Chương 347: Phải Có Giác Ngộ Bị Làm Thịt ...


Nhưng mà, Mạnh Ngưng Tuyết y nguyên kiên trì muốn ở bên cạnh Trần đại thiếu.

Trong đó có thể không có bí ẩn ở bên trong sao?

Hiện tại Mạnh Ngưng Tuyết đã biết đồn đãi của Trần đại thiếu hắn, đã
biết Trần đại thiếu hắn không phải là loại người tốt lành gì.

Mà Trần đại thiếu cũng đã cường điệu một lần.

Đã như thế, Mạnh Ngưng Tuyết y nguyên vào biệt thự, càng là muốn ở bên cạnh Trần đại thiếu.

Loại cách làm này, không thể không làm cho Trần đại thiếu hoài nghi.

- Mạnh Ngưng Tuyết, ngươi đến cùng là người nào? Tại sao phải tận lực
tiếp cận ta? Còn làm rõ ràng như thế, là nhắc nhở ta sao?

Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang.

- Ngươi là nói cho ta biết, ngươi đã phát hiện cái gì, ngươi sẽ tiếp tục điều tra?

Cách làm của Mạnh Ngưng Tuyết, thật sự là quá rõ ràng, không thể không khiến người hoài nghi.

Nhưng mà, Mạnh Ngưng Tuyết cứ làm như vậy, cái này chẳng phải là nói
cho Trần Thanh Đế hắn biết: ta đã phát hiện cái gì, ta muốn biết rõ ràng hơn một ít. Hoặc là, ngươi trực tiếp nói cho ta biết. Hoặc là, ta sẽ từ từ đào móc ra.

Cái này có tính là đang gây hấn hay không?

Ở Trần đại thiếu xem ra, đây chính là trần trụi, trắng trợn khiêu khích hắn.

- Tạ Khinh Diệu kia muốn thăm dò ta, Mạnh Ngưng Tuyết này cũng muốn thăm dò ta.

Trần Thanh Đế cau mày, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta có thể cảm nhận được, trên người Tạ Khinh Diệu có loại năng lượng
kỳ quái mà lạ lẫm. Mà trên người Mạnh Ngưng Tuyết, ta lại cái gì cũng
không có phát hiện.

- Mạnh Ngưng Tuyết chỉ là một bình thường người? Hay là ẩn nấp quá sâu, ta căn bản không có phát hiện?

Trong lòng Trần Thanh Đế run lên.

- Ngay cả ta cũng không cách nào phát hiện, Mạnh Ngưng Tuyết mạnh như thế nào?

Trần đại thiếu cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng, Mạnh Ngưng Tuyết chỉ là một người bình thường.

Bất quá, Trần Thanh Đế lại không cách nào từ trên người Mạnh Ngưng Tuyết, phát giác được bất luận năng lượng chấn động gì.

Trần đại thiếu không thể không cẩn thận.

- Thời điểm Mạnh Ngưng Tuyết đến, ta đang tu luyện, lại vừa vặn đột phá. Chẳng lẽ...

Trong nội tâm Trần Thanh Đế cả kinh:

- Chẳng lẽ nàng cảm nhận được năng lượng chấn động, cho nên mới biết rõ ta ở nơi này?

- Nàng lúc này, lại ở bên cạnh ta...

Sắc mặt Trần Thanh Đế trở nên âm trầm:

- Vì dùng phòng ngừa vạn nhất, cho dù tu luyện cũng phải chú ý cẩn thận, không thể có bất kỳ linh khí chấn động mới được.

Bình thường, Trần Thanh Đế tu luyện, căn bản không có đi che lấp linh khí chấn động, dù sao cũng không ai có thể phát hiện.

Nhưng bây giờ bất đồng, ngay ở bên cạnh hắn, là có một cao thủ gợi cảm, Nữ Thần Mạnh Ngưng Tuyết.

Trần đại thiếu, không thể không đề phòng.

Không dám có chút chủ quan.

Cái thân phận Tu Chân giả này, là bí mật lớn nhất của Trần Thanh Đế.

- Hôm nay vẫn là không nên tu luyện.

Trần Thanh Đế đơn giản tắm rửa, mặc một cái quần cộc, cởi trần, đi ra phòng ngủ, gõ vang cửa phòng Mạnh Ngưng Tuyết.

- Mạnh lão sư, em đã tắm rửa rồi, cô tắm xong chưa?

Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Ca ca ta sẽ tới Bá Vương ngạnh thượng cung, nhìn ngươi phản kháng như thế nào.

- Em... em không nên vào, tôi... tôi còn chưa có tắm rửa.

Thanh âm Mạnh Ngưng Tuyết tràn ngập sợ hãi, từ trong phòng đi ra.

- Nữ nhân nha, nói không muốn chính là muốn rồi. Cô lại nói cho em
biết, cô chưa có tắm rửa, như vậy nói cách khác, là để cho em tiến đến
nhìn cô tắm rửa?

Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:

- Mạnh lão sư, em có thể không chịu nổi loại khiêu khích người như cô, em cần phải vào.

- Đừng...

Mạnh Ngưng Tuyết kinh hô, liền nói:

- Trần Thanh Đế, tôi thật sự không có chỗ ở, bằng không thì cũng sẽ không đến chỗ em, tôi cũng không có ý tứ gì khác.

- Vậy sao? Chẳng lẽ là em suy nghĩ nhiều?

Trần Thanh Đế biến sắc, tức giận quát:

- Cô lặp đi lặp lại nhiều lần hấp dẫn em, bây giờ lại còn nói không có ý tứ gì khác, con mẹ nó, cô đến cùng là có ý gì?

- Hiện tại gợi lên dục hỏa của lão tử, cô vậy mà nói không có ý gì sao?

Trần đại thiếu diện mục dữ tợn gầm nhẹ nói:

- Không muốn? Không muốn thì xéo đi cho tôi. Nữ nhân đi vào biệt thự
của bổn thiếu gia, phải có giác ngộ bị bản đại thiếu làm thịt.

Trần Thanh Đế hung hăng càn quấy, bộ dáng dữ tợn, cùngTrần đại thiếu
kia, hoàn toàn chính là một người, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.

Trần đại thiếu lúc này, là một mặt hàng siêu cấp hoàn khố, ngang ngược càn rỡ.

- Muốn dọa ta đi sao?

Trong phòng ngủ, Mạnh Ngưng Tuyết nhíu mày, trên mặt lại tràn ngập sợ hãi nói:

- Tôi... tôi còn chưa nghĩ ra, em cho tôi chút thời gian cân nhắc thoáng một phát, được không?

- Cho cô thời gian cân nhắc? Con mẹ nó, cô đang đùa nghịch lão tử sao?
Lúc này cô vậy mà lùi bước? Lão tử đã tắm rửa tốt tắm rồi.

Trần Thanh Đế tức giận quát:

- Xéo đi nhanh lên, chờ khi nào cô suy nghĩ kỹ, lại đến, móa.

- Đại ca, anh nói chuyện cùng với ai vậy? Ai chọc giận anh tức giận như vậy?

Đúng lúc này, Trần Hương Hương tan học trở về ở dưới lầu, vẻ mặt không giải thích được nói:

- Ở thật xa đã nghe được anh mắng chửi người.

- Ách... Không có việc gì.

Trần Thanh Đế nhíu mày, ngượng ngùng cười cười.

- Em nghe nói, Mạnh lão sư không có chỗ ở, đến nhà của chúng ta ở. Mạnh lão sư tới rồi sao?

Vẻ mặt Trần Hương Hương nghi hoặc nói.

- Khục khục...

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #347