Người đăng: ๖ۣۜOnion๖ۣۜThầnßíღ
“Thiếu gia, người không thể như vậy nha, gia chủ đã dặn ta là phải đưa người
đén tận nơi mà, nếu nhỡ người có mệnh hệ gì thì sao thân già này có thể gánh
nổi chứ”
Chỉ tháy lúc này đây, trên một con đường nhỏ, có ba người đứng ở nơi đó. Một
lão trung niên tầm 50, 60 tuổi đang hướng về phía một thiếu niên tầm 16 tuổi
lo lắng mà nói.
“Thúc thúc, người không phải lo, người cũng đã biết ta Đặng Dịch chỉ bị hiểu
lầm là đần thôi mà, chứ có phải bị đần thật đâu, hơn nữa còn có Dịch Nhất đây
bảo vệ ta mà, người xem, làm gì có chuyện gì được chứ”
“Nhưng mà....”
“Thôi được rồi, bây giờ ta sẽ viết cho cha mẹ ta vài chữ để người bớt lo, có
được không?”
Ba người này không ai khác chính là ông lão đánh xe, Đặng Dịch và Dịch Nhất
mới xuất hiện vài hôm trước . Sau khi nghe Đặng Dịch, lão cũng cũng có chút
lưỡng lự nhìn về phía Dịch Nhất.
Đúng vậy a, thiếu gia không bị ngốc mà tu vi còn rất cao, lão nhìn ra một
chút tình tiết . Còn về người kia thì lão hầu như chả biết tí gì, hắn mới
xuất hiện bên người Đặng Dịch được có mất ngày, tu vi thì sâu không lường
được, ở bên cạch hắn, lão cảm thấy nghẹt thở, một cảm giác nguy hiểm tận
cùng. Nghĩ nghĩ một lúc, lão mới thở dài ra đồng ý, dù sao người kia muốn
hại hai người thì vô cùng đơn giản, đâu cần phải đợi gì chứ.
.......
Linh Tinh thành, Phù Dung quán, lúc này ở đây vô cùng đông đúc, hầu hết
người ở đây đều là Võ giả, ai nấy đều vô cùng hưng phấn bàn luận về cái
gì...... Nhưng có một điều kì lạ là ở một góc của quán chỉ có hai người ở đó ,
như kiểu bị bệnh dị gì đó mà người ta cách lý vậy.
Một người tầm 16 tuổi mặc một bộ lam y trông vô cùng bắt mắt. Còn người còn
lại thì mặc bộ trường bào màu đen chùm kín từ đầu tới chân, trên người tỏa ra
một khí tức vô cùng đáng sợ khiến không ai dám lại gần. Hai người này không ai
khác chính là Đặng Dịch và Dịch Nhất. Cảm giác mình bị tách biệt ở một góc,
Đặng Dịch có chút buồn bực, hắn nha, bị coi thành kẻ xấu rồi.....
“Tiểu nhị, tiểu nhị, ra đây cho ta”
“Dạ, dạ, khách quan người có yêu cầu gì ạ!”
Sau tiếng gọi, chỉ thấy một tên mặc một bộ hôi y, trên vai có một cái giẻ ,
trông rất lôi thôi, vội vàng chạy đến chỗ Đặng Dich, khom người liến nhìn
một chút Đặng Dịch, giọng có chút run run nói. Đặng Dịch thấy vậy cũng cười
khổ bất đắc dĩ nói:
“Nói cho ta biết cửa hàng lớn nhất Linh Tinh thành là cửa hàng nào??”
Nói xong hắn còn lấy ra một ngân tiền lắc lắc trước người tên tiểu nhị . Tiểu
nhị thấy một ngân tệ thì sáng mắt lên, phải biết hắn làm ở đây mỗi tháng cũng
chỉ được mấy trăm đồng tiền mà thôi, Bạc đối với hắn đã là rất nhiều rồi. Hắn
vội vội vàng vàng giải thích rõ từng li từng tí một cho Đặng Dịch, chỉ lo
Đặng Dịch không vừa lòng mà không cho mình tiền. Đặng Dịch nghe xong thì rất
vừa lòng, ném hai thỏi bạc cho tên tiểu nhị nói :
“Mau mau chuẩn bị cho ta phòng tốt nhất, đêm nay ta muốn nghỉ ngơi”
Tên tiểu nhị kia nhìn thấy hai thỏi bạc thì sung sướng vô cùng, vội vàng đi
chuẩn bị phòng cho Đặng Dịch, phục vụ như là cha ruột mình vậy.....
...
Sau một đêm nghỉ ngơi, Đặng Dịch cùng Dịch Nhất đi tìm Thanh Phong tiệm ,
theo như tên tiểu nhị kia nói thì cửa hàng lớn nhất trong thành là của Thanh
Phong Thương Minh . Có thể nói, Thanh Phong Thương Minh là một Thương hội
liên minh lớn gần nhất của Thiên Vũ đại lục, đâu đâu cũng có một chút gót
chân của nó.
Khi vào đến gian hàng, Đặng Dịch nhìn xung quanh một lúc thì thấy gian hàng vô
cùng tráng lệ, sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ, khiến cho người ta cảm thấy thoải
mái mỗi khi vào đây. Còn đang trong lúc cảm khái thì một tên nhân viên cửa
hàng ra cháo hỏi
“Xin chào khách quan, ngài cần gì ạ ?”
“Nơi đây có thu mua linh thạch hay không?”
Đặng Dịch liếc nhìn xung quanh, tùy ý hỏi với một giọng rất bình thản, như
Linh thạch chả là cái thá gì cả, nhưng đối với tên nhân viên kia thì lại như
sấm bên tai vậy . Linh Thạch nha, ở Thiên Vũ Đại Lục này, Lich thạch có thể
coi là cực kì quí giá, Linh Thạch có thể trợ giúp Võ giả tu luyện nhanh chóng
hơn bình thường, làm gì có ai mang nó ra bán đâu chứ. Nghĩ vậy, tên kia cũng
lượng lự nhìn Đặng Dịch một chút, rồi nhìn về phía sau hắn một thân trường
bào đen xì Dịch Nhất, lúc này hắn mới xin phép vào trong gọi trưởng quầy..
....
Được một lúc thì tên nhân viên đó lại đi ra mời Đặng Dịch đi lên lầu trên ,
tiến vào một căn phòng ,hắn chỉ thấy ngồi đó một lão giả tầm 60, 70 tuổi ,
trông vô cùng.... hèn mọn.... Thấy Đặng Dịch tiền vào, lão giả liền vội vàng
đứng dậy tiếp đón, tười cươi như hoa nói:
“Tạ hạ Lam Phi, khách quý tới bổn tiệm mà ta lại không biết, thật là sai sót
, sai sót, mời quí công tử và vị đây ngồi”
“Ta là Đặng Dịch, thật hân hạnh được biết Phi lão”
Trong lúc trả lời Đặng Dịch có sử dụng Thiên Nhãn một chút.
Tên : Lam Phi
Thiên Phú : 5/10
Tu vi : Võ Vương Sơ Kỳ- Linh Khí : (10000/72000)
HP : 16200/16200
Công Pháp : Thanh Phong Quyết (Trung Phẩm)
Mị Lực : 60/100
Sức Chiến đấu :1320
Quan sát qua một chút Đặng Dịch mới ngẩn người, một cái trưởng quầy tu vi đã
cao như vậy, hèn gì mà Thanh Phong Thương Minh có thể phát triển sừng sững
trên Thiên Vũ Đại Lục nha.
Lam Phi dường cảm nhận được ánh mắt của Đặng Dịch, hơi tò mò nhưng cũng chả
quan tâm lắm mà có chút chăm chú hỏi:
“Thấy nhân viên bổn tiệm thông báo rằng có người muốn bán Linh thạch, phải
chăng là quý công tử đây??”
Trong lời nói của hắn có chút vui mừng, Linh thạch nha, có thể trợ giúp Võ
giả tu luyện, làm gì có ai chịu mang đi bán, Thiên Vũ đại lục có câu, "Tiền
chỉ là vật ngoại thân, tu vi bản thân là trên hết" . Lâu rồi hắn mới thấy có
người mới cầm linh thạch mang đi bán như tên này đây.
“Nào dám, ta đâu phải cái gì quý công tử, ta đây chỉ là một người nghèo rớt
mồng tơi nha, chả có đồng tiền vàng bên người, đành phải bán tạm linh thạch
đi cầm vàng cho nó oai oai”
Lam Phi nghe xong thì trên trán dày thêm một đạo hắc tuyến, thầm nói “ Cực
Phẩm nha”, trời ạ, người ta đạt được linh thạch thì phẩm cầm đi tu luyện
tăng cao cảnh giới chứ làm gì có ai lại đi bán lấy Vàng cầm cho oai như tên
này đâu, thật mẹ nó cực phẩm.Lam Phi cố nén xúc động trong người, cười thật
tươi nói
“Vị công tử đây cứ thích nói đùa, công tử cứ yên tâm, bổn điếm sẽ thu mua
linh thạch với giá tốt nhất, cho vừa lòng công tử....”
Đặng Dịch nghe vậy thì trả vờ thò tay vào trong ngực, moi ra một viên linh
thạch đưa cho Lam Phi và nói:
“Đây là một viên Hạ Phẩm Linh Thạch, Phi lão xem có thể thu mua bao nhiêu
giúp ta”
Tiếp nhân linh thạch, Phi lão hơi cảm nhận thoáng một chút linh khí bên trong
, hài lòng nói ra :
“Linh khí trong viên này rất dày đặc, bổn diểm rất vừa lòng, ta ra giá......
12000 vàng, không biết quý công tử đây nghĩ sao”
Đặng Dịch hơi ngẩn người một chút, không ngờ linh thạch lại có giá như vậy ,
mặc dù bên trong chứa lượng lớn linh khí đó nhưng mà hắn lại lười không muốn
sử dụng . Với tính cách của người hiện đại thì sao hắn có thể chịu đựng ngồi
yên mà hấp thu chứ, thà bán đi xong farm quái tăng cấp cho nhanh....... Nghĩ
một lúc hắn lại lôi bốn viên linh thạch còn lại cho Lam Phi nói:
“Được đó, ta rất hài lòng, ta bán luôn cả năm viên, tổng cộng 60.000 vàng
nha, mau mau giao tiền...”
Lam Phi lúc này có chút nằm mơ rồi, bán một viên linh thạch đã là nhiều, ai
ngờ tên này lại còn bán cả năm viên, không biết là ngu ngốc hay là cực phẩm
người nữa, quá bó tay rồi. Đồng ý một tiếng, Lam Phi móc trong ngực ra một
cái túi màu nhỏ màu đỏ, đưa cho Đặng Dịch nói :
“Tại bên trong là số tiền giao dịch, mời công tử kiểm tra “
Đặng Dịch cầm lấy chiến túi, nhìn liếc qua một chút, thấy trong hệ thống
vang lên
“Ting”
“Chúc mừng Ký Chủ hoàn thành “Thành Tựu” -Làm Giàu- : 65.000/50.000 vàng”
“Ting”
“Chúc mừng Ký chủ nhận được 1000 tích phân, 1000 EXP, 1000 Linh Khí”
.........
Đặng Dịch hơi ngẩn người nhìn Lam Phi một chút, rồi hơi liếc lên phía trên ,
hơi mỉm cười nói:
“Đa tạ thành ý của Thanh Phong Thương Minh, sau này có việc làm ăn, tại hạ sẽ
đến tiếp”
Đặng Dịch đang chuẩn bị đứng dậy thì Phi lão vội vàng nói:
“Không biết công tử đây đổi nhiều vàng vậy để làm gì, chả nhẹ công tử định
tham gia Thanh Phong đấu giá hội vài hôm nữa???”
Đặng Dịch nghe vậy hơi ngẩn người, hắn nào đâu có biết cáu gì đấu giá hội, hắn
chỉ tùy tiện bán đi lấy vàng ăn chơi mà thôi, nhưng hắn lại không muốn xấu hổ
, chả vờ ra vẻ ngầu ngầu :
“Đúng vậy nha, ta định mua vài món đồ trong đó....”
Lam Phi nghe vậy lại càng vui mừng hơn, tiền vừa đi, lại sắp quay trở lại
rồi, hahaha!!. Hắn lấy ra một tấm thẻ màu Đen, trên đó có ghi hai chứ Thanh
Phong, đưa cho Đặng Dịch nói:
“Đây là thẻ VIP của thương hội chúng ta, ngày mai lúc công tử đến có thể lên
lầu tốt nhất, đẹp nhất....”
Đặng Dịch tiếp nhận thẻ, nhìn qua một chút
Hắc Kim Thẻ
Biểu tượng cho khách quý nhất của Thanh Phong Thương Minh.
Hai dòng đơn giản miểu tả, nhưng hắn cũng biết độ quý trọng của nó, cất vào
trong túi chứa đồ, hơi mỉm cười nhìn Lam Phi nói:
“Đa tạ, ngày mai ta nhất định sẽ đến”
Nói xong hắn đứng dây, trước khi đi còn hơi nhìn lên phía trên, hơi gật đầu
một cái, mỉm cười tiêu sái quay đầu ra khỏi tiệm.........................
nhưng ra vẻ hơi quá đà, chỉ nhìn trời không nhìn đất mà hắn vấp phải một
thanh gỗ ở trước cửa lảo đảo suýt chút nữa ngã dập mồm..
Trong khi ngã hắn còn nghe thấy tiếng hệ thống vang lên....
“Ting”
.....
.
.
.
.
.
.
Ta mới viết truyện lần đầu, câu cú còn lủng củng, mong các vị tạm tha và góp
ý cho ta để có thể viết tốt hơn.....
Mọi người đọc xong nhớ tks ở cuối mỗi chương nhé :V
Ta cũng tks
Tks All