Chương 241: Đánh Bay


Ở ngoài cửa đứng một thiếu niên chừng hai mươi, tướng mạo anh tuấn, nổi giận đùng đùng quát:

- Cút ngay ra cho tao.

- Thượng Quan Giang Vũ, ngươi đến cùng muốn làm gì?

Mà ngay lúc này, Lý Nhược Băng sắc mặt khó coi cũng đi tới ngoài cửa, lạnh giọng quát.

- Lão tử muốn làm gì?

Thượng Quan Giang Vũ, khuôn mặt anh tuấn trở nên dữ tợn, quay đầu lại nhìn Lý Nhược Băng, tức giận mắng:

- Ngươi cái tiện nữ nhân này, ngươi nói lão tử muốn làm gì?

- Ngươi...

Sắc mặt Lý Nhược Băng, lập tức biến thành tái nhợt, thân thể cũng nhịn không được nữa lắc lư một cái. Bị người khác, đang ở trước mặt nhiều người như vậy, mắng nàng là tiện nữ nhân. Cho dù là Băng Sơn Nữ Thần, cũng không gánh được, trong hai tròng mắt của Lý Nhược Băng, nhấp nhô lấy nước mắt ủy khuất.

- Mày là cái thứ gì chứ?

Võ Thuật đang đè Chu Trướng, liền buông Chu Trướng ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Giang Vũ, lạnh giọng quát:

- Cũng dám nhục mạ nữ nhân của huynh đệ lão tử? Muốn chết có phải không?

- Chó chết, hiện tại xin lỗi Lý Nhược Băng, bằng không thì con mẹ mày, hôm nay đừng nghĩ ra khỏi nơi đây.

Trịnh Lục xoay người, chửi ầm lên.

Chu Trướng bị đặt ở trên mặt bàn, cũng đứng lên. Tuy Chu Trướng cũng không nói lời nào, nhưng ở trong tay của hắn, lại nhiều ra một cái băng ghế.

Rất hiển nhiên, Chu Trướng chuẩn bị tùy thời động thủ.

Hành động của Chu Trướng, đã biểu lộ lập trường của hắn.

Lúc trước, Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ bừng, cùng Trần Thanh Đế một chỗ nói chuyện thân mật với nhau, tất cả đều bị mấy người Võ Thuật nhìn ở trong mắt. Ở bọn hắn xem ra, Lý Nhược Băng là nữ nhân của Trần Thanh Đế.

Hiện tại có người nhục mạ Lý Nhược Băng, nhục nhã nữ nhân của huynh đệ bọn hắn, bọn hắn có thể không phẫn nộ sao?

- Một đám rác rưởi.

Thượng Quan Giang Vũ quét qua bọn người Võ Thuật, sắc mặt tràn đầy khinh thường, lạnh giọng quát:

- Con mẹ nó, ai là Trần Thanh Đế, cút ngay ra cho tao.

- Con mẹ mày, mắng ai đó?

Võ Thuật bạo lên, muốn tiến lên giáo huấn Thượng Quan Giang Vũ, lại bị Trần Thanh Đế ngăn lại.

- Tao chính là Trần Thanh Đế, không biết mày muốn làm gì?

Hai mắt của Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, chậm rãi đi đến Thượng Quan Giang Vũ.

Trần đại thiếu động, bọn người Võ Thuật theo sát phía sau, nhìn Thượng Quan Giang Vũ hằm hằm.

- Con mẹ mày, cũng dám đoạt nữ nhân của lão tử, để cho tiện nữ nhân Lý Nhược Băng kia đội nón xanh cho lão tử.

Thượng Quan Giang Vũ nộ khí xông mạnh, nghiêm nghị quát:

- Hôm nay lão tử phế ngươi.

Nói xong, Thượng Quan Giang Vũ liền đánh tới Trần Thanh Đế, tốc độ cực nhanh, công kích cũng phi thường ngoan độc.

- Coi chừng!

Bọn người Trịnh Lục thấy thế, trong lòng ngay ngắn chấn động, phát ra kinh hô. Nhất là Võ Thuật, trong nội tâm đối với công kích của Thượng Quan Giang Vũ, cảm thấy vô cùng giật mình.

Võ Thuật!

Võ Thuật!

Cái tên Võ Thuật này, cũng không phải là hư danh nói chơi, mò mẫm mà gọi. Hắn là từ nhỏ theo gia gia của hắn, học tập võ thuật, luyện quyền.

Một thân công phu quyền cước của Võ Thuật, thập phần cao minh.

Nhìn Thượng Quan Giang Vũ công kích, hắn biết rõ, coi như đổi lại là hắn, đối mặt công kích như thế, cùng không có bất kỳ nắm chắc.

Chỉ có liều mạng.

Tuy Võ Thuật cách Trần đại thiếu rất gần, lại thật không ngờ Thượng Quan Giang Vũ lại đột nhiên động thủ, muốn ra tay cứu viện, đã không còn kịp rồi.

- Cút!

Trần Thanh Đế nhíu mày, khẽ quát một tiếng. Nhìn cũng không có nhìn Thượng Quan Giang Vũ, đứng nguyên tại chỗ, rất là tùy ý đánh ra một quyền.

Thượng Quan Giang Vũ hùng hổ, công kích sắc bén, tốc độ cực nhanh, trong lòng run lên, chỉ thấy một nắm đấm cực mau ở trước mặt, ngay sau đó trước mắt hắn tối sầm.

Oanh!

- A...

Nương theo một tiếng trầm đục, Thượng Quan Giang Vũ cảm thấy trên mặt truyền đến đau nhức kịch liệt, phát ra một tiếng hét thảm, cả người bay ngược lại về sau, hung hăng ngã trên mặt đất.

- Móa...

Nhìn thấy một màn này, Võ Thuật lo lắng không thôi, muốn cứu viện, nhịn không được nói tục. Y nguyên bảo trì tư thế ra quyền, trừng lớn hai mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn xem một màn không thể tưởng tượng nổi này.

Vốn Võ Thuật cho rằng, Trần Thanh Đế là tránh không khỏi, tất nhiên sẽ bị Thượng Quan Giang Vũ quật ngã. Hơn nữa, hắn cũng nghĩ kỹ, cho dù liều mạng trọng thương, cũng nhất định phải hung hăng giáo huấn Thượng Quan Giang Vũ, báo thù cho Trần Thanh Đế.

Võ Thuật đối với công phu quyền cước của mình, cũng không có quá tự tin, đều cho rằng phải liều mạng trọng thương, mới có thể đả bại Thượng Quan Giang Vũ.

Có thể thấy được, Thượng Quan Giang Vũ là cường hãn cỡ nào.

Nhưng mà...

Một quyền hời hợt của Trần Thanh Đế, không chỉ có đơn giản giải quyết nguy cơ, còn đánh bay Thượng Quan Giang Vũ. Cái kia... Trần Thanh Đế mạnh bao nhiêu?

Võ Thuật chấn kinh rồi.

- Con mẹ nó, nguyên lai chỉ là một cái mặt hàng bộ dáng.

Trịnh Lục không biết công phu, mặt mũi tràn đầy khinh thường, giễu cợt nói:

- Không có thực lực gì, cũng dám khoa trương chạy tới đá quán…ách, đá cửa phòng học như vậy, ngươi là không có việc gì muốn tìm khổ sao?

Thượng Quan Giang Vũ công kích sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh, Trịnh Lục cũng bị dọa hoảng sợ. Bất quá, lại bị Trần đại thiếu hời hợt đánh bay.

Ở Trịnh Lục xem ra, Thượng Quan Giang Vũ chỉ là mặt hàng được bộ dáng mà thôi.

Hiển nhiên chính là một tên ngốc bức.

- Cút!

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #241