Chương 59: Không Dám Uống


Trong lòng Trần Phong Nhiên chấn động, trong hai tròng mắt hiện lên một
đạo hàn mang, một độc kế nhanh chóng thành hình trong lòng.

- Nếu như Trần Thanh Đế có thể phát sinh chút gì đó cùng Mã Tình Tình,
đến lúc đó Lữ Bất Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua Trần Thanh Đế.

Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt:

- Mặc kệ Trần Thanh Đế hắn đạt được bao nhiêu coi trọng của Mã Quan
Thiên, ta nhờ tay Lữ Bất Phàm diệt hắn, vậy thì cái gì cũng không có. Mà ta cũng có thể có được ngư ông thủ lợi, cớ sao không làm.

-
Một khi Trần Thanh Đế làm một ít thủ đoạn với Mã Tình Tình, Mã Quan
Thiên sẽ không còn coi trọng hắn, Lữ Bất Phàm cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Đây quả thực là sự tình không sơ hở tý nào. Mã Tình Tình, xin lỗi rồi,
ai bảo cô được hai người kia coi trọng chứ.

Nghĩ vậy, Trần Phong Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, cho tới bây giờ Trần Phong Nhiên đều là một người không từ thủ đoạn.

Vì giá họa cho Trần đại thiếu, Trần Phong Nhiên có thể tìm người cưỡng
gian muội muội của mình, từ sự tình của Trần Hương Hương, là có thể thấy được lốm đốm.

Bất quá, Trần Phong Nhiên lúc đó còn chưa đủ
ngoan độc, dù sao lúc ấy hắn vẫn còn quá non nớt, bằng không thì Lâm
Tĩnh Nhu cũng sẽ không ở thời khắc mấu chốt xuất hiện, cứu Trần Hương
Hương.

Lâm Tĩnh Nhu xuất hiện, cũng là Trần Phong Nhiên tận lực an bài.

...

- Ân?

Trần Thanh Đế mới vừa vào phòng lão hiệu trưởng, đã nghe thấy được mùi
thảo dược nhàn nhạt, hình như là có người đang nấu thảo dược bên trong.

- Ai phối dược vậy nhỉ, cũng thật tài tình a, vậy mà có thể phối thành
như vậy, thật sự là bội phục. Vốn là một thang bồi bổ thân thể, lại biến thành như vậy. Nếu thật cho người uống hết, mặc dù nói không chết,
nhưng thân thể sẽ càng ngày càng kém.

Trần Thanh Đế khẽ chau mày, âm thầm lắc đầu:

- Trình độ như vậy, nếu đi ra ngoài hành nghề y, đây tuyệt đối là lang băm hại người không đền mạng.

- Thanh Đế, chớ đứng, ngồi đi.

Mã Quan Thiên chỉ vào một cái ghế, thản nhiên nói.

- Nha.

Trần Thanh Đế lên tiếng, quyết đoán ngồi xuống.

- Thanh Đế, xem nét mặt của ngươi biến hóa, có phải phát hiện cái gì hay không?

Mã Quan Thiên mỉm cười, nói ra:

- Tinh nhi, đem thuốc con sắc lấy ra đi.

- Đã đến.

Mã Tình Tình ở buồng trong bưng ra một chén thuốc, phía trên còn bốc
hơi nghi ngút, tràn đầy hiếu kỳ đi ra, ánh mắt một mực rơi vào trên
người Trần Thanh Đế, cao thấp dò xét.

Đồn đãi có quan hệ tới
Trần Thanh Đế, Mã Tình Tình là nghe nói rất nhiều, bất quá, tất cả đều
không có một câu nào dễ nghe. Tất cả đều là nói, Trần Thanh Đế ngang
ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, chuyện xấu làm tuyệt, thiên lý không dung…
như thế nào.

Chân nhân, Mã Tình Tình vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy.

- Ngươi là Trần Thanh Đế.

Mã Tình Tình đặt chén thuốc ở trên bàn công tác trước mặt Trần Thanh Đế, nói ra:

- Ông nội của ta nói ngươi ở phía trên Trung y, có thiên phú hơn người. Mà lúc ngươi vừa tiến vào, thì ừ một tiếng, chẳng lẽ ta phối dược, có
cái gì không đúng sao?

- Có một chút như vậy, bất quá, không phải vấn đề gì lớn. Ít nhất, trong thời gian ngắn vẫn là ăn không chết người.

Trần Thanh Đế liếc nhìn chén tuốc đang bốc hơi trên bàn, thản nhiên nói.

- A? Thanh Đế, nói nghe một chút.

Vẻ mặt Mã Quan Thiên tươi cười, cực kỳ hứng thú.

- Mã tiểu thư hẳn là sắc một thang thuốc bổ dưỡng, dùng để bồi bổ thân thể a.

Trần Thanh Đế thản nhiên nói.

- Nói nhảm.

Mã Tình Tình bạch nhãn một phen, nói ra:

- Ta nghe nói thân thể Trần Thanh Đế ngươi không tốt, cho nên cố ý phối cho ngươi một thang thuốc bổ, cho ngươi bồi bổ thân thể.

- Vậy trước tiên cám ơn Mã tiểu thư rồi, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh. Bất quá...

Tiếng nói của Trần Thanh Đế xoay chuyển, đẩy cái chén ra bên ngoài, nói:

- Lấy tình huống thân thể của ta, thật không dám uống chén thuốc này của ngươi.

- Ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ta còn có thể hại ngươi hay sao?

Mã Tình Tình, Mã đại tiểu thư lập tức phát hỏa:

- Ta hảo ý sắc thuốc, ngươi không nhận tình thì cũng thôi, lại nói
không dám uống, nói như đây là độc dược vậy, ngươi đến cùng là có ý gì?

- Mã đại tiểu thư, ngươi đã hiểu lầm. Hiện tại thân thể ta quá yếu, ăn không được loại thuốc bổ này.

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thản nhiên nói:

- Thang thuốc bổ này là không tệ, bất quá, Hợp Quy trong đó lại nhiều hơn một chỉ.

- Một chỉ Hợp Quy, nhìn như không nhiều lắm, nhưng sau khi kết hợp cũng những dược liệu khác, người bình thường uống vào, thật cũng không có
chuyện gì. Nhưng nếu như tình huống thân thể giống như ta uống vào,
không chỉ không bồi bổ được thân thể, ngược lại nói uống thuốc độc cũng
không sai. Tuy ở trong thời gian ngắn ăn không chết người, nhưng thời
gian dài, phục dụng nhiều hơn, tầng tầng tích tụ, vậy thì khó mà nói.

Trần Thanh Đế không vội không chậm hỏi:

- Mã đại tiểu thư, thử hỏi, thân thể một người bình thường, có tất yếu
phục dụng thuốc bổ sao? Người phục dụng thuốc bổ, phần lớn đều là người
thể cốt hư nhược.

- Những người khác ta cũng không dám cam
đoan, ít nhất, ta là không dám phục dụng. Đương nhiên, nếu như ngày nào
đó thân thể của ta điều trị tốt rồi, phục dụng mấy thang thuốc của lang
băm kia cũng không sao.

Nói đến đây, Trần Thanh Đế không nói thêm gì nữa, chỉ là mỉm cười nhìn Mã Tình Tình.

- Ngươi... ngươi vừa tiến đến liền phát hiện nhiều hơn một chỉ Hợp Quy?

Vẻ mặt Mã Tình Tình không thể tin nói. Nhiều ra một chỉ Hợp Quy nàng đương nhiên biết rõ, là nàng cố ý đấy.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #59