Tại sao có thể như vậy?
Vì cái gì đột nhiên xảy ra cải biến lớn như vậy?
- Lão công, ngươi đây rốt cuộc là làm gì?
Lịch Hoa Xuân đã bị dọa đến đái trong quần, thân thể chấn động, rất
nhanh tiến lên một bước, dùng đến thanh âm bén nhọn quát:
-
Hãn Nhi là con của anh, là cốt nhục của mình, bị đánh thành như vậy, anh không báo thù cho hắn, giết tiểu tạp chủng này, còn đi mắng nó? Anh đến cùng còn có phải là nam nhân hay không?
- Ba!
Một tiếng giòn vang, sắc mặt Phó Dịch tái nhợt, một cái tát hung hăng đánh
vào trên mặt Lịch Hoa Xuân. Lịch Hoa Xuân, trực tiếp bị đánh ngã xuống
đất, ném tới bên người Phó Tân Hãn.
Ngay sau đó, dấu ngón tay huyết hồng, rất nhanh xuất hiện trên mặt Lịch Hoa Xuân.
Lịch Hoa Xuân té trên mặt đất, choáng váng.
Tuy Phó Dịch là nguyên lão của Đoạn Thiên Môn, quyền cao chức trọng,
địa vị hiển hách, nhưng mà, Phó Dịch chưa từng đánh qua Lịch Hoa Xuân
nàng.
Hôm nay, Phó Dịch vậy mà đánh nàng.
- Ngươi...
Lịch Hoa Xuân ngã vào bên người Phó Tân Hãn, ôm mặt, nước mắt bừng lên, nhìn qua Phó Dịch, vẻ mặt không thể tin được.
Phó Dịch đánh Lịch Hoa Xuân nàng?
Nằm mơ, Lịch Hoa Xuân cũng không nghĩ qua a.
- Hừ!
Sắc mặt Phó Dịch khó coi, hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Phó Tân Hãn cùng Lịch Hoa Xuân, lạnh giọng nói ra:
- Đem bọn họ, tất cả đều kéo ra ngoài cho lão tử.
- Vâng, Phó Lão Đại!
Bốn gã đứng ở phía trước nhất, rất nhanh tiến lên, muốn kéo Phó Tân Hãn cùng Lịch Hoa Xuân đi ra ngoài.
- Chậm đã!
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế đột nhiên mở miệng, lạnh giọng nói ra:
- Phó Tân Hãn lưu lại, nữ nhân của ngươi, ta có thể không hỏi.
Tất cả đều kéo đi ra ngoài?
Trần Thanh Đế há lại không biết ý đồ của Phó Dịch?
Nhìn như là đánh Lịch Hoa Xuân, kì thực, là thông qua loại phương thức này, thừa cơ cứu Phó Tân Hãn đi.
Đột nhiên nghe được Trần Thanh Đế nói, sắc mặt Phó Dịch kịch biến, lập
tức trở nên vô cùng khó coi. Người hắn muốn kéo ra ngoài nhất, là Phó
Tân ờng đường là nguyên lão Đoạn Thiên Môn, địa vị lợi hại, đã chủ động
cúi đầu, xin lỗi, Trần Thanh Đế còn không thèm chịu nể mặt.
Ta mặt mũi của mình cũng không đủ dùng, lấy cái gì cho ngươi?
Lấy cái gì cho ngươi?
Hung hăng càn quấy, cuồng vọng!
Bất quá... Trần Thanh Đế có vốn liếng hung hăng càn quấy, có cuồng vọng.
- Lão công, Hãn Nhi là con của anh, chúng ta chỉ có một đứa con, anh nhất định phải cứu nó a.
Chứng kiến Phó Dịch cúi đầu, Trần Thanh Đế y nguyên mạnh mẽ như thế, Lịch Hoa Xuân cũng điên cuồng, quát:
- Ta mặc kệ tiểu tạp... hắn là ai, tuyệt đối không thể để cho hắn giết Hãn Nhi.
- Ba, ba nhất định phải cứu con, con là con ruột của ba a.
Ở thời điểm này, Phó Tân Hãn cũng biết, Trần Thanh Đế không phải bọn hắn đủ khả năng khiêu khích.
Trả thù Trần Thanh Đế, giết cả nhà Trần Thanh Đế?
Loại ý nghĩ này, đã sớm bị Phó Tân Hãn ném vô tung vô ảnh, bây giờ
không phải là nghĩ trả thù, Phó Tân Hãn hắn chỉ muốn bảo trụ tánh mạng
của mình.
Trần Thanh Đế là nói, hắn phải chết a.
Dương Uy cùng Ngụy Tỏa là ví dụ, Phó Tân Hãn biết rõ, Trần Thanh Đế thật sự sẽ giết hắn.
Sự tình náo đến trình độ này, Đoạn Phàm bên người Trần Thanh Đế tinh
tường biết rõ, Trần Thanh Đế là quyết sẽ không bỏ qua Phó Tân Hãn.
Đoạn Phàm, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Cầu tình cho Phó Tân Hãn?
Loại chuyện này, Đoạn Phàm biết rõ, chỉ cần hắn mở miệng, có tám phần
khả năng để cho Trần Thanh Đế thả Phó Tân Hãn. Nhưng mà, loại chuyện
này, Đoạn Phàm lại làm không được.
Không mở miệng được.
Giết Phó Tân Hãn?
Đến lúc đó Phó Dịch tất nhiên sẽ trả thù, nói không chừng lập tức sẽ dẫn người tạo phản!
Đoạn Phàm muốn giết Phó Tân Hãn, muốn giết Phó Dịch, rồi lại sợ Phó Dịch mang người công nhiên tạo phản.
Nếu như Phó Dịch tạo phản rồi, lão tử Đoạn Thiên của hắn còn không hiện ra, đến lúc kia, coi như là người ủng hộ hắn, cũng sẽ nghi ngờ.
Đến lúc kia, Đoạn Thiên Môn thật có thể nguy hiểm.
Phó Dịch tạo phản, Đoạn Phàm hắn cũng không sợ, hắn sợ, sau khi Phó Dịch tạo phản mang đến hậu quả.
Đây chính là phi thường đáng sợ.