Chương 131: Quy Định


Ít xuất hiện?

Con mẹ nó đi BMW còn nói ít xuất hiện sao.

- Là mượn, nhất định... nhất định là mượn của người khác. Lấy cái dạng kia, làm sao có thể mua khởi BMW? Hơn nữa, hắn còn trẻ như vậy như thế nào biết lái BMW, loại xe này cũng không dễ lái a?

Bảo an mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, thuyết phục mình.

Nếu như cái này, còn có thể làm cho tên bảo an kia ôm một tia may mắn, một màn tiếp theo, lại làm hắn sợ tới mức hồn bất phụ thể, suýt nữa ngã xuống đất hôn mê.

- Trần... Trần đại thiếu...

Quản lý vượt qua đầu xe, thấy được dĩ nhiên là Trần Thanh Đế, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch, suýt nữa dọa đái ra quần, trực tiếp quỳ trên mặt đất:

- Trần đại thiếu, tiểu nhân không biết là ngài, tiểu nhân đáng chết, cầu Trần đại thiếu bỏ qua cho tiểu nhân a.

Ở dĩ vãng, quản lý còn không cần phải sợ Trần Thanh Đế như vậy, chỉ cần khách khí nịnh nọt là được, nhưng mà, vừa rồi hắn vô cùng hung hăng càn quấy mắng Trần đại thiếu cho a.

Dùng tính tình của Trần đại thiếu, còn không giết cả nhà của hắn, cưỡng hiếp con gái của hắn mới là lạ.

Còn có nữa là, vị quản lý này, trước kia cũng không ít lần bị Trần đại thiếu thu thập qua.

- Quản lý... Trần... Trần đại thiếu?

Tên bảo an kia mới vừa rồi còn ôm may mắn, trực tiếp đái trong quần, vẻ mặt tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, không ngừng tát vào mặt mình, một bên tát, một bên cầu khẩn nói:

- Trần đại thiếu, tiểu nhân có mắt không tròng, xin Trần đại thiếu tha tiểu nhân một lần, cầu van ngài...

Ngay cả quản lý cũng quỳ xuống trước mặt Trần đại thiếu, ở trong thành phố này, cũng chỉ có Trần Thanh Đế mà thôi.

Mà người bảo an này, ở ngày đi làm đầu tiên, nghe được câu nói đầu tiên, đó chính là, người nào cũng có thể đắc tội, lại không thể động đến Trần Thanh Đế.

Nếu như ngày nào đó thực đắc tội, ngươi phải mau chóng tự sát, để tránh liên lụy người trong nhà.

Lúc ấy, người bảo an này cũng không có để ý, hơn nữa, Trần Thanh Đế lại đi 'Passat' đến, tuy người bảo an này nhìn Trần Thanh Đế có chút quen mắt, nhưng cũng không có để ở trong lòng.

Trần đại thiếu mặc dù hắn không có bái kiến, nhưng cũng đã được nghe nói, vô cùng ngang ngược càn rỡ. Một người như vậy, làm sao có thể sẽ lái một chiếc 'Passat' ?

Cho dù là đến cuối cùng, người bảo an này biết rõ, không phải Passat mà là BMW, y nguyên không cho rằng là Trần Thanh Đế. Ai sẽ tin tưởng, đệ nhất hoàn khố Trần Thanh Đế lại đột nhiên chơi ít xuất hiện?

- Cút!

Trần Thanh Đế nhíu mày, mặc kệ những người này, nhìn Lý Nhược Băng ở sau lưng nói ra:

- Cùng tôi đi vào.

- Cảm ơn Trần đại thiếu, cám ơn Trần đại thiếu!

Quản lý cùng tên bảo an kia, đồng thời cảm thấy toàn thân buông lỏng, nằm trên mặt đất, không ngừng cảm tạ Trần Thanh Đế.

Con mẹ nó, đây quả thực là từ Quỷ Môn quan đi bộ một vòng a.

Một gã bảo an khác, nhìn thấy một màn như vậy, cắn răng, bước nhanh tiến lên, chắn ở trước mặt Trần Thanh Đế, dùng thanh âm run rẩy, nhưng lại tràn ngập kiên định nói:

- Trần đại thiếu, tôi... tôi muốn đi theo ngài.

- Ân? Ngươi muốn đi theo ta?

Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt rơi xuống trên người tên bảo an này:

- Vì cái gì?

- Chương Đài, ngươi đừng hồ đồ, chớ chọc Trần đại thiếu tức giận.

Quản lý từ trên mặt đất đứng lên, thấy bảo an tên gọi Chương Đài chặn đường Trần đại thiếu, hắn sợ tới mức không nhẹ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhìn Trần Thanh Đế liền nói:

- Trần đại thiếu, mời ngài vào, không nên để ý tới hắn.

- Trần đại thiếu, tôi muốn đi theo ngài.

Bảo an Chương Đài không để ý đến quản lý, kiên định nói:

- Tôi không cam lòng bình thường, không muốn làm kẻ vô tích sự như vậy, tôi muốn đi theo ngài, tôi cái gì cũng có thể làm, khổ thế nào cũng có thể chịu.

- Chương Đài, có phải ngươi không muốn sống nữa hay không? Nếu không phải lão tử nhìn ngươi đáng thương, không phải nhìn ngươi một lòng hiếu tâm, lão tử sẽ đồng ý cho ngươi tới nơi này làm bảo an?

Quản lý tức giận quát.

Trần Thanh Đế nhìn quản lý khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Ngươi sẽ làm cái gì? Ngươi dựa vào cái gì không cam lòng bình thường? Đi theo ta, có thể không tầm thường sao? Ta cho tới bây giờ đều không muốn phế vật.

- Tôi cái gì cũng không biết, nhưng tôi cái gì cũng có thể học, tôi từ sơn thôn đi ra, không có văn hóa gì, nhưng tôi có thể chịu cực khổ.

Chương Đài cắn răng nói.

- Tốt, ngươi đi theo ta.

Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói.

- Cảm ơn Trần đại thiếu.

Chương Đài vô cùng trịnh trọng, nhìn Trần Thanh Đế bái thật sâu, trong lòng kiên định thầm nghĩ:

- Vô luận Trần đại thiếu muốn mình làm cái gì, mình tuyệt đối không thể để cho Trần đại thiếu thất vọng, đây là cơ hội duy nhất của mình. Chỉ có đi theo Trần đại thiếu, mới có thể kiếm được nhiều tiền, chữa bệnh cho bà.

- Ha ha, Trần đại thiếu, gần đây cậu ở nơi nào tiêu diêu tự tại vậy? Rất lâu không có chiếu cố nhà tắm này của lão ca rồi.

Trần Thanh Đế mới vừa đi vào Giang Nam Xuân Vũ, một trung niên nam tử tai to mặt lớn, khuôn mặt tươi cười đi tới.

Chu Bưu, lão bản Giang Nam Xuân Vũ, tâm ngoan thủ lạt, hắc bạch hai nhà ăn sạch, là một nhân vật khó chơi, coi như là Trần đại thiếu trước kia, cũng phải bán cho Chu Bưu vài phần mặt mũi.

- Ồ...

Hai mắt Chu Bưu tỏa ánh sáng, nhìn Lý Nhược Băng sau lưng Trần Thanh Đế, nuốt nuốt nước miếng, nói ra:

- Trần đại thiếu, trách không được gần đây cậu không đến chỗ lão ca, nguyên lai bên người có một đại mỹ nữ như vậy.

- Bất quá, Trần đại thiếu, cậu nên biết quy củ của nơi này, là không cho phép mang nữ nhân lên.

Nói xong, Chu Bưu nhìn hai người ở sau lưng, nói ra:

- Hai người các ngươi, bảo hộ nữ nhân Trần đại thiếu ra ngoài dạo phố.

Giang Nam Xuân Vũ, chính xác có một quy củ bất thành danh như vậy, vô luận là người nào, thân phận dạng gì, đều không được mang nữ nhân tiến vào nhà tắm.

- Vâng, Bưu gia!

Hai tên cảnh vệ lên tiếng, đi tới trước mặt Lý Nhược Băng, cung kính nói:

- Đại tẩu, mời qua bên này.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #131