Chương 315: Chỗ Dựa Biến Thành Cá Mập (2) ...


Coi như là hiểu biết.

Bất quá, Phùng Kiến Nhân không dám xác
định, phải chăng có thể gọi thông điện thoại của Lữ Tứ hay không. Cho dù gọi thông, Lữ Tứ có giúp hắn hay không.

Phải biết rằng, gọi
nhiều điện thoại như vậy, người ta vừa nghe đến là Trần Chấn Hoa, tất cả đều mắng to, sau đó cúp điện thoại.

Do đó có thể thấy được,
bối cảnh của Trần Chấn Hoa phi thường cường hãn. Trọng yếu hơn là, Phùng Kiến Nhân mơ hồ đoán đến, Trần Chấn Hoa rất có thể là người Trần gia ở
kinh thành.

Thế lực Trần gia ở kinh thành, so với Lữ gia còn muốn ngưu bức hơn.

Thế lực Lữ gia ở thương chính lưỡng giới là vô cùng to lớn. Trần gia thì là ở quân đội, là Tam đại cự đầu quân đội.

Suy đoán đến những thứ này, ở Phùng Kiến Nhân xem ra, cũng chỉ có Lữ Tứ mới có khả năng cứu hắn.

Bất quá, Lữ Tứ là người Lữ gia không sai, nhưng không có được Lữ gia
gia chủ, Lữ Văn coi trọng. Từ bên trong phàn nàn của Lữ Tứ, Phùng Kiến
Nhân có thể nhìn ra.

Hơn nữa, Lữ Tứ có thể vì một tiểu nhân vật như Phùng Kiến Nhân hắn, mà ra mặt chống đối cùng Trần gia hay không?

Quan hệ của Phùng Kiến Nhân và Lữ Tứ, nhìn như không tệ, kì thực chưa
qua bất kỳ khảo nghiệm nào. Chỉ là quan hệ rượu thịt, là thay Lữ Tứ cung cấp mỹ nữ vui đùa mà thôi.

Lữ Tứ có thể vì một con cờ mà đắc tội Trần gia hay không?

Hiện tại, Phùng Kiến Nhân cầu nguyện có thể gọi thông điện thoại Lữ Tứ, cầu nguyện Trần Chấn Hoa không phải người Trần gia ở kinh thành.

- Lữ gia Lữ Tứ?

Trần Thanh Đế ở một bên, thân thể khẽ động, ngay thời điểm Phùng Kiến
Nhân chuẩn bị đè phím gọi, một cước đá bay điện thoại trong tay hắn.

Đồng thời, Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch đều chuẩn bị động thủ. Bất
quá, đã chậm một bước, bị Trần Thanh Đế vượt lên trước rồi.

- Ngươi. . . không phải ngươi muốn cho ta gọi điện thoại sao? Như thế nào, hiện tại biết sợ rồi sao?

Điện thoại trong tay Phùng Kiến Nhân bị đá bay, không chỉ có không sợ hãi, trái lại còn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Phải biết rằng, Phùng Kiến Nhân cũng không dám cam đoan, nhất định có
thể gọi thông điện thoại của Lữ Tứ, càng không dám xác định, Lữ Tứ sẽ ra mặt cứu hắn.

Bất quá, ở thời khắc này, Phùng Kiến Nhân có
một điểm có thể khẳng định: bối cảnh của Trần Chấn Hoa cùng Trần Thanh
Đế không đơn giản, nhưng lại không phải người Trần gia ở kinh thành, thế lực không bằng Lữ gia.

Bằng không thì Trần Thanh Đế sẽ không đột nhiên động thủ, ngăn cản hắn gọi cú điện thoại này.

- Ta là người phe phái Lữ gia, hiện tại các ngươi tốt nhất đưa ta đi bệnh viện.

Phùng Kiến Nhân quát:

- Bằng không thì toàn bộ các ngươi đều phải chết.

- Cho dù đưa ngươi vào bệnh viện, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn tàn tật.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nếu như thế, còn không bằng đưa ngươi xuống Địa ngục, cho ngươi đến bên trong hủ tro cốt sám hối.

- Sám hối bên trong hủ tro cốt? Ha ha, ta thích.

Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế, thoả mãn nhẹ gật đầu. Hắn càng ngày
càng phát hiện, Trần Thanh Đế cùng trước kia có biến hóa cực lớn.

Biến hóa cực lớn.

Trần Thanh Đế nhún vai, cũng không nói lời nào.

- Hiện tại các ngươi đi đến nhà của Phùng Kiến Nhân, lấy tất cả chứng cớ đến cho lão tử.

Trần Chấn Hoa không tin, Phùng Kiến Nhân có liên hệ cùng nhiều người như vậy, lại không để lại một chút chứng cớ.

- Vâng!

Mười tên quân nhân, mang súng nhanh đi ra Cục Công An thành phố.

Phùng Kiến Nhân thấy thế, mặt sắc kịch biến.

- Các ngươi lập tức điều động 24 chi bộ đội, bằng tốc độ nhanh nhất, bắt toàn bộ 24 người kia. Về phần Lữ Tứ. . .

Trần Chấn Hoa nhíu mày, cười lạnh không thôi:

- Lão tử sẽ đích thân dẫn đội bắt hắn. Lão bất tử Lữ Văn kia, nhìn ngươi che chở con của ngươi như thế nào.

Phái người khác đi bắt Lữ Tứ, sẽ không có dễ dàng như vậy. Nếu đổi lại là Trần Chấn Hoa, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần có chứng cớ, cho dù là một chút, Trần Chấn Hoa cũng có đầy đủ nắm chắc giết chết Lữ Tứ.

Về phần mặt mũi Lữ Văn?

Con mẹ nó, cùng Trần Chấn Hoa giảng mặt mũi? Đầu bị cây hoa cúc kẹp tàn hay sao?

Vì cái gì ngăn cản Phùng Kiến Nhân gọi điện thoại cho Lữ Tứ, cái kia còn không đơn giản sao?

Một khi để cho Lữ Tứ biết rõ, Phùng Kiến Nhân hắn đã rơi vào trong tay
Trần Chấn Hoa, Lữ Tứ tất nhiên sẽ trước tiên tìm Lữ Văn.

Đã đến lúc kia, có Lữ Văn âm thầm khống chế, đừng nói là bắt Lữ Tứ, coi như là 24 người khác cũng rất khó bắt được.

Mà Trần Chấn Hoa là muốn thừa dịp 24 người kia, còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, bắt tất cả bọn chúng.

- Vâng!

Quân nhân còn lại, ngay ngắn lấy ra công cụ truyền tin đặc thù, bắt đầu hạ đạt mệnh lệnh của Trần Chấn Hoa. Đồng thời, mệnh lệnh của Quân Thần, cũng thành cơ mật cao nhất.

Từng mệnh lệnh của Quân Thần, cái kia đều là cơ mật cao nhất.

- Lâm Sát Địch, lần này lão tử muốn nhờ ngươi giúp một việc.

Ánh mắt của Trần Chấn Hoa, đã rơi vào trên người Lâm Sát Địch:

- Chỉ cần ngươi làm tốt, lão tử mời ngươi uống rượu.

- Còn uống rượu? Hừ, nhớ rõ chuẩn bị Mao Đài tốt nhất cho lão tử.

Lâm Sát Địch đương nhiên minh bạch ý tứ của Trần Chấn Hoa, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:

- Hôm qua lão tử còn đang suy nghĩ, những cháu trai kia của ta, lúc nào mới có thể đi Lữ gia đại náo một hồi. Cái này tốt, hôm nay đã có cơ hội rồi. Con mẹ nó, là lão tử ra lệnh.

Trần Chấn Hoa mời Lâm Sát Địch hỗ trợ, chính là vì ngăn chặn Lữ Văn, nhiễu loạn ánh mắt của Lữ
Văn. Làm cho Lữ Văn còn không có kịp phản ứng, bắt tất cả mọi người lại.

- Lâm Bảo, bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia các ngươi, hiện tại xuất động cho lão tử. Đi đến Lữ gia đập phá cho lão tử, gặp người đánh người, thấy
vật nện vật.

Lâm Sát Địch chửi ầm lên nói:

- Con mẹ nó, ngay cả tên phế vật Trần Thanh Đế kia cũng dám đập phá Lữ gia, các ngươi chẳng lẽ là bọn hèn nhát sao?

- Lâm gia chúng ta, tuyệt đối không thể bại bởi Trần gia. Nếu như đánh
được lão bất tử Lữ Văn kia, lão tử trở về tự mình mời các ngươi uống
rượu.

Lâm Sát Địch lạnh giọng quát:

- Hiện tại mang đội ngũ, giết đi qua, đừng cho lão tử mặt mũi, hung hăng nện cho ta.

Nói xong, Lâm Sát Địch cúp điện thoại.

Có mệnh lệnh của Lâm Sát Địch hắn, bốn lưu manh Bảo Vệ Quốc Gia kia, là chuyện gì cũng có thể làm được.

Mặc dù nói, Lâm Bảo ở lúc đạt được mệnh lệnh của Lâm Sát Địch, suýt nữa bị sợ đái. Nhưng mà, vừa nghĩ tới Trần Thanh Đế dám làm, chúng ta vì
cái gì không dám?

Chẳng lẽ chúng ta ngay cả phế vật Trần Thanh Đế kia cũng không bằng?

Lâm Bảo nổi giận, quyết định rồi, còn phải làm đẹp hơn Trần Thanh Đế.

Nghe được Trần Chấn Hoa liên tục hạ lệnh, Phùng Kiến Nhân bị đánh nằm
trên mặt đất, trên mặt đã tràn đầy tuyệt vọng, mặt xám như tro.

Bất quá, Phùng Kiến Nhân còn ôm lấy một tia hi vọng, là Lữ gia.

Nhưng mà. . . sau khi Phùng Kiến Nhân nghe được Lâm Sát Địch hạ mệnh
lệnh, hắn triệt để tuyệt vọng, hắn biết rõ mình chết chắc rồi.

Trần Thanh Đế đập phá Lữ gia?

Thiếu niên đánh hắn kia, không phải là Trần Thanh Đế sao?

Hiện tại, Lâm Sát Địch lại để cho người đi nện Lữ gia?

Trời....!

Phùng Kiến Nhân sắp điên rồi, đồng thời, cũng khẳng định thân phận của
Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch. Một cái, là Trần gia kinh thành, một
cái là Lâm gia kinh thành.

Bằng không thì ai dám đi nện Lữ gia? Ngay cả Lữ gia gia chủ, Lữ Văn cũng muốn đánh?

Hắn đắc tội Trần gia cùng Lâm gia, coi như là Lữ Tứ chịu giúp hắn, cũng quyết cứu không được Phùng Kiến Nhân hắn.

Phùng Kiến Nhân triệt để tuyệt vọng.

Tỉnh Tư ở một bên, thì trực tiếp bị sợ hôn mê bất tỉnh.

Nàng cũng biết, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Cái kia. . . cái kia. . . tiểu. . . tiểu Trần. . .

Lúc này, Lưu đại thúc còn ở trong xe không dám xuống xe, cầm điện
thoại, mở cửa xe xuống xe, cả thân thể đều đang không ngừng sợ run.

- Lưu đại thúc, làm sao vậy?

Thanh âm của Trần Thanh Đế, trở nên ôn nhu.

- Ngươi. . . hiện tại có thể chở ta về nhà lấy tiền được hay không?

Lưu đại thúc cúi đầu, nhìn điện thoại trong tay, dùng đến thanh âm run rẩy nói:

- Lúc ấy người trong thôn đưa Võ lão gia tử vào bệnh viện, bởi vì quá
gấp không mang tiền. Hiện tại. . . hiện tại bệnh viện muốn đuổi Võ lão
gia tử ra khỏi bệnh viện.

- Võ lão gia tử? Gia gia của Võ Thuật? Hắn làm sao vậy?

Không đợi Trần Thanh Đế nói chuyện, Trần Chấn Hoa liên tục tiến lên, sát khí xông mạnh:

- Hiện tại Võ lão gia tử ở bệnh viện nào, nhanh mang ta đi.

- Tại. . . tại bệnh viện huyện.

Lưu đại thúc nhịn không được lui về phía sau một bước, nói ra.

- Lưu đại thúc, chú không cần sợ, hiện tại mang cháu đi.

Trần Thanh Đế nhanh lên xe, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

- Lão tử cũng đi.

Trần Chấn Hoa cũng chui vào xe, nhìn Lâm Sát Địch nói:

- Lão tử có việc gấp, ở đây giao cho ngươi.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #315