Chương 505: Người Nhà Không Nhận Ra Nhau


Không đợi bọn người Trịnh Lục mở miệng, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:

- Về phần chiến đấu, ta nghĩ sẽ thích hợp với ngươi hơn.

Mặc dù sức chiến đấu của Đoạn Phàm không tệ, nhưng vẫn là chưa đủ kinh nghiệm, hơn nữa, hắn lại là Hắc Ám tiểu Ma Vương, con của Đoạn Thiên, Môn Chủ tương lai của Đoạn Thiên Môn.

Thực lực, so với kỹ thuật đua xe đối với Đoạn Phàm mà nói, càng thêm cần thiết.

Trọng yếu hơn là, kỹ thuật đua xe nghịch thiên kia của Trần Thanh Đế, căn bản chính là thông qua linh khí ăn gian, ngươi bảo Trần đại thiếu dạy như thế nào?

Dạy không được a.

- Chiến đấu?

Toàn thân Đoạn Phàm rung mạnh, không chút suy nghĩ, liền nói:

- Sư phụ, đua xe ta không học cũng được, học chiến đấu rất tốt a.

So sánh với đua xe mà nói, Đoạn Phàm càng thêm khát vọng trở nên mạnh mẽ.

Khi bọn người Trần Thanh Đế đi ra Hồng Hương Thuận, đã hơn mười hai giờ, về phần chuyện đã xảy ra trước kia, giống như chưa có phát sinh.

Không cần hỏi cũng biết, là Đoạn Phàm âm thầm dọn dẹp rồi.

Trả thù, lập uy!

Đây là Đoạn Thiên Môn biểu hiện ra ngoài.

Lúc này lập uy, trực tiếp giết trợ thủ đắc lực nhất của lão Đại Thanh Bang, Súng Thần Lỗ Hổ, trong thế lực ngầm, cũng sẽ khiến cho oanh động cực lớn.

Về phần Trang Tất Thành chết, đã trực tiếp bị không để ý tới.

Cửa ra vào Trung Y Học Viện, Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ ngay ngắn xuống xe, Võ Thuật lưu lại trên xe.

- Trịnh Lục, Chu Trướng, các ngươi về trước đi, ta cùng Trần Thanh Đế có mấy lời muốn nói, rất nhanh sẽ trở về.

Ánh mắt của Võ Thuật, lại rơi vào trên người Đoạn Phàm:

- Đoạn Phàm, ngươi cũng trở về đi.

- Móa, làm cái gì thần bí như vậy?

Đoạn Phàm liếc mắt, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:

- Sư phụ, ngài định chừng nào thì bắt đầu dạy ta?

- Trước tiên đánh tốt trụ cột.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Mỗi ngày phụ trọng chạy bộ một giờ, về phần phụ trọng bao nhiêu, tự ngươi quyết định.

- A. . . cái này?

Đoạn Phàm gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.

- Phụ trọng 30 cân, ở trong một giờ, chạy mười kilômet, nếu như hoàn thành, ngươi hãy tới tìm ta.

Trần Thanh Đế nhịn không được nhìn hắn xem thường.

Choáng nha, thực cho rằng cái này rất nhẹ nhàng sao?

Bạch Ngọc Đông ở một bên, hít sâu một hơi, cái này. . . cái này thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng, nhất là đối với Đoạn Phàm.

- Sư phụ, người chờ, ngày mai ta sẽ hoàn thành cho ngươi xem.

Vẻ mặt Đoạn Phàm ngạo nghễ nói, trên mặt tràn đầy tự tin. Hừ hừ, chờ ta hoàn thành, xem sư phụ định dạy ta cái gì.

Nhìn thấy bộ dáng của Đoạn Phàm, trong nội tâm Bạch Ngọc Đông cầu nguyện: Đoạn thiếu a, nếu như ngươi có thể trong vòng một tháng hoàn thành, cái kia cũng phải cám ơn trời đất rồi.

- Trần Thanh Đế, không. . . Trần đại thiếu.

Nhìn thấy bọn người Đoạn Phàm ly khai, Võ Thuật ngồi ở ghế phụ, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, nhìn xem Trần Thanh Đế:

- Trần đại thiếu, ngươi đúng là Trần đại thiếu, con mẹ nó, vậy mà dám gạt chúng ta, móa.

- Kháo. . . Ta có nói ta không phải sao?

Đối với Võ Thuật biết rõ thân phận chân thật của hắn, Trần Thanh Đế cũng không có cảm thấy bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Nếu như là Võ Thuật không biết, đó mới gọi là kỳ quái.

- Hừ, khoản này sổ sách, ta trước hết nhớ kỹ. Chờ đến Huyết Nhận, ta mới hảo hảo thu thập ngươi.

Võ Thuật cũng không có giật mình, giật mình cũng giật mình qua, hiện tại khôi phục bình thường rồi.

- Đi Huyết Nhận?

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, cũng bình thường trở lại:

- Cha ta định lúc nào, cho ngươi tiến vào Huyết Nhận? Ách. . . Còn có ta.

- Mấy ngày nữa a.

Võ Thuật xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong:

- Ta ngược lại là rất chờ mong, Huyết Nhận đến cùng có bao nhiêu lợi hại, dùng thực lực của ta, vậy mà nói ta ở bên trong là cặn bã nhất.

- Nói ta là cặn bã cũng thôi, thậm chí ngay cả ngươi cũng là cặn bã.

Vẻ mặt Võ Thuật tức giận bất bình nói:

- Trần đại thiếu, xem ra Quân Thần đại gia, rất xem thường ngươi, còn không biết thực lực của ngươi a.

Tuy Võ Thuật không biết thực lực của Trần Thanh Đế như thế nào, nhưng hắn biết rõ, Trần Thanh Đế so với hắn mạnh hơn rất nhiều.

Đồng thời, cũng làm cho Võ Thuật nhịn không được suy nghĩ, những đồn đãi có quan hệ tới Trần đại thiếu kia, đến cùng có phải tin vịt hay không? Trần Thanh Đế cùng Trần đại thiếu bên trong đồn đãi, đây chính là không có một chỗ tương tự a.

Trần Thanh Đế cùng Võ Thuật lại hàn huyên một hồi, sau đó Võ Thuật đi vào ký túc xá, Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, lái xe trở về.

Sau khi trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế đi tắm rửa, liền nằm trên giường ngủ ngay. Hiện tại Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, chỉ còn lại một khối cuối cùng, coi như là hấp thu, cũng tăng lên không được cái gì.

Kết quả là, Trần Thanh Đế quyết đoán nằm ở trên giường, ngủ.

Cùng lúc đó, trong một vùng ngoại ô hoang vu, Thiết Nam đang điều tra Lữ gia mua sắm Nguyên ngọc gửi ở địa phương nào, đang gặp rắc rối.

Nếu như Trần Thanh Đế ở chỗ này, nhìn thấy đối thủ của Thiết Nam, cái cằm sẽ rơi xuống đất.

- Nam nhân bà bà, ta với ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi theo dõi ta?

Chương Đài xóa đi máu tươi trên khóe miệng, lạnh giọng quát:

- Đừng chọc giận ta, bức ta ra tay, ta không muốn đánh nữ nhân, tuy nhiên, ngươi không quá giống.

- Ngươi. . .

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #505