Chương 33: Lại Muốn Để Cho Ta Chết (2) ...


Trong nội tâm Trần Phong Nhiên lo lắng, vội vàng giải thích nói:

- Đại ca, trên xe ngồi nhiều một người, vậy thì nhiều một phần sức nặng, tùy thời đều có thể ảnh hưởng đến kết quả đua xe.

- Phong Nhiên, ngươi nói không tệ...

Trần Thanh Đế nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Trần Phong Nhiên, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:

- Trần Phong Nhiên khẩn trương như thế, nghĩ đến là không muốn, cũng không dám để cho Lâm Tĩnh Nhu gặp chuyện không may.

- Lâm Tĩnh Nhu là một cái bùa hộ mệnh như vậy, không lợi dụng mới là ngu
ngốc? Để cho Lâm Tĩnh Nhu lên xe, có lẽ có thể giảm bớt một chút phiền
toái.

Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế nhìn Lâm Tĩnh Nhu quăng tới ánh mắt giết người, nói ra:

- Phong Nhiên, ngươi nói có đúng không sai, bất quá... nếu như là bởi vì
Lâm Tĩnh Nhu ngồi trên xe thua, cái kia Lâm Tĩnh Nhu cũng trách không
được ta rồi. Nếu như không cho nàng ngồi ở trong xe, Phong Nhiên a,
ngươi cũng biết, sẽ có hậu quả gì.

- Hừ, coi như ngươi thức thời.

Lâm Tĩnh Nhu thoả mãn nhìn Trần Thanh Đế, đầu mâu lại chỉ hướng Trần Phong Nhiên:

- Trần Phong Nhiên, ngươi một mực không cho ta lên xe, ngươi đến cùng là có ý gì?

- Ta... Ta có thể có ý gì, chị Tĩnh Nhu, ta... ta không phải là vì chị sao.

Sắc mặt Trần Phong Nhiên lập tức trở nên khó coi không thôi.

- Chuyện của ta, ngươi tốt nhất không nên quản.

Nói xong, Lâm Tĩnh Nhu không thèm nhìn Trần Phong Nhiên, khí ục ục chui vào xe của Trần Thanh Đế, ngồi ở ghế phụ chờ đợi.

- Ta...

Trần Phong Nhiên nắm chặt hai đấm, sắc mặt tái nhợt.

- Xem đạo hạnh của Trần Phong Nhiên, còn chưa đủ sâu a.

Nhìn thấy phản ứng của Trần Phong Nhiên, Trần Thanh Đế âm thầm lắc đầu, thở
dài một tiếng, lập tức quay người chui vào trong chiến xa của hắn.

- Lâm Tĩnh Nhu ngồi trên xe của ta, tất nhiên làm rối loạn kế hoạch của
bọn hắn, bằng không thì Trần Phong Nhiên không sẽ phản ứng như thế.

Trần Thanh Đế âm thầm liếc nhìn Lâm Tĩnh Nhu, trong lòng thầm nghĩ:

- Mà Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát cũng sẽ đem việc này, hướng Lữ Bất Phàm sau lưng bọn hắn báo cáo.

- Cuối cùng nhất là dựa theo nguyên kế hoạch tiến hành hay không, quyền quyết định này, chỉ sợ nằm ở trên người Lữ Bất Phàm.

Ở chỗ sâu trong hai con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:

- Ta ngược lại muốn nhìn, Lữ Bất Phàm ngươi phải chăng đáng chết hay không.

Nửa đường đột nhiên giết ra biến cố Lâm Tĩnh Nhu này, kế hoạch của Trần
Phong Nhiên phải chăng tiếp tục chấp hành, hay bị Trần Phong Nhiên khống chế. Cũng có thể nói, Trần Phong Nhiên đã bị mất quyền lực rồi.

Lữ gia Lữ Bất Phàm mới thật sự là người khống chế hết thảy.

Nếu như Trần Phong Nhiên có quyền lực kia, vậy kế hoạch sẽ hủy bỏ, cũng ý
nghĩa, không có tiếp tục ở trong thi đấu giết Trần Thanh Đế.

Đáng tiếc... Trần Phong Nhiên không có quyền lực đó.

Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế mới muốn biết, Lữ gia Lữ Bất Phàm
phải chăng có đáng chết. Nếu như tiếp tục mưu hại Trần đại thiếu hắn,
tất nhiên là Lữ Bất Phàm quyết định.

Như thế, Lữ Bất Phàm đáng chết.

Đương nhiên, đối với Trần Phong Nhiên, Trần Thanh Đế cũng sẽ không bỏ qua.
Người muốn Trần Thanh Đế hắn chết, không có một cái có thể có kết cục
tốt.

Với tư cách địch nhân của Trần Thanh Đế, phải có giác ngộ với cái chết.

Địch nhân?

Trần Thanh Đế từ trước đến nay đều để cho địch nhân của mình, sám hối ở bên trong hủ tro cốt.

- Chị Tĩnh Nhu, chị thực không nên...

Trần Hương Hương đi đến bên cạnh xe, đối với Lâm Tĩnh Nhu ngồi ở ghế phụ, rất là lo lắng nói:

- Chị Tĩnh Nhu, chị phải cẩn thận một chút.

- Yên tâm đi, có vận khí của ta, Trần Thanh Đế nhất định sẽ thắng.

Lâm Tĩnh Nhu nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tự tin nói.

Vận khí loại đồ chơi này, lúc trước Lâm Tĩnh Nhu là cảm nhận được thấy. Lâm Tĩnh Nhu tin tưởng, chỉ cần nàng ngồi ở trong xe, có nàng mang đến vận
khí, Trần Thanh Đế nhất định sẽ không thua.

Lâm Tĩnh Nhu cũng
không nói, Lâm Tĩnh Nhu cố ý muốn ngồi ở ghế phụ, không chỉ là vì mang
đến vận khí cho Trần Thanh Đế đơn giản như vậy.

Bởi vì, Lâm Tĩnh Nhu cảm thấy, trận đua xe này thật không đơn giản.

- Trần đại thiếu, tùy tiện thi đấu một hồi là được, thua tính toán tiểu đệ, đừng quá dốc sức liều mạng.

Viên Cầu, Viên đại thiếu trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Trong quá trình đua xe tùy thời đều sẽ xuất hiện nguy hiểm, ngươi phải
cẩn thận một chút. Thua thì thua không có gì lớn, hơn nữa, ngươi cũng
không có thắng qua.

Bởi vì sự tình Viên đại thiếu hắn, Trần Thanh Đế mới đua xe. Tuy Viên Cầu là siêu cấp ăn chơi thiếu gia, nhưng lại
không phải người ngu, cũng cảm giác được, trận đua xe này không đơn
giản. Về phần có vấn đề ở đâu, Viên đại thiếu cũng không biết.

Về phần Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, muốn nhờ trận đua xe này hại Trần
Thanh Đế, ở Viên Cầu xem ra, bọn hắn còn không có lá gan này. Hậu quả,
cũng không phải Lữ gia có thể chịu nổi.

Không dám hại Trần Thanh
Đế, cái này lại để cho Viên đại thiếu rất là không rõ, mục đích của Lữ
Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát là cái gì.

- Viên mập mạp, ngươi có thể đừng nói chuyện hay không? Vì sao kêu ta cho tới bây giờ không có thắng qua? Trước kia không có thắng qua, chẳng lẽ hiện tại không thể thắng?
Có vận khí của Lâm Tĩnh Nhu, muốn không thắng cũng khó khăn.

Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:

- Ca ca ta là đến thắng tiền, không phải thua tiền.

Nha, không vì Viên đại thiếu ngươi, ca ca ta há có thể chạy tới đua xe? Mục tiêu chính thức của người ta không phải nằm ở ngươi?

Đúng lúc này, Lữ Hậu Tích đã đi tới, đối với Trần Thanh Đế nói:

- Trần đại thiếu, vẫn là quy củ cũ, ai chạy tới đỉnh Cửu Loan thi đấu trước, coi như người đó thắng.

Đường Cửu Loan thi đấu, kỳ thật là một đường núi. Từ chân núi đến đỉnh núi,
chỗ ngoặc rất nhiều, bất quá trong đó có chín chỗ rẽ thập phần hung
hiểm, cho nên mới gọi đường Cửu Loan thi đấu.

- Nói nhảm quá nhiều rồi, còn không tranh thủ thời gian bắt đầu, bổn thiếu gia không có nhiều thời gian lãng phí như vậy.

Đang khi nói chuyện, Trần Thanh Đế liếc nhìn chiếc xe bên cạnh.

Vị lái xe này của Lữ Hậu Tích, làm cho Trần Thanh Đế cảm giác rất lạ lẫm, ở trong trí nhớ của hắn, cũng không có người như vậy. Bất quá, xem bộ
dáng, người này không quá giống người Hoa Hạ.

- Tốt, vậy thì bắt đầu.

Lữ Hậu Tích vứt bỏ một câu, lập tức xoay người qua, trong nội tâm cười lạnh không thôi:

- Hiện tại ngại lãng phí thời gian, đợi lát nữa, ngươi khát vọng nhiều một ít thời gian cũng chỉ là yêu cầu xa vời, hừ!

Một phút đồng hồ sau, Trần Thanh Đế điều khiển lấy chiếc CCXR của hắn cùng
lái xe Lữ gia, cùng nhau tiến nhập đường thi đấu, chuẩn bị bắt đầu.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #33