Chương 309: Quân Thần Nộ, Thiên Địa Che!


Vừa tới đến cửa thôn, Trần Thanh Đế nhạy cảm bắt được mùi huyết tinh, sắc mặt liền biến đổi.

- Đại thúc, xin hỏi nhà Võ Thuật ở địa phương nào?

Trần Thanh Đế chứng kiến một nông dân trung niên khiêng xẻng đi tới, liền dừng xe lại hỏi.

- Võ Thuật?

Trung niên nông dân cao thấp dò xét Trần Thanh Đế, lại nhìn xe của Trần Thanh Đế một chút, hỏi:

- Cậu là gì với Võ Thuật?

- Cháu là đồng học của Võ Thuật.

Trần Thanh Đế biết rõ Võ Thuật là ở Lưu Gia Thôn này, hắn không có tìm nhầm, liền hỏi:

- Đại thúc, gần đây có phải nhà Võ Thuật đã xảy ra chuyện gì hay không?

- Nhà Võ Thuật xảy ra chuyện lớn.

Trung niên thổn thức không thôi, nói:

- Võ Thuật giết người, hiện tại thành tội phạm giết người, đêm qua đã bị cảnh sát bắt đi rồi.

- Cái gì?

Trần Thanh Đế nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.

- Võ Thuật giết người? Cái này... Điều này sao có thể?

Trần Thanh Đế một mực đều bất an, Chu Trướng cùng Trịnh Lục không có chuyện gì, mà Võ Thuật đột nhiên về nhà.

Không cần nghĩ, Trần Thanh Đế cũng biết, nhà Võ Thuật đã xảy ra chuyện.

Hơn nữa, ở cửa thôn có mùi máu tanh cùng vết máu, Trần Thanh Đế cho rằng, rất có thể có quan hệ cùng Võ Thuật.

Chỉ là, Trần Thanh Đế như thế nào cũng thật không ngờ, Võ Thuật vậy mà giết người. Còn đêm qua đã bị cảnh sát bắt đi.

Giết người, không đáng sợ, tối hôm qua Trần Thanh Đế cũng đã giết
người. Một lần giết tám người, trong đó còn có bốn gã cảnh sát.

Trần Thanh Đế ở kiếp trước, người chết ở trên tay hắn, nhất là Tà Tu, càng là vô số kể, hai tay dính đầy máu tươi.

Trần đại thiếu sở dĩ khiếp sợ, hoàn toàn là vì Võ Thuật vậy mà sẽ giết người.

Hắn tình nguyện tin tưởng, hai tên gia hỏa Chu Trướng cùng Trịnh Lục
kia giết người, cũng quyết sẽ không tin tưởng, cũng không thể tin được
Võ Thuật giết người.

Võ Thuật là người luyện võ, tính tình
tuy nóng nảy, nhưng lực ức chế còn là rất mạnh. Cho dù thật sự tức giận, cũng tối đa là đánh tàn phế mà thôi.

Giết người?

Làm sao có thể?

Võ Thuật giết người, Trần Thanh Đế không thể tin được.

Nhưng mà, người ta đã nói như vậy rồi, hơn nữa vết máu cùng mùi vị máu
tanh ở cửa thôn. Trần Thanh Đế biết rõ, Võ Thuật thật sự giết người.

Võ Thuật giết người, tất nhiên là phẫn nộ đã đến cực hạn.

- Đại thúc, người có biết Võ Thuật bị cảnh sát bắt tới nơi nào hay không?

Trần Thanh Đế lo lắng hỏi.

Võ Thuật giết người, bất kể là giết ai, bị cảnh sát bắt, cũng sẽ không
có kết cục tốt gì. Trần Thanh Đế thật sự nóng nảy, huynh đệ của hắn bị
cảnh sát bắt.

Hơn nữa, Trần Thanh Đế có đầy đủ lý do tin tưởng, Võ Thuật là quyết sẽ không chủ động thêu dệt chuyện giết người.

Nhất định là xảy ra chuyện gì.

Vô luận là nguyên nhân gì, cho dù hết thảy đều là Võ Thuật sai, Trần
Thanh Đế cũng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới Võ
Thuật.

Tuyệt không.

Bởi vì, Võ Thuật là huynh đệ của Trần Thanh Đế thừa nhận.

- Cái này tôi không rõ lắm, bất quá, người Võ Thuật giết kia, bối cảnh rất lớn.

Trung niên nghĩ mà sợ nói:

- Người kia là con trai của bí thư thị ủy, bí thư thị ủy a.

- Bí thư thị ủy?

Trần Thanh Đế nhướng mày, liền nói:

- Đại thúc, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao Võ Thuật lại giết con trai của bí thư thị ủy?

- Đại thúc, lên xe nói sau.

Trần Thanh Đế biết rõ Võ Thuật giết là con trai bí thư thị ủy, cũng đoán ra lúc này Võ Thuật bị bắt đến địa phương nào.

Hơn nữa, tình huống tuyệt đối không tốt, sẽ rất thảm.

Trần Thanh Đế rất gấp.

- Cái này... Vậy được rồi.

Trung niên nhét xẻng trong tay vào ven đường, lên xe của Trần Thanh Đế.

- Con trai bí thư thị ủy kia, quả thực là táng tận thiên lương, ngay
ngày hôm qua thiếu chút nữa cưỡng gian em gái của Võ Thuật, Võ Nghệ rồi. Khá tốt Võ lão gia tử kịp thời chạy đến, đuổi bọn chúng đi.

- Người ta là con trai của bí thư thị ủy a, như thế nào sẽ tha cho một
nhà Võ lão gia tử? Sau đó, trước sau mang theo hai nhóm người đến, đánh
Võ lão gia tử thành trọng thương.

- Đêm qua, Võ lão gia tử đã hôn mê, bị đưa vào bệnh viện huyện...

Trên đường đi, xe của Trần Thanh Đế càng lúc càng nhanh, theo không
ngừng nghe trung niên giảng thuật, sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng
âm trầm.

Trong nội tâm chỉ có ba chữ: giết rất tốt.

Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn của tổng cục công an thành phố, bị
người bạo lực đạp ra. Hai mắt Trần Chấn Hoa hiện đầy tơ máu, đằng đằng
sát khí vọt vào.

Mà ngay cả Lâm Sát Địch, cũng cùng đi theo.

Ở sau lưng Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch, còn có một chi quân đội, ngay ngắn vọt lên, lập tức chắn đầy phòng thẩm vấn.

- Các ngươi là muốn chết.

Trần Chấn Hoa nhìn Võ Thuật đã không thành hình người, tròng mắt muốn nứt, sát khí xông mạnh, tức giận quát.

- Hai người các ngươi, đưa Võ Thuật vào bệnh viện cho lão tử.

Trần Chấn Hoa nhìn hai gã quân nhân khiêng Võ Thuật đi, chỉ vào Lâm Sát Địch nói:

- Nếu Võ Thuật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi.

- Gì cơ?

Lâm Sát Địch lập tức trợn tròn mắt.

Con mẹ nó, cái này cùng lão tử có quan hệ gì? Ta tối hôm qua đi nhà của ngươi uống rượu, lại không có cho ngươi uống, ngươi uống say hỏng việc, có thể trách lão tử sao?

Bất quá, Lâm Sát Địch lại không dám nói ra.

Bởi vì hắn tinh tường cảm giác được, Trần Chấn Hoa thật sự nổi giận.
Đồng thời, Lâm Sát Địch cũng đặc biệt hiếu kỳ, cầu nguyện Võ Thuật đừng
treo.

Đương nhiên, Lâm Sát Địch không phải sợ Trần Chấn Hoa,
hắn là muốn biết, đến cùng là một hạt giống dạng gì, lại có thể làm cho
Trần Chấn Hoa coi trọng như thế.

- Gọi điện thoại cho bí thư thị ủy các ngươi, bảo cho hắn cút ngay đến cho ta.

Trần Chấn Hoa một bả nắm một gã cảnh sát, hung hăng ném tới một bên, lạnh giọng nói.

Quân Thần nộ, Thiên Địa che!

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #309