Chương 218: Mẹ Rất Nhớ Con


Trần Chấn Hoa lộ ra bộ dáng, lão tử ta thưởng phạt phân minh, nói:

- Hôm nay con giúp cha một cái đại ân, cha sẽ cho con thêm vài ngày nhẹ nhõm.

- Ở Huyết Nhận, hoặc là một ít tồn tại phía trên Huyết Nhận, chờ cha tóm những kẻ dài tay kia ra hết rổi nói sau.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Con cũng không muốn để cho tất cả mọi người biết rõ, con rất lợi hại.

- Con rất lợi hại?

Trần Chấn Hoa trực tiếp liếc mắt, xem thường nói:

- Cha nhìn con đến lúc đó, số lần bị luyện té xỉu, là lợi hại nhất đấy.

- Bất quá... Làm sao con biết, hiện tại Huyết Nhận có vấn đề?

Trần Chấn Hoa trầm ngâm một tiếng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Nếu là người nào cũng biết, Huyết Nhận có vấn đề, mà hắn gần đây mới được biết, vậy thì có vấn đề lớn rồi.

Trần Chấn Hoa vì chuyện này mà rất đau đầu.

Ngay cả hoàn khố như Trần đại thiếu cũng biết, người biết còn có thể ít sao?

- Con đã nói với cha, con rất lợi hại, đương nhiên là biết.

Trần Thanh Đế nhìn ra Trần Chấn Hoa lo lắng, nói:

- Bất quá, cha yên tâm, hiện tại người biết cũng không nhiều.

- Ách... Hiện tại lại thêm mấy cái, cha nhìn xem có phải nên giết Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu diệt khẩu hay không?

Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:

- Về phần tiểu muội, cái kia cũng không cần rồi.

- Ngươi đánh rắm, tranh thủ thời gian xéo đi cho ta.

Từng thành viên Huyết Nhận đều là kiêu ngạo của Trần Chấn Hoa, choáng nha, vậy mà Trần đại thiếu lại bảo hắn giết Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu diệt khẩu.

Một lần giết hai cái, trong đó còn có một tiểu đội trưởng.

Trần Chấn Hoa có thể cam lòng sao?

Hơn nữa, trải qua Trần Chấn Hoa điều tra, có vấn đề cũng không phải thành viên Huyết Nhận, mà là ở trên nữa.

- Đúng rồi, con mang Hương Hương đến công ty của mẹ con một chuyến, mẹ của ngươi đã rất lâu không gặp ngươi, rất nhớ ngươi đó.

Trần Chấn Hoa vuốt vuốt lông mày, nói ra:

- Con chừng nào thì, có thể thay mẹ chia sẻ một chút.

- Mẹ?

Trong óc Trần Thanh Đế, hiện lên một thiếu phụ nhìn như 30 tuổi, mặt mũi tràn đầy lo lắng, vô cùng lo lắng.

Hiện tại Trần Thanh Đế hoàn toàn hiểu rõ, thời điểm hắn ở bệnh viện, bộ dáng sốt ruột của mẹ hắn Cổ Thiên Cầm.

Cái này làm cho trái tim Trần Thanh Đế nhịn không được ôn hòa.

Cả đời kiếp trước, Trần Thanh Đế căn bản cũng không biết thân tình là vật gì.

Nếu như không phải Trần Phong Nhiên rất đáng hận, càng là muốn giết Trần Thanh Đế hắn đi, Trần Thanh Đế thật đúng là không muốn giết Trần Phong Nhiên.

Đây hết thảy, Trần Thanh Đế cũng là bị buộc.

Muốn cho Trần Thanh Đế hắn người chết, chỉ có hai con đường: thứ nhất là ngươi giết Trần Thanh Đế, thứ hai, là bị Trần Thanh Đế hắn chém giết, tuyệt đối sẽ không có con đường thứ ba có thể chọn.

- Tốt, hiện tại con mang tiểu muội đi cùng.

Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra.

Thanh Đế dược nghiệp, ở vào khu vực phồn hoa nhất của cả thành thị, là một tòa building bốn mươi chín tầng. Về phần nhà xưởng chế biến dược của Thanh Đế dược nghiệp, thì nằm ở một địa phương rất vắng vẻ, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ. Các loại máy móc đều cực kỳ tiên tiến.

Cổ Thiên Cầm làm dược có một tiêu chuẩn là: mặc kệ thành phẩm, chỉ cầu làm được tốt nhất. Hơn nữa, ở sau lưng Cổ Thiên Cầm, có Trần gia là đại lão quân đội bảo đảm chứng nhận, nên danh tiếng của Thanh Đế dược nghiệp rất tốt.

Cũng chính bởi vì như thế, tất cả bệnh viện lớn đều nguyện ý hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp. Dù sao, ở xã hội hiện tại, chất lượng thuốc đều tồn tại vấn đề rất lớn.

Có rất nhiều thương nhân lòng dạ hiểm độc, đều dùng phế phẩm giày da, túi nhựa… để làm nhộng thuốc.

Đối với điểm này, Thanh Đế dược nghiệp là tuyệt đối nghiêm cấm, bất kể là ai, chỉ cần dám làm như thế, kết quả chỉ có một, đưa lên toà án.

Bởi vì Cổ Thiên Cầm chăm chú, bởi vì trách nhiệm của nàng, Thanh Đế dược nghiệp là công ty dược có uy tín nhất trong cả nước.

Uy tín này, cùng Trần gia không có nửa xu quan hệ.

Nhưng dù như thế, Thanh Đế dược nghiệp vẫn là đã xảy ra chuyện.

Vào hôm nay, ở cửa ra vào Thanh Đế dược nghiệp, bị rất nhiều người bệnh chận cửa. Có người nằm trên mặt đất ngăn cửa, có người trực tiếp nằm ở trên cáng cứu thương bị giơ lên.

Thậm chí có người đã hấp hối, xem bộ dáng, dùng không được bao lâu là có thể giã từ thế giới này.

Đây hết thảy, tất cả đều là bởi vì, những người bệnh kia dùng thuốc của Thanh Đế dược nghiệp.

Ở cửa ra vào Thanh Đế dược nghiệp, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là người, nguyên một đám đều chửi ầm lên.

- Thanh Đế dược nghiệp các ngươi chỉ biết có tiền, căn bản là không để ý người bệnh chúng ta sống chết, các ngươi còn có lương tâm hay không? Đừng tưởng rằng sau lưng có Trần gia là rất giỏi, có thể làm xằng làm bậy.

- Những năm gần đây, chúng ta đều tin tưởng Thanh Đế dược nghiệp các ngươi, cơ hồ tất cả bệnh viện đều dùng thuốc của Thanh Đế dược nghiệp các ngươi. Ai cũng thật không ngờ, các ngươi thật không ngờ lòng dạ hiểm độc, bán thuốc giả hại người.

- Mọi người tới nhìn xem, cái này là thuốc của Thanh Đế dược nghiệp sản xuất ra, bên trong dĩ nhiên là nấm mốc, cái này cũng có thể lấy ra cho người uống sao?

Lúc này, một người móc ra một viên nhộng, sau đó mở ra, một mùi nấm mốc xông vào mũi.

- Ngươi vậy coi là cái gì, ngươi nhìn ta, trong này đã sinh giòi rồi...

Quả nhiên, lại có một người, vặn mở một viên nhộng, bên trong có không ít giòi bọ màu trắng, đang không ngừng leo ra, rất là buồn nôn.

- Các ngươi nhìn xem, trên vỏ nhộng này rõ ràng in ấn tiêu chí cùng danh tự của Thanh Đế dược nghiệp, căn bản là không giả. Hơn nữa, ở sau lưng Thanh Đế dược nghiệp, có đại lão quân đội, Trần gia làm hậu thuẫn, ai dám giả mạo sản phẩm của Thanh Đế dược nghiệp?

Thanh Đế dược nghiệp sản xuất sản phẩm, bất kể là bao nhộng, hay là viên thuốc, tất cả đều có bốn chữ Thanh Đế dược nghiệp, cùng với tiêu chí của Thanh Đế dược nghiệp.

- Thanh Đế dược nghiệp thật sự là không có lương tâm, nếu như không cho chúng ta một cái công đạo thoả mãn, chúng ta cho dù chết, cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua.

- Người nào không biết, nữ nhân Cổ Thiên Cầm kia, có một con trai phá sản. Con trai nàng mỗi ngày cũng không biết tiêu bao nhiêu tiền. Thanh Đế dược nghiệp không lừa người, không làm sinh ý lòng dạ hiểm độc, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #218