Chương 230: Chứng Cứ


Cao Hổ chỉ vào thiếu phụ đã đâm chết kia, nói ra:

- Ở dưới thân thể của nàng có một cái tủ sắt, bên trong có 600 vạn tiền mặt, hiện tại ta cho ngươi trước.

600 vạn tiền mặt, ở Cao Hổ xem ra, đối với một sát thủ mà nói, tuy không tính quá nhiều, nhưng mà tuyệt đối là một con số không nhỏ.

- 600 vạn? Thật đúng là không ít.

Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn tủ sắt dưới thân thiếu phụ đã nhuốm đầy máu, chậc lưỡi nói ra:

- Thật sự là khiến người động tâm a.

600 vạn?

Đừng nói là 600 vạn, coi như là 6000 vạn, Trần đại thiếu cũng sẽ không đặt ở trong mắt. Bất quá, hắn nhìn trúng không phải tiền, mà là những vật khác trong tủ sắt.

- Chúng ta lăn lộn trên giang hồ, thích nhất là kết giao bằng hữu, nhiều huynh đệ nhiều một con đường. 600 vạn kia từ giờ trở đi, tất cả đều là của huynh đệ ngươi.

Nhìn thấy Trần Thanh Đế động tâm, Cao Hổ mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Về sau huynh đệ cần tiền, chỉ cần mở miệng, Cao Hổ ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt.

Cao Hổ ta không có cái yêu thích khác, chỉ thích nữ nhân cùng kết giao bằng hữu như huynh đệ ngươi vậy.

Đang khi nói chuyện, Cao Hổ gian nan từ trên mặt đất bò lên, đi tới trước mặt thiếu phụ, đẩy thiếu phụ ra, lộ ra tủ sắt.

- Huynh đệ, tiền đang ở bên trong, ta mở ra cho ngươi.

Nói xong Cao Hổ rất nhanh liền mở tủ sắt ra.

- Những số tiền này tất cả đều là của ngươi.

Cao Hổ vươn tay vào tủ sắt, ở chỗ sâu trong hai con ngươi lại hiện lên một đạo hàn mang.

- Cao Hổ, ngươi quả nhiên là một kẻ có tiền, ta đây nể tình 600 vạn của ngươi...

Trần Thanh Đế lời còn chưa nói hết, vung tay lên, một cây bút máy trên mặt bàn đã rơi vào trong tay của hắn, nhanh chóng chui vào trong đầu Cao Hổ.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, đầu lâu của Cao Hổ vậy mà không có chảy máu.

- Ngươi...

Cao Hổ trừng lớn hai mắt, muốn nói cái gì, lại phát hiện mình cái gì cũng nói không nên lời. Con mắt trợn trừng, ghé vào tủ sắt tắt thở.

Phanh!

Nương theo một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế một cước đá văng Cao Hổ ra, thản nhiên nói:

- Ta cho ngươi chết không có thống khổ, đã rất nhân từ rồi.

Cao Hổ bị đá bay, lúc này trong tay nhiều ra một đồ vật, rõ ràng là súng ngắn.

Đối với những số tiền trong két sắt kia, Trần Thanh Đế không có một tia hứng thú, bất quá, tất cả đều bị hắn ném vào bên trong Đỉnh Càn Khôn.

Nam nhân mà, đi ra ngoài trên người ai không mang theo tiền a.

Sau khi thu tiền, ánh mắt của Trần Thanh Đế đã rơi vào chút ít sổ sách, CD-ROM, USB trong két sắt.

Những thứ này mới là Trần đại thiếu muốn lấy.

Trần đại thiếu tới giết Cao Hổ, mục đích thực sự, không phải là vì những này sao.

Cao Hổ cùng lão bản của Giang Nam Xuân Vũ Chu Bưu quan hệ vô cùng mật thiết. Trần Thanh Đế cũng không tin, bọn hắn tầm đó không có liên quan gì.

- Cao Hổ này bổn sự thật đúng là lớn, vậy mà có thể cùng nhiều người trong nhất phái Lữ gia, có nhiều hợp tác không thể cho ai biết như vậy.

Thô sơ giản lược nhìn những chứng cớ kia một chút, Trần Thanh Đế thổn thức không thôi, trong hai tròng mắt lóe ra hàn mang.

Trần Thanh Đế cho tới bây giờ đều không cho mình là người tốt lành gì, vì quốc gia vì chính phủ thanh lý sâu mọt, hắn một chút hứng thú cũng không có.

Nhưng mà, bây giờ Lữ gia giao chiến với Trần gia bọn hắn, như vậy Lữ gia chính là cừu nhân của hắn, người Lữ gia nhất phái, Trần đại thiếu há sẽ bỏ qua?

- Những thứ này nếu như tất cả đều tuôn đi ra, ngày mai nhất định sẽ đại loạn.

Có thể có được thu hoạch lớn như vậy, Trần Thanh Đế là ngoài ý liệu.

Không nghĩ tới một cái Cao Hổ, thậm chí có bổn sự cấu kết cùng nhiều người Lữ gia như vậy.

- Lữ gia, hiện tại trò hay mới bắt đầu.

Trần Thanh Đế mở máy tính Cao Hổ của ra, đem tất cả tin tức trong đĩa CD, USB,… đều truyền lên mạng.

Lập tức vung tay lên, tất cả chứng cớ đều ném vào bên trong Đỉnh Càn Khôn. Trần Thanh Đế thừa dịp ban đêm, lặng yên rời khỏi Công ty bảo an Cách Diện.

Tối nay, nhất định là một đêm không cách nào bình tĩnh.

Phe phái Lữ gia, sẽ có rất nhiều người, ở trong tối nay xuống ngựa, thậm chí tử vong.

Ly khai Công ty bảo an Cách Diện, Trần Thanh Đế cũng không có vội vã trở về biệt thự, mà là lặng yên biến mất trong bóng đêm, chạy tới Quân Khu Đại Viện.

- Không có gì bất ngờ xảy ra, phụ thân đã động thủ với người của Lữ gia trong quân đội. Nhưng thế lực của Lữ gia tại Chính đàn quá mạnh mẽ, chỉ sợ phụ thân cũng không thể tránh được.

Tiềm phục ở cách Quân Khu Đại Viện không xa, Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Đem những chứng cớ này giao cho phụ thân, người tất nhiên sẽ rất cao hứng.

Nghĩ vậy, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, vô thanh vô tức tiềm nhập vào Quân Khu Đại Viện.

- Những người Lữ gia kia, một tên cũng không để lại, tất cả đều đá ra khỏi Bộ quốc phòng cho lão tử. Con mẹ nó, lão tử ở quan trường không có năng lực gì, nhưng ở quân đội, lão tử là trời.

Trong phòng, Trần Chấn Hoa nhìn điện thoại tức giận quát:

- Trước hừng đông sang nay, tất cả đều thanh lý sạch sẽ cho ta.

Lực ảnh hưởng của Lữ gia tại Chính đàn khổng lồ, nhưng cũng không cách nào chen tay vào quân đội của Trần gia.

Đối phó người Trần gia ở quan trường, chỉ có thể chèn ép, giáng chức, cũng không dám làm quá lớn, đá người Trần gia ra khỏi Chính đàn.

Mà Trần Chấn Hoa lại làm vô cùng tuyệt tình, trực tiếp đem người của Lữ gia trong quân đội, một tên cũng không để lại tất cả đều đá đi. Trần gia ở trong quân đội, có thực lực này.

Trần Chấn Hoa cũng dám làm như thế.

Cũng cứ như vậy mà làm.

Cái này là địa vị đại lão của Quân Thần, của Trần gia trong quân đội, không có cách nào rung chuyển.

Hơn nữa, quân nhân đều là rất đoàn kết, cũng phi thường giảng nghĩa khí. Chính là vì như thế, Trần gia, Viên gia cùng với Lâm gia, Tam gia này quan hệ mới có thể tốt như vậy.

Phải biết rằng, Tam gia này tất cả đều là cự đầu quân đội.

Nếu như đổi lại là Tam đại cự đầu ở chính đàn, có khả năng có quan hệ tốt như vậy sao? Cái kia tuyệt đối là không thể nào.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #230