Chương 291: Hối Hận Cùng Không Hối Hận (1) ...


Lúc này cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, bốn gã cảnh quan sợ đem sự tình náo lớn hơn, làm ra nhân mạng, là tiến vào xem tình huống.

Nhưng mà, khi bọn hắn chứng kiến bộ dáng của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, nguyên một đám trong lòng rung động. Dù bọn hắn thường xuyên đánh
người, cũng chưa từng gặp qua cảnh tàn nhẫn như thế.

- Cục trưởng phu nhân, bảo bọn hắn đừng đánh nữa, tiếp tục đánh xuống sẽ chết người đấy.

Trong đó một gã cảnh quan hít sâu một hơi, nhịn không được nói.

- Hừ, không muốn đánh nữa.

Vẻ mặt Đậu Giang Hồng dữ tợn, lạnh giọng nói ra:

- Vậy thì hỏi bọn hắn, Trần Thanh Đế ở địa phương nào.

Ở thời khắc này, Đậu Giang Hồng quan tâm chính là Trần Thanh Đế ở nơi
nào, căn bản là không nghĩ qua, phải đưa Chu Trướng cùng Trịnh Lục vào
bệnh viện.

Mà thương thế của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không ở trên giường bệnh mấy tháng, đó là tuyệt đối đừng muốn xuống giường.

- Đại gia ta không biết.

Chu Trướng cười hắc hắc, con mắt đã không mở ra được rồi, hai tay theo bản năng ôm đầu co lại với nhau.

Bất quá, miệng của hắn lại cứng vô cùng.

- Ha ha, đại gia ngươi không biết, lão tử ta cũng không biết.

Trịnh Lục đồng dạng co lại thành một đoàn, toàn thân là máu vẫn có thể bật cười.

Tuy thương thế của bọn hắn nghiêm trọng, nhưng mà cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có bị nội thương. Tuy đau không thể động, nhưng vẫn có
thể nói chuyện.

Bất quá, Chu Trướng cùng Trịnh Lục mở miệng
nói chuyện, cũng ngay ngắn hít sâu một hơi. Thời điểm bị quần ẩu, bởi vì đau nhức quá độ, tiếp tục bị đánh tuy đau nhức, nhưng đã quen.

Bây giờ người ta dừng lại rồi, bọn hắn mở miệng nói chuyện, tác động
miệng vết thương, thật đúng là không phải đau nhức bình thường.

- Con mẹ nó, lão nương cho ngươi mạnh miệng.

Đậu Giang Hồng phẫn nộ tiến lên, một cước đá vào sau lưng Trịnh Lục, tức giận quát:

- Tiếp tục đánh cho lão nương, đánh chết lão nương chịu trách nhiệm.

- Cục trưởng phu nhân, bớt giận, bớt giận.

Một gã cảnh quan trong đó, liên tục tiến lên ngăn cản. Cái này nếu để cho đánh tiếp, sẽ là tai nạn chết người.

Không phát hiện, hiện tại Trịnh Lục cùng Chu Trướng giống như huyết nhân, nằm trên mặt đất không thể động đậy được sao?

Hơi chút động thoáng một phát, cái kia đều là toàn tâm đau nhức.

- Cục trưởng phu nhân, bà hãy nghe tôi nói, như vậy đánh tiếp cũng
không phải biện pháp. Cho dù đánh chết bọn hắn, tuy cục trưởng phu nhân
không sợ, nhưng đồng dạng hỏi không ra chỗ của Trần Thanh Đế kia?

Trên mặt người cảnh quan này, chất đầy dáng tươi cười nói:

- Nếu bọn hắn là huynh đệ của Trần Thanh Đế, ở bên trong điện thoại di
động của bọn hắn, nói không chừng có số điện thoại của Trần Thanh Đế.
Trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế, bảo hắn tới không được sao?

- Bọn hắn nguyên một đám miệng đều cứng như vậy, rất giảng nghĩa khí, Trần Thanh Đế kia có lẽ cũng không sai biệt lắm.

Cảnh quan kia cười hắc hắc, nói ra:

- Huynh đệ của Trần Thanh Đế bị chúng ta bắt, hắn đã biết, nhất định sẽ chạy đến.

- Vậy ngươi còn nói nhiều làm gì? Còn không lấy điện thoại di động của
bọn hắn ra, xem có số điện thoại của Trần Thanh Đế hay không.

Đậu Giang Hồng chửi đổng quát.

- Vâng... vâng.

Người cảnh quan này liên tục gật đầu, gọi đến một gã cảnh quan khác, tiến lên lục lọi trong người Chu Trướng cùng Trịnh Lục.

Vừa nghe đến muốn tìm điện thoại di động của bọn hắn, tuy toàn thân
Trịnh Lục cùng Chu Trướng đau nhức kịch liệt. Động thoáng một phát là
toàn tâm đau nhức. Nhưng mà bọn hắn vẫn là dứt khoát kiên quyết, không
có chút do dự gì đưa tay bảo hộ điện thoại trong túi.

Điện thoại, bọn hắn không sao cả, không đáng tiền.

Mấu chốt là, trong điện thoại di động thật sự có số của Trần Thanh Đế.

Tại thời khắc này, Trịnh Lục cùng Chu Trướng rất hối hận vì hôm nay lấy số của điện thoại Trần Thanh Đế.

Bọn hắn muốn số điện thoại của Trần Thanh Đế, là để dễ dàng liên hệ.
Như thế nào cũng thật không ngờ, số điện thoại di động này lại trở thành thứ gây tai họa cho Trần Thanh Đế.

- Ha ha, xem dáng vẻ khẩn trương của bọn hắn. Ở bên trong điện thoại di động của bọn hắn nhất định có số của Trần Thanh Đế.

Hai gã cảnh quan kia, ở sâu trong nội tâm, nhẹ nhàng thở ra. Bọn hắn thực sợ Đậu Giang Hồng đánh tiếp, đem người đánh chết.

Đậu Giang Hồng là phu nhân của cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ,
thì không sợ. Nhưng bọn hắn tính là cái gì chứ? Chỉ là một tiểu cảnh
quan mà thôi.

Bối cảnh của bọn hắn, còn không bằng Trịnh Lục cùng Chu Trướng.

Người không có đánh chết, có cục trưởng Cục y tế Hà Tri Minh bảo kê, sẽ không có chuyện gì. Dù sao, bọn họ là hả giận thay con trai của Hà Tri
Minh, đem người chộp tới, cũng không có động thủ đánh.

Nhưng
mà, nếu như người đã chết, sự tình náo lớn hơn, bọn hắn sẽ trở thành cừu non thế tội. Đương nhiên, bốn gã tay chân của Hà Gia Tước, cũng khó
tránh khỏi cái chết.

Loại vật oan ức này, ai muốn gánh vào chứ.

Mà chịu tiếng xấu thay cho người khác, thường thường đều là độc quyền của người không quyền không thế.

- Tiểu tử, không muốn chết tốt nhất buông tay ra.

Trong đó một gã cảnh quan, nhìn Chu Trướng tức giận quát.

- Con mẹ nó, không biết phân biệt, lão tử đây là đang cứu các ngươi.

Một gã cảnh quan khác cũng phẫn nộ không thôi, dùng sức lấy tay Trịnh Lục ra.

Vô luận là Trịnh Lục, hay là Chu Trướng, bọn hắn đều dùng ra toàn bộ
sức mạnh, chịu đựng đau nhức kịch liệt, che điện thoại di động của bọn
hắn.

Xé xé...

Túi quần của Trịnh Lục cùng Chu Trướng, ngay ngắn bị xé nát, hai gã cảnh quan lấy điện thoại di động của bọn hắn ra.

Mà sắc mặt của Trịnh Lục cùng Chu Trướng, cũng đều biến đổi. Đương
nhiên, mặt mũi bọn hắn tràn đầy là máu, cho dù sắc mặt khó xem hơn nữa,
người khác cũng nhìn không ra.

- Cái này...

Khi hai gã cảnh quan phí hết khí lực, lấy điện thoại của Chu Trướng cùng Trịnh Lục ra, lại ngay ngắn trợn tròn mắt.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #291