Chương 297: Ngu Ngốc


Trần Thanh Đế rất là bình thản, chỉ vào một gã cảnh quan nói:

- Lấy cho ta cái ghế dựa, có chút mệt mỏi.

- A... Nha...

Tên cảnh quan bị điểm đến tên kia, toàn thân rung mạnh, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.

- Ngài... Ngài cái ghế.

Rất nhanh người cảnh quan này lấy tới một cái ghế, dùng đến y phục của mình, không ngừng chà lau:

- Ngài... Ngài mời ngồi.

- Ân.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhìn tên cảnh quan kia, mỉm cười nói ra:

- Cảm ơn!

Cám ơn?

Tên cảnh quan kia trừng lớn hai mắt, cúi lấy thân thể sững sờ ở đó, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.

Hắn... Hắn vậy mà nói cám ơn với ta?

Sát Thần vậy mà nói cám ơn với ta?

Tất cả mọi người không tin lỗ tai của mình, đều đang hoài nghi, là không phải mình nghe lầm.

- Không... Không cần khách khí...

Tên cảnh sát này có thể khẳng định, cái kia tuyệt đối không có nghe lầm, hơn nữa, còn chứng kiến Trần Thanh Đế cười với hắn, hình như là rất hữu hảo.

- Bọn hắn có thể chống đỡ không được bao lâu, không có người gọi điện thoại cho tên cục trưởng Cục y tế sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh nhạt nói.

- Các ngươi đều là người chết sao, còn không gọi điện thoại, tin lão nương giết toàn bộ các ngươi hay không?

Lúc này, Đậu Giang Hồng kịch liệt đau nhức tức giận quát:

- Chồng của bà đến, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi...

- Con mẹ nó, ngu ngốc, ngu ngốc...

Dưới đáy lòng những cảnh quan kia, đều hung hăng khinh bỉ, mắng Đậu Giang Hồng một trận.

Nha, ngươi cũng không nhìn tình huống bây giờ là như thế nào, lại còn dám như hăng càn quấy thế hung.

- Cái kia... Cái kia,... Hà cục trưởng trong vòng nửa giờ sẽ đến...

Trong đó có một cảnh quan cúp điện thoại, dùng đến thanh âm run rẩy nói.

- Ân.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, có chút nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa, cứ như vậy chờ Hà Tri Minh đến.

Giết Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước, đối với Trần Thanh Đế mà nói, chỉ là chuyện phất tay mà thôi, so với bóp chết một con kiến còn muốn dễ dàng.

Bất quá, cứ như vậy giết bọn hắn, thật sự là quá tiện nghi bọn hắn rồi.

Đánh huynh đệ Trần Thanh Đế hắn trọng thương, chết, đó là phải chết, bất quá, tuyệt đối sẽ không chết đơn giản.

Bởi vì, Trần đại thiếu không cho phép.

- Là ai to gan như vậy, lại dám đánh vợ cùng con trai của lão tử?

24~25 phút đồng hồ sau, một tiếng gầm đột nhiên vang lên.

Hà Tri Minh vô cùng phẫn nộ mang theo một đội nhân mã, nộ khí trùng thiên lao vào.

Khi Hà Tri Minh chứng kiến bộ dáng của Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước, lập tức tròng mắt muốn nứt, nghiêm nghị quát:

- Là ai, cút ngay đi ra cho tao, lão tử muốn giết hắn.

- Ba ba, là hắn, giết hắn đi, nhất định phải giết hắn đi.

Hà Gia Tước nhìn thấy Hà Tri Minh đến, cắn răng mở miệng, điên cuồng quát.

- Cẩu tạp chủng, mày nhất định phải chết, nhất định phải chết.

Đậu Giang Hồng cũng sủa đi theo.

- Tiểu tử, chính là ngươi đánh con cùng lão bà của ta thành như vậy? Ta nhìn ngươi là không muốn sống.

Hà Tri Minh vô cùng phẫn nộ, con của hắn, chính là bảo bối của hắn.

Về phần Đậu Giang Hồng, coi như là bị người đánh chết, Hà Tri Minh cũng không thèm quá để ý.

Vốn là vợ của hắn rất đẹp, nhưng mà hiện tại hoa tàn ít bướm, mập không nói, còn phi thường tục khí. Càng làm cho Hà Tri Minh chịu không nổi là, vợ của hắn quá ngang ngược, quá nhà giàu mới nổi. Bình thường đi ra ngoài, Hà Tri Minh đều không muốn mang Đậu Giang Hồng theo.

Đậu Giang Hồng tồn tại, làm cho Hà Tri Minh cảm thấy mất mặt.

Nhưng nếu ai đánh chết Đậu Giang Hồng, Hà Tri Minh cũng phải ra mặt trừng phạt, bất kể rồi thế nào, Đậu Giang Hồng cuối cùng là vợ của hắn.

Phu nhân cấp Phó bộ.

Nếu như bị người khác giết chết, Hà Tri Minh không biểu lộ thái độ, tìm thuyết pháp, mặt mũi cũng không còn a?

Về phần vụng trộm, nói không chừng Hà Tri Minh sẽ ban thưởng cho người giết lão bà của hắn.

Chỉ là, con trai mà Hà Tri Minh thương yêu nhất, lại bị đánh thành như vậy.

Hà Tri Minh nổi giận.

- Vậy sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:

- Ta cũng muốn nhìn một chút, ngươi có bản lãnh gì.

- Hà cục trưởng...

Đúng lúc này, một gã bảo tiêu đi theo Hà Tri Minh đến, hạ giọng nói:

- Thực lực người này rất mạnh, cho dù tất cả chúng ta đều thêm cùng một chỗ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.

- Ngươi xem trong phòng thẩm vấn, bị giết tám người, trong đó có bốn cái vẫn là cảnh quan.

Người bảo tiêu này, trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Nhìn súng trên mặt đất, bốn gã cảnh quan kia đều lấy súng ra, nhưng vẫn là bị giết. Mà người này, lại lông tóc không thương.

Không thể phủ nhận, bảo tiêu này của Hà Tri Minh, quan sát rất cẩn thận, cũng phi thường nhạy cảm.

Về phần thực lực của Trần Thanh Đế, tuy hắn không dám khẳng định, nhưng mà, cục diện lại bày ở trước mặt.

Hơn nữa, ngoại trừ Trần Thanh Đế cùng những cảnh quan kia ra, lại không có người nào khác. Cái này chỉ có thể nói rõ, hết thảy đều là Trần Thanh Đế làm.

Đáng sợ hơn chính là, cảnh quan còn sống nhiều như vậy. Nhưng mà, lại không có một cái nào dám động thủ.

Cái này nói rõ sức chiến đấu của Trần Thanh Đế rất cường hãn, căn bản không phải là súng ống có khả năng đối phó. Hơn nữa, cảnh quan sống sót, nhất định là thấy được điểm này.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #297