Chương 133: Đánh Không Chết Là Được


Thời điểm đi ngang qua một cái tủ rượu, Trần Thanh Đế thuận tay lấy ra một bình rượu, giao cho Chương Đài ở sau lưng, thản nhiên nói:

- Giáo huấn Lữ Hậu Tích thoáng một phát, đừng giết chết là được.

- Vâng, Trần đại thiếu.

Chương Đài nhìn bình rượu trong tay, hít sâu một hơi, đi tới cửa phòng rửa tay chờ Lữ Hậu Tích đi ra.

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trở thành anh vợ của ta, còn có thể cho ngươi thiệt thòi sao?

Lữ Hậu Tích vỗ vỗ bả vai Lý Nhược Phong, cười hắc hắc, nói ra:

- Lý Nhược Phong, em gái của ngươi, như thế nào đến bây giờ còn chưa có tới?

- Có lẽ rất nhanh sẽ tới, em gái ta nghe được ta bị bắt, nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

Nói xong, Lý Nhược Phong lấy điện thoại cầm tay ra, chuẩn bị gọi cho em gái của hắn Lý Nhược Băng.

- Ân.

Lữ Hậu Tích nhẹ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Chương Đài, lạnh giọng quát:

- Con mẹ nó, tên bảo an kia, nhìn cái gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian cút ngay cho tao.

Chương Đài bị Lữ Hậu Tích quát như vậy, vô ý thức lui về phía sau một bước. Đây là một loại sợ, một loại sợ hãi đối với thượng vị giả từ nội tâm sinh ra, cái này cùng đảm lượng không có quan hệ.

- Không được, ta không thể làm cho Trần đại thiếu thất vọng, nhất định không thể, cái này là một cơ hội của ta. Chương Đài, ngươi không có cái gì, ngươi sợ cái gì?

Chương Đài khẽ cắn hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lữ Hậu Tích, một loại sát khí đầm đặc quét ngang mà ra.

- Con mẹ mày, mày còn nhìn, tin lão tử giết chết mày hay không...

Lữ Hậu Tích đột nhiên im bặt mà dừng, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Bởi vì Lữ Hậu Tích chứng kiến, một cái bình rượu tràn đầy, đang đập tới trước mặt.

Chương Đài, động thủ.

Trước khi động thủ, không có bất cứ động tĩnh gì.

Phanh!

Chương Đài cầm bình rượu trong tay, hung hăng nện ở trên đầu Lữ Hậu Tích, bình rượu trực tiếp nổ bung. Mà Chương Đài cũng không có dừng lại, nắm phần còn lại của bình rượu, nhanh chóng đâm tới bụng Lữ Hậu Tích.

Trần đại thiếu nói, chỉ cần không giết chết là được.

Chương Đài ra tay rất nhanh, cũng rất nối liền. Một bình rượu nện đầu, nửa bình vỡ đâm vào bụng Lữ Hậu Tích, hơn nữa sau khi rút ra, công tác liên tục, không có dừng chút nào .

- A!

- A!

- A!

Lữ Hậu Tích một tay bụm lấy đầu máu không ngừng chảy xuống, một tay bụm lấy phần bụng cũng đang chảy máu, cả người đều đang không ngừng đau đớn, kêu thảm thiết liên tục.

- Phanh!

Một tiếng trầm đục, Chương Đài một cước đá Lữ Hậu Tích đến trên mặt đất, đối với Lữ Hậu Tích nằm một chỗ, mặt mũi tràn đầy máu tươi là một hồi cuồng đạp.

Một cước cuối cùng của Chương Đài rất hung hăng, chuẩn xác không sai đá vào mệnh căn của Lữ Hậu Tích.

Đã nhận lấy một cước này của Chương Đài, Lữ Hậu Tích chỉ sợ phải tiến cung. Coi như là may mắn không có tiến cung, nhưng ở trong vòng một năm, cũng mơ tưởng gây tai họa cho nữ nhân.

Mê gian, cường gian, luân gian... Chương Đài cũng đồng dạng vô cùng cừu hận, trình độ cừu hận, quyết không kém Trần Thanh Đế, thậm chí càng cường liệt hơn.

- A!

Lữ Hậu Tích phát ra một tiếng gầm rú thê thảm, trực tiếp hôn mê, nhưng mà, thân thể của hắn còn đang không ngừng run rẩy.

Ba!

Một tiếng giòn vang, điện thoại của Lý Nhược Phong rơi trên mặt đất, thân thể liên tiếp lui về phía sau, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem tiểu bảo an, Chương Đài.

Bảo an nghịch tập, thật sự là đáng sợ.

Kỳ thật Chương Đài cũng không cao, còn là nhỏ gầy, làn da có đen một chút, mặc cho ai cũng không nghĩ rằng, một tiểu gia hỏa như vậy, sẽ có uy hiếp gì.

Nhưng mà, Chương Đài bạo phát, lại vô cùng ngưu bức, như là Sát Thần lãnh khốc tàn nhẫn.

- Hi vọng Trần đại thiếu có thể thoả mãn.

Chương Đài đem bình rượu vỡ trong tay, ném qua một bên, lạnh lùng liếc nhìn Lý Nhược Phong, quay người ly khai, đi đến sau lưng Trần Thanh Đế.

Tiếp xúc đến ánh mắt của Chương Đài, Lý Nhược Phong sắc mặt trắng bệch, tiểu tâm can lập tức nâng lên cổ họng.

Nhìn thấy Chương Đài ly khai, Lý Nhược Phong nhẹ nhàng thở ra, đồng thời chỉ cảm thấy khí lực toàn thân bị rút sạch, thân thể mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.

Rất hiển nhiên, thủ đoạn tàn bạo của Chương Đài, nhất là một cước cuối cùng kia, làm Lý Nhược Phong bị hù không nhẹ.

Người ta ngay cả Lữ Hậu Tích cũng dám đánh, Lý Nhược Phong ngươi tính là cái gì chứ? Dám nói câu nào, kế tiếp bị đánh đúng là ngươi. Dù là sau đó giết chết Chương Đài, nhưng đòn đã ăn qua rồi, thì không cách nào cải biến.

- Trần đại thiếu!

Chương Đài đi tới bên người Trần Thanh Đế, cung kính nói ra, trên mặt không có bất kỳ biến hóa, rất bình tĩnh, giống như là làm một chuyện rất bình thường.

Bất quá, từ sắc mặt tái nhợt của Chương Đài có thể nhìn ra, nội tâm của hắn rất sợ hãi, nhưng lại không muốn ở trước mặt Trần Thanh Đế biểu hiện ra ngoài.

- Ra tay ngoan độc, tốc độ rất nhanh, không chút do dự, không tệ, ta rất hài lòng.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:

- Ngươi đã có tư cách đi theo ta.

Từ biểu hiện cùng các phương diện phản ứng của Chương Đài mà xem, Trần Thanh Đế có thể khẳng định, ngày sau tất nhiên sẽ thành một nhân tài hiếm có. Hơn nữa, Trần đại thiếu còn có thể khẳng định, Chương Đài không phải người Lữ gia phái tới.

Nếu thật là Lữ gia phái tới, Chương Đài căn bản không có tất yếu lăn lộn cùng người Lữ gia, hoàn toàn có thể đánh như quay phim, hành động so với cái gọi là Ảnh Đế, tuyệt đối muốn ngưu bức hơn nhiều.

Kiếp trước là Kết Đan kỳ cao thủ, luyện khí, luyện đan, luyện phù, bày trận... Đại Tông Sư, nhãn lực của hắn vẫn còn rất tốt. Nếu như ngay cả điểm ấy cũng nhìn lầm, Trần đại thiếu có thể cắt cổ tự sát.

- Trần đại thiếu...

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #133