Chương 207: Mỹ Nữ Cao Thủ Chân Dài


Hơn nữa sau đó, bởi vì có Cao Hổ, Cao Thủ không có việc gì, bọn hắn cũng là đánh rắm cũng không có.

Nhìn thấy ba tên tiểu đệ muốn động thủ, Trần Thanh Đế lắc đầu, trong nội tâm thầm than:

- Tạ Khinh Diệu này thật sự là quá điềm đạm nho nhã, xảy ra loại sự tình này thậm chí ngay cả cầu cứu cũng không cầu cứu...

Trần đại thiếu còn chưa có thầm than xong, quyết đoán trừng lớn hai mắt.

Chỉ thấy, Tạ Khinh Diệu yếu ớt đứng nguyên tại chỗ bất động, đột nhiên cặp chân thon dài kia, biến thành vũ khí có lực sát thương rất mạnh, chuẩn xác không sai đồng thời đá bay ba tên tiểu đệ.

Bày ra cặp chân, Tạ Khinh Diệu vòng vo một chuyến tại nguyên chỗ, đá ngã ba tên đang vây quanh nàng.

Toàn bộ quá trình gọn gàng, không có chút dây dưa dài dòng nào.

Cứ như vậy liền hạ gục ba tên tiểu đệ kia.

Thấy một màn như vậy, Trần Thanh Đế lần nữa chấn kinh rồi.

Cái này... cái này vẫn là Tạ Khinh Diệu văn tĩnh nhu nhược sao? Đây quả thực là mỹ nữ cao thủ chân dài a. Bộ cước pháp này, tốc độ công kích kia, thật sự là quá sắc bén, lợi hại.

Tương phản... tương phản cực lớn, cái này cũng quá lớn đi.

Ở Trần Thanh Đế xem ra, Tạ Khinh Diệu chính là một nữ tử nhu nhược, cần nam nhân bảo hộ. Nhưng mà, sức chiến đấu che dấu, lại cường hãn vô cùng.

Tạ Khinh Diệu bày ra thân thủ, tuyệt đối không phải Lâm Tĩnh Nhu có thể so sánh.

Bất quá, vừa nghĩ tới Thiết Nam là một thành viên Huyết Nhận, với tư cách em gái củaThiết Nam, có thực lực như vậy cũng không quá kỳ lạ quý hiếm.

Mấu chốt là, Tạ Khinh Diệu không giống a, không giống như là một nữ hài có vũ lực.

Trần đại thiếu thừa nhận mình nhìn lầm rồi.

- Tiện nữ nhân, ngươi có gan... ngươi chờ cho lão tử, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nhất định phải hung hăng dày vò, lại để cho các huynh đệ luân gian ngươi.

Nhìn thấy ba tên tiểu đệ bị đánh bay, sắc mặt Cao Thủ biến đổi, nhanh chân bỏ chạy. Một bên chạy, một bên kêu gào .

Về phần ba tên tiểu đệ bị đánh ngã ra đất, Cao Thủ nhìn cũng không nhìn.

Cao thủ chạy, ba tên tiểu đệ kia hoảng sợ nhìn Tạ Khinh Diệu. Thấy nàng không có ý tứ tiếp tục động thủ, nguyên một đám rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, tranh thủ thời gian chuồn đi.

Đã không phải là đối thủ, còn lưu lại, muốn bị đánh sao.

Đối với bọn người Cao Thủ đào tẩu, Tạ Khinh Diệu cũng không có ngăn cản, toàn bộ quá trình, nàng đều rất bình tĩnh. Cho dù là thời điểm động thủ, cũng cho người khác cảm giác, vẫn là ôn nhu như vậy.

Không có bất kỳ biến hóa.

Tạ Khinh Diệu đi đến bên người Trần Thanh Đế, ôn nhu nói:

- Trần đại thiếu, ngươi phải đi rồi hả?

- Tạ Khinh Diệu, thật sự là không có nhìn ra.

Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:

- Tôi còn tưởng rằng, cô chỉ là một cô gái yếu ớt, không nghĩ tới động thủ, thật không ngờ lợi hại.

- Lại để cho Trần đại thiếu chê cười.

Tạ Khinh Diệu cười vô cùng hàm súc, trên mặt ngọc cũng trồi lên đỏ ửng nhàn nhạt:

- Mỗi lần lúc chị trở về, đều dạy tôi mấy chiêu phòng thân.

- Nguyên lai là như vậy.

Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:

- Tôi đi trước, cô chiếu cố chị của mình đi.

Nói xong, Trần Thanh Đế cũng không hề dừng lại, quay người đi đến cửa thang máy, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

- Tạ Khinh Diệu này tuyệt đối không đơn giản, làm một nữ hài, gặp được vấn đề như vậy, không ngờ thật trấn định.

Trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:

- Điều này cũng thôi, mà khí chất của nàng, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biến hóa, vẫn ôn nhu như vậy.

Làm một người bình thường, bất kể người này bình thường ôn nhu cỡ nào. Tại thời điểm chính thức động thủ, ít nhiều gì cũng sẽ có một tia lệ khí.

Dưới tình huống bình thường, một người bình thường, thời điểm đánh một người khác. Bất kể là đối phương có đắc tội mình hay không, nhưng mình muốn giáo huấn người khác, sẽ có nghiến răng nghiến lợi, hùng hùng hổ hổ.

Cho dù là đối phương không hoàn thủ, ngươi đánh người, cũng sẽ không tự giác tản mát ra một tia lệ khí.

Nhưng mà, Tạ Khinh Diệu lại không có.

Cho dù là một tia.

Bằng không thì dùng tu vi Luyện Khí tầng năm của Trần Thanh Đế, là không thể nào không phát hiện được.

Đây mới là địa phương Trần đại thiếu cảm thấy khó hiểu.

- Ra tay gọn gàng, không có dây dưa dài dòng chút nào, toàn bộ quá trình, khí chất không có bất kỳ biến hóa nào.

Trong thang máy, trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:

- Xem ra Tạ Khinh Diệu này, che dấu vô cùng sâu, thật không đơn giản.

Đinh!

Một tiếng vang nhẹ, thang máy đi tới lầu một, cửa thang máy mở ra, Trần Thanh Đế đi ra ngoài.

Phanh!

Trần Thanh Đế cúi đầu suy nghĩ, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại, xông vào trong ngực của hắn.

- Thật... xin lỗi, tôi không phải cố ý.

Hoàng Dĩnh mang theo một đống lớn đồ vật, thứ đồ rơi đầy đất, cũng chưa kịp đi nhặt, liên tục nói xin lỗi.

- Là... là ngươi.

Khi Trần Thanh Đế ngẩng đầu, Hoàng Dĩnh liếc mắt liền nhận ra Trần Thanh Đế, sắc mặt biến đổi, cả thân thể nhịn không được lui về phía sau.

Trần Thanh Đế, coi như là hóa thành tro, Hoàng Dĩnh cũng có thể nhận ra.

Nếu như không phải lúc trước, thể cốt Trần đại thiếu quá yếu, Hoàng Dĩnh nàng còn có thể mấy lần vì trong sạch của mình dốc sức liều mạng chống cự. Hoàng Dĩnh đã có thể bị Trần đại thiếu chà đạp rồi.

Hoàng Dĩnh có thể quên Trần đại thiếu mới là lạ.

- Tôi không có việc gì, cô không có đụng chết tôi?

Nói xong, Trần Thanh Đế chủ động cúi người, thay Hoàng Dĩnh nhặt đồ vật:

- Đồ đạc của cô rơi mất, ta giúp cô nhặt.

- Không... không cần, tôi không muốn ngươi giúp, tự tôi nhặt là được.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #207