Con Xin Lỗi!!


Người đăng: ๖ۣۜOnion๖ۣۜThầnßíღ

Vô cùng cảm ơn KaSimlov3 vì đã tặng ta 1 THB nhé!!

...

Sau khi tiến vào Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới, Đặng Dịch liền đi đến một
vùng đất bằng phẳng, khá lớn...

Không nghĩ ngợi nhiều, Đặng Dịch liền bắt đầu tưởng tượng và chế
tạo ra một tòa nhà cao lớn tầm ba tầng lầu... Sau một hồi hì hục,
kì công tưởng tượng, chế tạo theo như trong vài bản thiết kế mà
Đặng Dịch kiếm được trong Cửa Hàng Hệ Thống, rồi lại tự mình sửa
đổi vài chỗ để cho vừa lòng hơn thì cuối cùng Đặng Dịch cũng đã
hoàn thành xong tòa nhà này.

Sau đó, hắn đi đến chỗ cửa chính, ghi một tấm bảng khá lớn "Huyết
Thần Điện". Ba chữ Huyết Thần Điện được viết theo như chữ của Thiên
Vũ Đại Lục được biến tấu cầu kỳ cho bắt mắt hơn. Ba chữ này đều
có một mảu đỏ chót của máu, nó được đặt trên một tẩm biển màu
đen trông bắt mắt và bá khí vô cùng...

Làm xong tất cả mọi việc, lúc này Đặng Dịch mới thở dài một hơi
xong rồi nhìn tòa lầu trước mắt một cách tổng thể nhất... Nhìn đi
nhìn lại vài lần, cuối cùng thì Đặng Dịch mới hài lòng gật đầu
một cái. Sau đó hắn liền dựa vào tòa lầu này kiến thiết thêm mấy
cái giống hệt như vậy... Chả khác một chút nào.

Do đã có khuôn mẫu từ trước và không hề tốn công tự mình làm. Chỉ
trong hơn năm tiếng đồng hồ Đặng Dịch đã hoàn tất chế tạo thêm hơn
mười tòa lầu nữa giống y hệt như tòa đầu tiên...

Nhin hơn mười tòa lầu to lớn, đứng sừng sững giữa đất trời thì
Đặng Dịch lúc này mới thở dài cảm thán một câu:

"Đúng là trong Tiểu Thế Giới này hắn là chủ tể của tất cả...
Thích làm gì thì làm, muốn cái gì có cái đó, nhưng với điều kiện
là thứ đó phải có trong Tiểu Thế Giới"

Nhìn sắc trời cũng đã có chút tối sầm lại, Đặng Dịch không suy
nghĩ nhiều nữa, lập tức biến mất trong Tiểu Thế Giới, hiện ra ở
chỗ vắng người mà hắn đã đi vào trong Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới...

Nhìn bầu trời đã tối hắn, Đặng Dịch liền lập tức vận dụng Ẩn
Thân Thuật, một trong những pháp thuật mà chỉ có Trúc Cơ Kì tu sĩ
mới làm được.

Sau đó hắn không suy nghĩ nhiều lập tức trèo tường, đi vào trong
Đặng gia...

Len lỏi qua từng gian nhà quen thuộc, đến tới căn phòng xưa kia mình
đang sống thì Đặng Dịch có chút được nữa lại chảy nước mắt, nhưng
hắn lại không dám khóc to bởi vì trước mắt hắn là một cảnh tượng
hắn không bao giờ có thể quên được...

Chỉ thấy ông bà và cha mẹ mình đang cùng các người hầu quét dọn
lại căn phòng rồi lại lấy những thứ đồ hồi bé hắn hay dùng ra,
nâng niu từng chút, từng chút một đặt lại như cũ... Dường như mọi
người đang coi những món đồ đó như một bảo vật vô giá vậy...

Đặng Dịch thật muốn lập tức khóc ào lên, chạy đến và nói với mọi
người rằng hắn còn sống, hắn chưa có chết và hắn thực sự yêu mọi
người.... Nhưng hiện tại vẫn đang có gia nô và những vị trưởng lão
ở đó, hắn không muốn mạnh động. Hắn không muốn ai khác ngoài ông bà
và cha mẹ hắn biết là hắn còn sống, hắn làm như vậy là vì hắn
đang có một kế hoạch, một kế hoạch để có thể phát triển Đặng gia
lớn mạnh hơn, vươn tầm đến toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục này!!

...

Sau một hồi quét dọn mọi thứ trong căn nhà xong Ông bà và cha mẹ
của Đặng Dịch liền lập tức nói cho các hạ nhận và các vị trưởng
lão về nghỉ ngơi, một nhà bọn họ muốn được yên tĩnh một chút.

Các vị trưởng lão và người hầu thấy vậy cũng gật đầu, chào một
tiếng rồi rời đi... Đặng gia mặc dù cũng có tranh đấu nội bộ nhưng
thực sự điều đó là quá nhỏ bởi vì Đặng Chính Minh-ông của Đặng
Dịch hiện tại đã có Võ Đế cảnh giới, làm gì có một người nào
trong Đặng gia có thể so sánh được chứ??

Nhìn mọi người rời đi, Đặng Dịch lập tức liền muốn đi tới thì cả
bốn người bọn họ đều đã vào trong căn phòng cũ của hắn, đây là
một ngôi nhà đơn xơ, không có gì là sang trọng cả, lại còn nằm ở
một nơi cách khá xa so với khu nhà chính nên Đặng Dịch cũng không lo
ngại ai phát hiện ra, không nghĩ ngợi nhiều lập tức liền đi tới.

Khi hắn định mở cửa bước vào phòng thì lập tức trong phòng vang lên
tiếng của Đặng Chính Minh:

"Đừng có đứng núp ngoài đó nữa... Vào đi."

Đặng Dịch nghe xong lời này của Ông mình thì lập tức ngẩn người,
sau đó cũng không nghĩ ngợi nhiều đi vào trong phòng... Chỉ thấy lúc
này Ông, bà và cha hắn đang nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng cẩn
thận... Còn người mẹ của hắn lúc này thì đang ngồi thất thần trên
ghế, đầu vẫn quấn khăn tăng, tóc tai khá rối trông mệt mỏi vô
cùng...

Đặng Dịch thấy người mẹ đã dứt ruột đẻ đau ra mình thành như vậy
thì con tim hắn càng đau đớn hơn, không nghĩ nhiều đến chuyện xong
quanh liền muốn tiến tới quý gối trước mặt mẹ mình nói lời xin
lỗi...

Nhưng mà Đặng Thanh Sơn- cha của Đặng Dịch làm sao có thể để một
người không quen biết tiến tới gần vợ mình chứ... Hắn lập tức liền
lao ra, chặn lại trước mặt của Đặng Dịch, trầm giọng nói:

"Ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Đặng Dịch thấy vậy lập tức liền sực tỉnh nhớ ra, lúc hắn rời đi
chỉ mới là một thiếu niên bé nhỏ 15,16 tuổi mà thôi... Hiện tại
cũng đã qua đi 4 năm liền, Đặng Dịch hắn đã là một chàng thanh niên
cao lớn 19, 20 tuổi rồi. Khuôn mặt cũng đã khác xưa vô cùng cho nên
mọi người không nhận ra hắn là phải...

Nghĩ đến đó, Đặng Dịch lập tức liền không nghĩ ngợi nữa lấy ra từ
trong kho đồ một cái áo choàng nhỏ màu xanh dương...

Chiếc áo vừa xuất hiện thì lập tức không để mọi người kịp phản
ứng, Phương Hoàng- mẹ của Đặng Dịch đã đứng bật dậy, cướp lấy cái
áo choàng trên tay Đặng Dịch với một tốc độ vô cùng nhanh...

"Hoàng nhi, em làm gì vậy..." - Đặng Thanh Sơn đứng ở một bên thấy
cảnh tượng này thì lập tức ngẩn người, khó hiểu đối với Phương
Hoàng nói.

Phương Hoàng cũng không hề trả lời câu hỏi của chồng mình mà cứ
cắm đầu vào lật đi lật lại cái áo, sau một lúc, nàng lập tức
dừng lại động tác của mình, nhìn chằm chằm vào một dòng chữ nhỏ
màu vàng nhỏ.

'Mẹ luôn ở bên cạnh con. Hãy cố gắng lên, con trai của mẹ!!"

Nàng thất thần nhìn chiếc áo trong tay một lúc rồi lập tức quay
sang vội vã đối với Đặng Dịch nói:

"Con ta... con ta... ngươi đã gặp qua con ta?? Nói...nói cho ta, con ta
có còn sống không.... Đang ở đâu!! Mau nói... nói cho ta!!!!"

Phương Hoàng lúc này thực sự không dữ nổi sự bình tĩnh nữa, túm
lấy áo của Đặng Dịch lay lay liên tục, miệng thì run rẩy nói, nước
mắt ròng ròng chảy ra trông bi thảm vô cùng...

Đặng Chính Minh, Kim Hoa(Bà của Đặng Dịch) và Đặng Thanh Sơn thấy
vậy thì lập tức ngẩn người, không hiểu chuyện gì xảy ra...

Đặng Thanh Sơn lập tức tiến tới dữ lại vợ mình, nhẹ nhàng nói:

"Hoàng nhi, nàng bình tĩnh một chút. Nói cho mọi người xem là
chuyện gì... Chàng thanh niên này sao lại đã gặp qua Dịch nhi con
chúng ta được chứ..."

Trong giọng nói của hắn thực sự không thể nào che giấu được sụ hưng
phấn, sự kì vọng... Làm cho Đặng Dịch đứng ở một bên càng là đau
đớn hơn... Hắn lúc này phải nói là đỉnh cao của sự hối hận..
Trước đây hắn không nên rời đi như vậy...

Phương Hoàng dường như cảm nhận được cảm xúc của Đặng Thanh Sơn,
không nghĩ nhiều mà lập tức nói cho hắn biết lý do tại sao mà nàng
lại kích động đến như vậy...

Lý do cũng chính là bải vì chiếc áo choàng nhỏ này... Đây chính
là chiếc áo mà nàng đã đích thân làm cho Đặng Dịch và đưa cho hắn
lúc rời đi... Nàng không bao giờ có thể quên được nó bởi vì nó là
toàn bộ tình cảm yêu thương nàng dành cho đứa con tội nghiệp của
mình...

Mặc dù nàng không bao giờ nghĩ là hắn bị điên nhưng sự thực thì
nàng không thể nào cố mà phủ nhận mãi được... Cho nên nàng đã dành
toàn bộ tình cảm làm ra chiếc áo choàng này, thêu lên đó một dòng
chữ... Nàng muốn chiếc áo choàng đó có thể giúp cho Đặng Dịch có
thể cảm nhận được tình yêu thương của nàng, cảm nhận được rằng
Đặng Dịch không hề cô đơn... Đặng Dịch còn có một người mẹ luôn luôn
muốn bao bọc, che chở cho mình....

Sau khi nghe xong lời nói của Phương Hoàng, tất cả mọi người trong
nhà đều không nhịn được rơm rơm nước mắt. Đặng Dịch lúc này thực
sự đau đớn đến tận cùng.... Hắn nhìn người mẹ đang vừa mỉm cười,
vừa rơi nước mắt ngồi vuốt ve, âu yếm cái áo choàng trước mắt mà
càng cảm thấy trá tim không khác gì bị xát muối... Đau đớn vô
cùng!!

"Bịch... !!"

Đặng Dịch không nói một lời nào, đột nhiên quỳ xuống, sau đó lập
tức dập đầu ba cái thật mạnh xuống sàn nhà...

"Rầm...Rầm...Rầm"

Ba tiếng ròn rã vang lên và để lại trên nền đá của sàn nhà một
vết nứt thật lớn... Ca bốn người đều ngẩn cả người, không biết
'người thanh niên' trước mắt này tại sao lại làm như vậy...

Còn không để bọn họ phản ứng kịp, Đặng Dịch ngẩng đầu lên, máu từ
trán hắn lập tức chảy xuống, máu và nước mắt hòa quyện làm một
chảy ròng ròng trên khắp khuôn mặt của Đặng Dịch. Nhưng hắn lại
không hề để tâm đến cái đau đớn tầm thường đó... Hắn còn đang có
một cơn đau đớn khác rằn vặt hơn, nhức nhối hơn xất phát từ trong
con tim, một cơn đau xuất phát từ trong tâm hồn của hắn..... Đặng
Dịch nức nở, nghẹn ngào nói :

"Con...Xin...lỗi...Con thực sự xin lỗi !!!"

P/s : Đang viết chương tiếp nhé... Sr mọi người vì đã hứa là hai
chương nhưng tới giờ mới up được 1 chương... Lực bất tòng tâm vì một
số việc vô cùng vớ vẩn ..... Bây giờ Củ Hành sẽ đi viết chương
tiếp.. Nếu nhanh thì sẽ cố up trong đêm nay.

Vô cùng xin lỗi.... Đừng úp sọt Củ Hành nhé T.T

★Hãy ấn 'Cảm Ơn'...... Vì nó miễn phí !!★

ღCủ Hành Thần Bíღ

ღTks Allღ

3 ★ 9 ★ 2016


Cực Phẩm Hệ Thống - Chương #62