chơi gì:
- Là cố ý làm theo yêu cầu.
- Làm theo yêu cầu hay sao?
Hạo Quý chấn động toàn thân, nói ra:
- Thần tượng, ở nơi nào làm theo yêu cầu vậy? Em cũng đi yêu cầu một
bộ, choáng nha, tất cả đều là mỹ đồng huyết sắc, quá đẹp trai xuất sắc
rồi.
- Cái này ta thật không biết.
Trần Thanh Đế bất đắc dĩ chỉ chỉ Tivi LCD trong tiệm thuê băng đĩa, nói ra:
- Là Ngữ Yên định chế cho ta.
- A...
Trên mặt Hạo Quý lộ ra vẻ thất vọng, lập tức liền hỏi:
- Bây giờ Bùi Ngữ Yên đang ở đâu? Anh hỏi chị ấy xem định chế ở nơi nào, nói cho em biết được không?
- Cái này chỉ sợ có chút khó khăn, trước kia ta cùng Ngữ Yên tách ra, liên hệ nàng không được.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong con ngươi, hiện lên một tia lo lắng.
Trần đại thiếu là nhớ rõ, Bùi Ngữ Yên cũng từ trên lầu nhảy xuống.
Có lẽ không có việc gì.
Dùng thực lực của Bùi Ngữ Yên, chắc có lẽ không có chuyện gì.
- Hạo Quý, chúng ta vẫn là nhanh đi thôi, thời gian đã không còn kịp rồi.
Bặc Giới Sáp ở một bên nhìn đồng hồ, nhịn không được mở miệng thúc giục nói.
- Cái kia... Được rồi.
Vẻ mặt Hạo Quý thất vọng, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Thần tượng, cho số điện thoại của anh cho em được không?
- Ngươi đọc đi.
Trần Thanh Đế móc điện thoại ra, rất nhanh nhập số của Hạo Quý, hơn nữa bấm gọi:
- Nếu có phiền toái gì, có thể tìm ta, vì cảm tạ, ta có thể giúp ngươi một việc.
Hạo Quý giúp Trần đại thiếu một cái đại ân, mà Trần Thanh Đế lại không
thể nói cho hắn biết, con ngươi huyết sắc không phải mỹ đồng gì, còn lừa Hạo Quý.
Trần đại thiếu cảm giác băn khoăn.
- Hỗ trợ?
Hạo Quý nhún vai, nói ra:
- Thần tượng, chỉ cần anh hỏi giúp em, định chế mỹ đồng huyết sắc ở nơi nào là được.
Ở tòa thành thị này, bối cảnh của Hạo Quý cũng không tệ lắm, có chuyện gì, là Hạo Quý hắn không giải quyết được hay sao?
Cho dù không cách nào giải quyết, cũng không phải Trần Thanh Đế có thể giải quyết.
Hạo Quý nghĩ như thế.
Ta cũng không giải quyết được, Trần Thanh Đế ngươi có thể giải quyết? Nói đùa gì vậy?
Mặc dù nói, ngươi là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên.
- Thần tượng, em đi trước, a đúng rồi, em tên là Hạo Quý, thằng này tên là Bặc Giới Sáp.
Nói xong, bọn người Hạo Quý rất nhanh ly khai.
- Gì cơ? Không giới sắc?
Trần Thanh Đế lắc đầu, rất nhanh gọi điện thoại của Bùi Ngữ Yên, rất nhanh, Trần đại thiếu nhíu mày:
- Ân? Tắt điện thoại?
Một loại dự cảm bất hảo, tuôn vào trong lòng.
- Ta nhớ được, Ngữ Yên cũng đi theo nhảy xuống, dùng thực lực của nàng, có lẽ không có việc gì.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Vì cái gì điện thoại gọi không thông, chẳng lẽ là gặp nguy hiểm gì?
- Không được, phải đi tìm nàng.
Trần đại thiếu trầm ngâm một tiếng, lại nhìn Tivi LCD trong tiệm thuê băng đĩa, sau đó quay người ly khai.
Kế tiếp, Trần Thanh Đế dựa theo trí nhớ mơ hồ, bắt đầu đường cũ phản hồi, tìm kiếm Bùi Ngữ Yên.
- Nơi này có khí tức của Ngữ Yên lưu lại, bất quá... giống như tràn đầy lo lắng cùng tuyệt vọng.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cảm thấy cái mũi của mình đau xót.
- Ngữ Yên, em không có việc gì, nhất định không có việc gì.
Trần đại thiếu nhìn dấu vết lưu lại dưới mặt đất, trong lòng đột nhiên lo lắng.