Chương 2: Trọng Sinh


Trí nhớ lạ lẫm? Địa phương cổ quái? Quần áo cổ quái? Trần Thanh Đế rốt
cục có chút hậu tri hậu giác ý thức được, mình đoạt xá trọng sinh rồi.
Căn cứ trí nhớ lạ lẫm, cho hắn biết đây là một địa phương tên Địa cầu,
cũng không thuộc về thế giới nguyên lai của hắn.

Bất quá. . .

Cái này cũng quá phá hoại đi à nha!

Trần Thanh Đế trừng hai mắt, sửng sốt một hồi lâu, cũng không có minh
bạch rốt cuộc là vì cái gì. Đoạt xá trọng sinh, được rồi, cái kia cũng
có thể ở thế giới nguyên lai a, như thế nào chạy đến địa cầu chứ?

Còn có, cái bạn thân này lăn lộn thế nào, thể cốt vậy mà yếu thành như vậy?

- Nhi tử, con thế nào, ngàn vạn lần không nên dọa mụ mụ a.

Thiếu phụ nhìn thấy sắc mặt Trần Thanh Đế càng trở nên khó coi, nước mắt ngăn không được chảy xuống, sau đó kêu to:

- Bác sĩ, bác sĩ, nhanh. . .

- Con. . . con không sao!

Trần Thanh Đế lắc đầu, hữu khí vô lực nói. Trí nhớ lạ lẫm cho hắn biết, nữ nhân trước mắt này đích thật là mẫu thân của hắn. Ân, cụ thể mà nói, là mẫu thân cỗ thân thể này, Cổ Thiên Cầm.

- Mụ mụ, con đã sớm nói, đại ca nhất định sẽ cát nhân thiên tướng, không có việc gì đâu.

Đúng lúc này, một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi đi tới, vẻ mặt kích động nói:

- Đại ca, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt.

Thiếu niên tướng mạo anh tuấn, môi hồng răng trắng, lông mày xanh đôi
mắt đẹp, dưới tình huống kích động, y nguyên để lộ ra ưu nhã cao quý,
cũng không có chút thái độ hoàn khố nào.

Hắn đúng là Nhị đệ của Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên.

Trong trí nhớ của Trần Thanh Đế, Nhị đệ này cho tới bây giờ đều là dùng hắn làm đầu. Mình đi ra ngoài chơi nữ nhân, Nhị đệ thay hắn dàn xếp. Vô luận là chuyện gì, Nhị đệ đều cực lực giữ gìn, thay hắn biện hộ cho.

Nhưng mà. . .

Trần Thanh Đế lại từ trong hai tròng mắt kích động của Trần Phong
Nhiên, bắt đã đến một tia lo lắng, khiếp sợ. hình như là đang nói, Trần
Thanh Đế không nên sống sót.

Trần Phong Nhiên che dấu sâu
đậm, nếu là Trần Thanh Đế nguyên lai, là tuyệt đối không thể phát hiện.
Bất quá, hiện tại Trần Thanh Đế cũng không phải là Trần Thanh Đế kia,
tuy tu vi không có, nhưng nhãn lực vẫn còn.

- Xem kìa, cái
kia không phải là Trần gia, Trần Thanh Đế sao? Thời điểm hắn bị đưa vào
bệnh viện, chỉ là bọc một cái ra giường. Nhất định là ở trên bụng nữ
nhân nào, đùa quá tải, chơi đến hôn mê bất tỉnh, thật sự là bội phục a.

- Bởi vì cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu,
bây giờ Trần đại thiếu không phải là y nguyên sống hảo hảo hay sao? Trần đại thiếu tuyệt đối là mẫu mực đời ta, điển hình đời ta.

-
Chuyên gia đã nói hết thuốc chữa, Trần gia cúng 100 triệu cho bệnh viện, bệnh viện mới đáp ứng cứu chữa, không nghĩ tới lại thật sự cứu sống
được. Thật sự là người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm a.

. . .

Mọi người nghị luận, dù Trần Thanh Đế là lão ngàn năm cũng là mặt đỏ tới mang tai.

- Cặn bã a cặn bã, tuy lão tử không phải người tốt lành gì, nhưng cũng
là đi chính đạo, ngồi thẳng lưng, đưa nữ nhân lên giường cũng là nàng
cam tâm tình nguyện, làm sao lại trọng sinh lên ngươi đồ rác rưởi này a.

Khá tốt Trần Thanh Đế tâm trí kiên định, cũng là người chết qua một
lần, bằng không thì, hắn thật đúng là muốn trực tiếp cắt cổ tự sát.

Thật sự là xấu hổ chết người a!

Cái này chuyện xấu làm tuyệt, thiên lý không để dung, ngay cả chết,
cũng chết ở trên bụng nữ nhân. Khi hắn đang chơi nữ nhân, đã đến thời
khắc mấu chốt, cũng không biết là nguyên nhân gì, đột nhiên bất tỉnh
nhân sự.

Thời điểm thằng này được chở đến bệnh viện cấp cứu,
toàn thân trần trụi, chỉ là bọc lấy một cái ga giường khách sạn, che
chắn bộ vị mấu chốt, trừ lần đó ra thì không có vật khác.

Mất mặt?

Vì sao kêu mất mặt?

Thấy không, con mẹ nó, ta dù gì cũng là đại tông sư, thế nhưng lại…

Tên này thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

Kế tiếp, Trần Thanh Đế lại làm một loạt kiểm tra, kết quả, ngoại trừ
thể cốt quá hư nhược ra, phương diện khác không có bất cứ vấn đề gì. Mà
thể cốt hư nhược, cũng hoàn toàn là vì Trần Thanh Đế túng dục quá độ, bị lấy hết tinh hoa.

Lại để cho Trần Thanh Đế phiền muộn chính
là, những nữ y tá kia nhìn thấy hắn, như thấy ôn thần, nhanh chân bỏ
chạy; có hai mắt sáng lên, nhìn trộm, mị nhãn liên tục, thiếu chút nữa
không có trực tiếp bò lên giường.

Thấy vậy, Trần Thanh Đế lại nhịn không được oán thầm, ta có đáng sợ sao như vậy? Ta là người tùy tiện sao?

Phòng bệnh VIP nhất của bệnh viện, Cổ Thiên Cầm cùng Trần Phong Nhiên
có việc lần lượt ly khai, Trần Thanh Đế sửa sang lại, sau khi hấp thu
trí nhớ lạ lẫm kia, nhịn không được phát điên, khinh bỉ, bội phục, rất
là phức tạp.

Mà lúc này, có hai nữ y tá trẻ tuổi, rất là
không tình nguyện đi tới bên ngoài phòng bệnh của Trần Thanh Đế, mặt mũi tràn đầy chán ghét cùng ủy khuất.

- Có nhiều người như vậy
không chọn, vì cái gì hết lần này tới lần khác để cho chúng ta đến a,
Trần Thanh Đế cặn bã kia, nếu chúng ta đi vào, còn không biết hắn sẽ làm ra cái gì.

- Đúng vậy a, bởi vì Trần gia nghiệp lớn thế đại, nữ hài bị hắn cưỡng ép chà đạp cũng không biết bao nhiêu. Người cặn bã
như vậy, sao lại không có trực tiếp chết ở trên bụng nữ nhân kia a.

- Được rồi, đừng oán trách, chúng ta chỉ có thể hi vọng, người cặn bã
kia bệnh nặng mới khỏi không có năng lực, hoặc là chướng mắt hai tỷ muội chúng ta.

- Hai người các ngươi có cơ hội tốt như vậy lại
phàn nàn, nếu các ngươi không muốn đi vào, ta sẽ vào thay, Trần đại
thiếu ra tay là phi thường hào phóng.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #2