Chương 13: Nhìn Thấy Xuân Quang (2)


Lâm Tĩnh Nhu dựa vào cửa phòng tắm, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt
giống như không cần tiền, điên cuồng chảy xuống. Đã chừng này tuổi, còn
chưa từng có thụ qua ủy khuất lớn như vậy, cả thân thể lại bị Trần Thanh Đế siêu cấp cặn bã nhìn hết.

Hiện tại Lâm Tĩnh Nhu có xúc động giết người.

Thân thể Lâm Tĩnh Nhu bị Trần Thanh Đế xem hết mà ủy khuất, mà Trần
Thanh Đế càng thêm ủy khuất. Hảo hảo, ta tiến vào phòng tắm của mình, vô duyên vô cớ bị đạp ra. Điều này cũng thôi, ta thật vất vả tu luyện đến
Luyện Khí tầng một, linh khí còn không có ổn định, bị một cước này, càng thêm bất ổn.

Trần Thanh Đế bị đá ra, rất nhanh từ trên mặt
đất bò dậy, chạy đến bể bơi trong biệt thự, cũng mặc kệ nhiều như vậy,
bụm lấy bụng dưới kịch liệt đau nhức, rất nhanh lao ra biệt thự.

Phù phù!

Bọt nước văng khắp nơi, Trần Thanh Đế đâm vào trong bể bơi.

Vốn là nghe được tiếng kêu sợ hãi, thủ vệ trong biệt thự vừa muốn xem
xét là tình huống như thế nào, thình lình phát hiện một bóng người bụm
lấy bụng dưới từ trong biệt thự vọt ra, lập tức nhiều thanh âm đồng thời quát:

- Người nào?

- Mẹ nó, là ta, thiếu gia muốn tắm rửa, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới quấy rầy lão tử.

Trần Thanh Đế nhe răng nhếch miệng, trong nội tâm ủy khuất, càng là phẫn nộ quát.

- A, nguyên lai là đại thiếu gia!

Thanh âm biến mất, trong sân biệt thự khôi phục yên tĩnh. Bất quá,
những thủ vệ kia nguyên một đám đều lộ ra biểu lộ khinh bỉ.

Xem bộ dáng lao tới của Trần Thanh Đế, cộng thêm tiếng kêu sợ hãi trước
kia, những thủ vệ này đều nhao nhao cho rằng, Trần Thanh Đế khẳng định
mưu đồ làm loạn đối với Lâm Tĩnh Nhu, bị đánh đi ra.

Lúc này, mấy thủ vệ trong biệt thự đã tụ tập đến cùng một chỗ, một người trong đó mở miệng thấp giọng nói:

- Cái đồ chơi kia của Trần đại thiếu, trải qua một tháng điều trị, chẳng lẽ có thể sử dụng rồi hả?

- Còn phải hỏi, nhất định có thể dùng, bằng không thì như thế nào phát sinh chuyện như vậy?

- Bất quá, Trần đại thiếu thật đúng là đủ cặn bã, cái đồ chơi kia vừa
có thể sử dụng, liền chết tính không thay đổi, hẳn là muốn đến Bá Vương
ngạnh thượng cung, thử xem cây thương kia tác dụng như thế nào a.

- Ta mà có nhi tử như vậy, có lẽ đã đánh chết rồi, bại hoại danh dự gia đình. Hơn nữa, Lâm tiểu thư há là hắn có thể dùng sức mạnh sao...

- Lâm tiểu thư?

Mấy thủ vệ tụ tập lại một lược, ngay ngắn trừng lớn hai mắt, hai mặt
nhìn nhau, trong hai tròng mắt đều tràn đầy kinh hoảng, hoảng sợ chi
sắc.

- Vừa rồi người thét lên kia chính là Lâm tiểu thư?

- Thanh âm kia không phải của Tam tiểu thư, ngoại trừ Lâm tiểu thư còn
có thể là ai? Wow, cái đại thiếu phá sản này, lá gan thật đúng là lớn,
cái kia là Lâm tiểu thư a.

- Khá tốt, thân thủ của Lâm tiểu thư không tệ, xem bộ dáng của Trần đại thiếu, có lẽ Lâm tiểu thư không bị tổn hại gì.

Tất cả đều bị Trần Thanh Đế nhìn thấy xuân quang mà nghị luận nhao nhao?

- Thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh a, Móa!

Một người trong đó suýt nữa từ trên mặt đất nhảy lên, dồn dập nói:

- Nhanh, nhanh gọi điện thoại cho lão gia, đem chuyện đã xảy ra vừa rồi nói cho lão gia, để cho lão gia đến xử lý.

Hấp...

Những người khác nhao nhao hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh ào ào chảy
xuống. Trong đó có một người, không dám lãnh đạm, rất nhanh móc điện
thoại ra, bấm số điện thoại của phụ thân Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa.
Hơn nữa, gọi vẫn là đường riêng.

Không có đại sự gì phát sinh, bọn họ là không thể gọi cho Trần Chấn Hoa.

Oan uổng a!

Trần Thanh Đế cực kỳ oan uổng, ủy khuất.

Ai muốn mưu đồ làm loạn với Lâm Tĩnh Nhu, ai không an phận người đó là
vương bát đản, cái đồ chơi kia sẽ vĩnh viễn bất lực, chính thức không
được.

Trần Thanh Đế ở trong bể bơi, rất nhanh rửa ráy sạch sẽ dơ bẩn trên người, lúc này trên trán hắn đã hiện đầy mồ hôi lạnh.

- Mẹ nó, thật sự là quá mạo hiểm rồi, thành quả khổ tu một tháng của
lão tử, thiếu chút nữa bị một cước kia của Lâm Tĩnh Nhu đạp mất. Mẹ,
thật sự là hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy a.

Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nghĩ tới chuyện vừa rồi cũng hãi hùng khiếp vía.

Dù vậy, linh khí trong đan điền cũng rung chuyển lợi hại, giống như là
đào phạm, thậm chí nghĩ từ đan điền của Trần Thanh Đế thoát đi.

Sau khi rửa sạch dơ bẩn, lỗ chân lông toàn thân của Trần Thanh Đế đã
thông suốt, hắn không dám chậm trễ chút nào, rất nhanh vận hành công
pháp, ổn định linh khí trong đan điền.

Đồng dạng, trong biệt
thự đã loạn thành một đoàn, thanh âm của Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Thanh Đế trước sau kêu lên sợ hãi, Trần Hương Hương, Trần Phong Nhiên cùng với
tất cả hạ nhân đều vọt ra.

Trần Phong Nhiên cùng Trần Hương
Hương liếc nhau, lập tức, ánh mắt Trần Phong Nhiên đã rơi vào trên một
đám người giúp việc, diện mục dữ tợn, âm trầm nói:

- Sự tình hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không cho nói đi ra ngoài, ai dám để lộ, ta tuyệt đối sẽ không buông tha.

Trần Phong Nhiên luôn trầm ổn, tao nhã, văn nhã cao quý lúc này nổi
giận, thật sự nổi giận. Ở trong mắt người khác, đều cho rằng Trần Phong
Nhiên là che chở Trần Thanh Đế.

Về phần nguyên do chính thức, cũng chỉ có Trần Phong Nhiên tự mình biết.

Sắc mặt Trần Hương Hương cũng thật không tốt, đối với một đám người giúp việc, nghiêm khắc và rất nghiêm túc nói:

- Sự tình hôm nay không cho nói đi ra ngoài, các ngươi đều xuống dưới nghỉ ngơi đi.

Trần Hương Hương là vì giữ gìn thanh danh của Lâm Tĩnh Nhu.

- Tiểu muội, em xem chị Tĩnh Nhu, anh đi về trước.

Cực Phẩm Tà Thiếu - Chương #13