Chương 330: Chú Có Biết Tâm Lý Trị Liệu ...


Hắn cho rằng, Trần Thanh Đế giúp Võ Nghệ, hoàn toàn là vì, Trần Thanh Đế sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.

- Loại chuyện này, nói cho chú chú cũng không rõ.

Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không có tính toán giải thích cái gì. Hơn
nữa, hạt giống hận thế, nói cho bọn hắn cũng sẽ không minh bạch.

- Oa kháo... Xú tiểu tử, chẳng lẽ ngươi là khinh bỉ lão tử? Xem thường lão tử?

Lâm Sát Địch lập tức khó chịu, vậy mà lại một lần nữa bị Trần Thanh Đế khinh bỉ.

- Cái này không phải là xem thường chú, thật sự là bởi vì, chú không hiểu y thuật.

Trần Thanh Đế vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Đây là một loại tâm lý trị liệu, là vì để cho Tiểu Nghệ phát tiết. Chú biết cái gì gọi là tâm lý trị liệu sao?

- Khục khục...

Lâm Sát Địch vội ho một tiếng, quay đầu nhìn Trương Hùng Phi, vẻ mặt xấu hổ nói:

- Hùng Phi, lão tử còn chưa có uống rượu với ngươi, chúng ta tìm quán rượu nào đó, uống hai chén.

- Trong đầu lão tử có mảnh đạn, không thể uống rượu.

Trương Hùng Phi liếc mắt, xoa xoa đôi bàn tay, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:

- Thanh Đế, cháu mới vừa nói, cần thương lượng chi tiết cụ thể, là chi tiết gì?

Trương Hùng Phi một lòng muốn lấy mảnh đạn trong đầu ra, sau đó trở lại bộ đội, ở đâu có công phu cùng lưu manh như Lâm Sát Địch uống rượu a.

- Cụ thể cũng không có gì.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Cháu cần phải đi về chuẩn bị một chút, mà chú cũng cần chuẩn bị một
chút. Dù sao, lấy mảnh đạn trong đầu chú ra, chú cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn mới được.

- Tốt, chú sẽ về từ chức ngay lập tức.

Trương Hùng Phi là Cục trưởng tỉnh cục công an, bất quá, hắn đối với
thân phận không biết bao nhiêu người hâm mộ, một chút cũng không ưa.

Không phải Trương Hùng Phi xem thường chức vị này, hoàn toàn là vì, hắn càng thêm khát vọng trở lại bộ đội.

Trở lại bộ đội, so sánh với Cục trưởng tỉnh cục công an, Trương Hùng
Phi sẽ không chút do dự lựa chọn phía trước, thứ hai với hắn mà nói
chính là một cái rắm.

Nếu như không phải là vì, Trương Hùng
Phi nhiệt tình yêu quốc gia, nhiệt tình yêu quân đội, hắn cũng sẽ không
lựa chọn làm công tác cảnh sát, càng là trong vòng năm năm, bò tới chức
Cục trưởng tỉnh cục công an.

Ở bên trong năm năm này, Trương
Hùng Phi y nguyên dùng tâm tính một người lính, dùng thân phận binh lính Quân Thần, giữ gìn công chúng, giữ gìn ích lợi của quốc gia.

Vô luận là quân nhân hay vẫn là cảnh sát, đều là vì nhân dân phục vụ, vì quốc gia phụ trách.

Trương Hùng Phi bất đắc dĩ xuất ngũ, lại như cũ bảo trì tâm tính bán mạng vì quốc gia, lúc này mới lựa chọn làm cảnh sát.

Hiện tại có thể trở về bộ đội, vì quốc gia làm càng nhiều cống hiến,
càng là có thể trở lại làm thủ hạ Quân Thần, tiếp tục làm lính của Quân
Thần, Trương Hùng Phi đương nhiên sẽ không đi làm cái Cục trưởng tỉnh
cục công an gì rồi.

- Đúng rồi, Thanh Đế...

Trương Hùng Phi vừa chạy vài bước, như là nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Trần Thanh Đế nói:

- Cháu chừng nào thì trở về?

- Buổi tối hôm nay sẽ trở về.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Hùng Phi thúc, chú an bài tốt hết thảy, làm xong thủ tục từ chức, trực tiếp đi tìm cháu là được.

- Ân.

Trương Hùng Phi nhẹ gật đầu, nói ra:

- Ta chỉ sợ phải qua mấy ngày nữa mới có thể đi qua, dù sao muốn làm thủ tục từ chức, cũng không thể qua loa đại khái.

- Lâm Sát Địch, ngươi chờ cho lão tử, chờ lão tử lấy mảnh đạn trong đầu ra, sẽ cho ngươi say bò mà về.

Trương Hùng Phi chấn động toàn thân, trầm giọng nói:

- Nói cho Quân Thần, nói Trương Hùng Phi ta rất nhanh sẽ về đơn vị, đừng ghét bỏ.

Trương Hùng Phi nước mắt chảy xuống, hít sâu một hơi đi ra ngoài.

Ông...

Thanh âm động cơ ô tô liên tục vang lên, tùy theo rất nhanh đi xa.

Xem ra, Trương Hùng Phi rất gấp.

- Tiểu Nghệ, anh mang em đi gặp đại ca của em.

Trần Thanh Đế nhìn Võ Nghệ, thở dài một tiếng, nói ra:

- Đến bệnh viện, sẽ xử lý miệng vết thương của em, lưu lại sẹo sẽ rất khó coi.

- A...

Võ Nghệ sợ hãi kêu lên một cái, đuổi kịp Trần Thanh Đế, nói ra:

- Thanh Đế ca ca, anh ngàn vạn lần đừng để cho trên trán của em lưu lại vết sẹo, bằng không thì có thể xấu hổ chết rồi.

Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, huống chi bản thân Võ Nghệ là một đại mỹ nữ, là hoa hậu giảng đường của Cao trung thành phố.

- Ha ha, sẽ không đâu.

Trần Thanh Đế mỉm cười, nhìn bộ dáng Võ Nghệ, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:

- Nếu như đem Tiểu Nghệ trở về, cho nàng ở cùng Hương Hương và Lâm Tĩnh Nhu, có lẽ có thể cải biến a.

Võ Nghệ thay đổi, cũng chỉ là sơ bộ cải biến, cũng không có định hình,
vẫn có một tia hi vọng cải biến. Bất quá, cũng chỉ là một tia hi vọng.

- Oa kháo...

Đúng lúc này, Lâm Sát Địch mắt choáng váng, trực tiếp từ trên mặt đất nhảy lên, chửi ầm nói:

- Con mẹ nó, vậy mà không người nào để ý đến lão tử? Cái này con mẹ nó chính là sự tình gì a?

- Trần Thanh Đế, đồ phá hoại ngươi, đợi lão tử một chút, lão tử cũng
đến xem tên Võ Thuật kia, đến cùng có bao nhiêu lợi hại.

Lâm Sát Địch kêu gào một tiếng, rất nhanh đuổi theo.

Về phần thi thể của Phùng Kiến Nhân cùng Tỉnh Tư, cũng không người nào
để ý. Vô luận là Trần Thanh Đế, hay là Lâm Sát Địch cũng biết, sẽ có
người xử lý.

- Đại ca...

Bệnh viện nhân dân thành
phố, Võ Nghệ nhìn thấy Võ Thuật bị băng bó như xác ướp, lập tức nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #330