Chương 47: Không Biết Nên Vui Hay Buồn


Thiếu niên quay đầu lại, mắt lé liếc nhìn Trần Thanh Đế, rất là khinh thường ngạo nghễ nói:

- Tiểu tử, ngươi không phải là kẻ đần chứ?

- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này giá bao nhiêu, ta muốn mua nó.

Đối mặt thiếu niên khiêu khích, Trần Thanh Đế nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp bỏ qua, mở miệng hỏi giá cả một lần nữa.

- 400 vạn, chắc giá.

Lão bản phía sau quầy, có chút dương lông mày, bình thản nói.

- 400 vạn?

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, như thế nào cũng thật không ngờ Càn
Khôn Đỉnh của hắn, ở địa cầu chỉ có giá 400 vạn, thật sự là làm cho hắn
cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Phải biết rằng, Càn Khôn Đỉnh đặt ở thế giới của Trần Thanh Đế, đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Thần Khí,
không biết có bao nhiêu nhân vật Chí tôn vì Càn Khôn Đỉnh này mà liều
ngươi chết ta sống.

Thẳng đến có một ngày, ở dưới cơ duyên xảo hợp, Trần Thanh Đế lấy được Càn Khôn Đỉnh, trận huyết tinh này mới dừng lại.

Trần Thanh Đế đạt được Càn Khôn Đỉnh?

Trừ khi là chán sống.

Không sai, lúc trước tu vi của Trần Thanh Đế ở Tu Chân giới hoàn toàn
không coi vào đâu, bất quá, ai bảo Trần Thanh Đế là yêu nghiệt luyện
đan, luyện khí, luyện phù, bày trận... a.

Mặc cho tu vi ngươi ngưu bức như thế nào, chẳng lẽ ngươi sẽ không có thời điểm thụ thương?
Không có thời điểm cầu đến Trần Thanh Đế? Coi như là Tu Chân giới lúc
ấy, môn phái ngưu bức nhất, cũng không dám đắc tội Trần Thanh Đế.

Cho dù Càn Khôn Đỉnh bị môn phái mạnh nhất đạt được, cũng không có an ổn như ở trong tay Trần Thanh Đế.

Ở trong tay Trần Thanh Đế, cái kia tuyệt đối sẽ không có người nào dám cướp đoạt đấy.

Không có người nguyện ý đắc tội Trần Thanh Đế. Cũng không có ai dám đắc tội với hắn, bởi vì có rất nhiều Chí Tôn từng nợ ân tình của hắn, sẽ có rất nhiều người vì để hắn hả giận mà tận diệt một đại môn phái.

Càn Khôn Đỉnh đã từng khiến cho Tu chân giới gió tanh mưa máu, chỉ có
giá trị 400 vạn. Trần Thanh Đế cũng không biết là may mắn, hay là vì Càn Khôn Đỉnh của mình mà ủy khuất.

- Tiểu tử, ngươi có 400 vạn sao?

Thiếu niên bị không để ý tới, tâm tình rất là khó chịu, chỉ vào Trần Thanh Đế, tràn đầy khinh thường nói:

- Lấy đức hạnh này của ngươi cũng mua nổi sao?

Trần Thanh Đế lần nữa bỏ qua thiếu niên, nhìn lão bản nói ra:

- 400 vạn, chắc giá?

- Con mẹ ngươi có phải đầu óc có vấn đề hay không? Mọi người đều nói rồi, chắc giá, ngươi còn hỏi cái rắm?

Thiếu niên bị không để ý tới lần nữa, tức giận quát:

- Mua thì mua, không mua thì cút ngay, không có tiền còn bày đặt tới nơi này.

- Ta có đắc tội ngươi sao? Kỳ Hoa cư này là nhà của ngươi mở sao?

Trần Thanh Đế có chút nhíu lông mày, trong lòng lóe lên sát cơ, lạnh giọng nói:

- Không phải nhà của ngươi, ngươi phóng rắm làm gì? Cút sang một bên cho bổn thiếu gia.

- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Cũng dám bảo lão tử lăn? Ngươi biết lão tử là người nào không?

Thiếu niên trong cơn giận dữ lập tức quát:

- Tin hay không, hôm nay lão tử khiến ngươi không ra khỏi nơi này?

- Bổn thiếu gia ngược lại là muốn biết một chút.

Mặt mũi Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường, trong cả cái tỉnh thành
này, người dám trêu vào Trần đại thiếu cũng không nhiều. Huống chi, Trần Thanh Đế hiện tại càng là ai cũng không sợ.

Vốn thanh danh
của Trần đại thiếu lan xa, chuyện xấu làm tuyệt, nhưng đối với ngọc
thạch đồ cổ lại không có bất kỳ hứng thú, cho nên, thị trường đồ cổ
không có người nhận thức Trần Thanh Đế.

Nghe kỳ danh, không thấy một lần.

Bằng không thì dùng thanh danh của Trần Thanh Đế, ai chán sống dám chủ
động khiêu khích Trần đại thiếu? Trần đại thiếu không gây người khác,
không đùa giỡn người khác, người khác đã phải thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.

Vốn Trần Thanh Đế là mặc kệ thằng này, chỉ trách, thằng này nói nhảm thật sự là quá nhiều, làm cho Trần đại thiếu cảm thấy rất
là khó chịu.

- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này ta mua, bao lại cho ta.

Trần Thanh Đế móc ra một tấm thẻ vàng ngân hàng, giao cho lão bản.

Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, nếu như hắn mặc cả, vẫn có thể tiện
nghi một ít. Bất quá, Trần đại thiếu lại không làm vậy, chỉ muốn mau
chóng lấy Càn Khôn Đỉnh tới tay.

Hơn nữa, Trần đại thiếu còn
phát hiện, cái Càn Khôn Đỉnh này bề ngoài giống như có chút tổn hại, hắn cần phải mua trở về, hảo hảo nghiên cứu thoáng một phát, hơn nữa còn
phải nghĩ cách chữa trị thoáng một phát.

- Chậm đã...

Thiếu niên sắc mặt khó coi, đột nhiên quát:

- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này là chúng ta nhìn trúng trước, cái Tiểu
Đỉnh này ta muốn. Đồ vật Lý Nhược Phong ta vừa ý, ta ngược lại muốn nhìn ai dám giành giật với ta.

- Kháo, ai con mẹ nó kiêu ngạo như vậy? Mẹ nó, mệt chết lão tử rồi.

Đúng lúc này, một thanh âm thở hổn hển từ dưới lầu vang lên.

- Oanh! Oanh! Oanh...

Chợt, nương theo âm thanh trầm đục này, một viên thịt từ dưới lầu lăn
đi lên, viên thịt vừa tới lầu bốn nhìn thấy Trần Thanh Đế, hét lớn:

- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là để cho ta tìm được, con mẹ nó, ngươi không có việc gì chạy tới đây làm gì.

- Tùy tiện nhìn xem, mua ít đồ.

Trần Thanh Đế nhìn Viên Cầu, Viên đại thiếu cười nhạt một tiếng nói.

- Tại đây có thể có vật gì tốt? Đều là loạn thất bát tao, lên không được mặt bàn.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #47