Người đăng: ๖ۣۜOnion๖ۣۜThầnßíღ
Thời gian thấm thoát đã qua được sáu năm, Đặng Dịch giờ đã là chủ đề bàn tán
của cả Thiên Chân thành. Một đứa bé mà một tuổi đã biết nói, hai tuổi biết đi
, lại vô cùng hoạt bát và nhanh nhạy, được tất cả mọi người trong Đặng gia yêu
mến.
Nhưng rồi tại thời điểm một năm trước, một chuyện không thể ngờ đã xảy ra,
Đặng Dịch trong lúc ra ngoài chơi đùa bị người ta bắt cóc, sự việc xảy ra năm
đó đã khiến Đặng gia tổn thất 100.000 vàng để chuộc Đăng Dịch trở về từ tay
đám người bắt cóc về.
Điều đó cũng chả đáng gì với một gia tộc giàu có nhất nhì ở Thiên Chân thành,
nhưng mà chuyện làm Đặng gia thấy đau đầu hơn là Đặng Dịch đáng yêu hoạt bát
ngày nào giờ đây trở nên trầm lặng, ít nói, lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ
nhìn bầu trời rồi tủm tỉm cười, đôi khi còn cười một cách ngớ ngẩn. Điều đó
khiến cho mọi người đều trong Đặng gia hoang mang vô cùng, chẳng nhẽ đám người
bắt cóc Đặng Dịch đã làm gì khiến cho Đặng Dịch trở nên như vậy.
..
Thời gian cứ thế qua đi, ngày này qua ngày khác, Đặng Dịch vẫn cứ ngớ ngẩn như
vậy liền khiến toàn bộ trên dưới Đặng gia nghĩ đến ba chữ :
“Bị đần rồi”
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau vụ bị bắt cóc đó, nghĩ đi nghĩ lại Đặng
Dịch do chấn động mạnh từ vụ bắt cóc mà trở nên ngu ngốc thì cũng rất có khả
năng.
Mọi chuyện rồi cũng lắng xuống, suốt một năm trời, Đặng Dịch chỉ ngồi nhìn
trời, nhìn đất xong rồi lại làm gì đó và cười hơ hớ, cảnh tượng đó dần trở nên
quen thuộc đối với mọi người trong phủ, ai ai cũng đều tiếc thương cho Đặng
Dịch, còn bé như vậy mà đã phải chịu đựng chuyện đáng buồn đến vậy.
Ông, bà, cha, mẹ cũng dần dần mất niềm tin với Đặng Dịch, mọi người đều rất
khổ sở, nhưng cũng chả thể làm gì khác hơn ngoài việc âm thầm chiếu cố Đặng
Dịch, với lại tại năm Đặng Dịch được 6 tuổi, Phương Hoàng đã hạ sinh thêm một
bé trai nữa là Đặng Thiên . Lúc này, mọi người đều chuyển sự chú ý lên Đặng
Thiên, hết mực bảo vệ để không bị xảy ra một sự cố đáng tiếc nào nữa………
10 năm sau…..
Thiên Vũ đại lục – Thiên Chân thành – Lúc này đây, Đặng gia như một thế lực
khổng lồ có thể sánh ngang với cả Hoàng gia – gia tộc nắm giữ Thiên Chân đế
quốc . Lại nói Đặng gia cùng với Phương gia kết làm thông gia, có thể nói
liên hợp này là không thể nào đánh đổ được vì tại Thiên Chân đế quốc có 5 gia
tộc đứng đầu là Hoàng gia, Đặng gia, Phương gia, Long gia, Trương gia. Mà
Đặng gia và Phương gia chỉ xếp sau Hoàng gia thì cả thiên hạ Thiên Chân đế
quốc này e là chẳng có cái gia tộc nào muốn đối đầu với bọn họ.
Những năm gần đây, ngoài Đặng Thanh Sơn ra, thì Đặng gia lại có thêm một
quái vật mới, đó chính là Đặng Thiên. Đặng Thiên mới chỉ 11 tuổi đã đột phá
Luyện Cốt tiến vào Luyện Bì cảnh giới, đừng nói đến đám hậu bối trong Đặng
gia, ngay cả toàn bộ Thiên Chân thành khó có ai có thể sánh kịp . Còn về phía
Đặng Dịch hầu như đã bị mọi người cho vào quên lãng, nhắc đến Đặng Dịch mọi
người cũng chỉ nghĩ đến tên đần độn, một tên phế vật trong Đặng phủ mà
thôi…...
Lại nói về võ giả, ở Thiên Vũ đại lục võ giả được chia ra làm, Luyện Cốt –
Luyện Bì – Luyện Khí.
Luyện Cốt cảnh giới - đây chính là lúc rèn luyện xương cốt cho rắn chắc, có
một nền tảng thân thể vô cùng vững chắc . Luyện Cốt được chia làm Lục Trọng.
Đạt đến Lục trọng thì có thể đạt được tốc độ hồi phục xương cốt bị tổn thương
nhanh gấp 6 lần người thường ( Mỗi cấp 1 lần )
Luyện Bì cảnh giới – cũng là một nền tảng quan trọng vô cùng trọng đối với
người luyện võ . Luyện Bì được chia là Tam Trọng. Đạt đến tam trọng có thể đạt
được tốc đội hồi phục tổn thương ngoài da gấp 9 lần bình thường.
Còn về Luyện Khí kỳ - lúc này là lúc võ giả phải hấp thu thiên địa linh khí
bên ngoài để tôi rèn lục phủ ngũ tạng, đạt đến Luyện Khí kỳ có thể vận dụng
khí trong cơ thể vào chiến đấu. Luyện Khí được chia làm :
• Hậu Thiên
• Tiên Thiên
• Võ Đồ
• Võ Sư
• Võ Vương
• Võ Hoàng
• Võ Đế
• Võ Thánh
• Võ Thần
• ……
Mỗi cảnh giới đều chia làm Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ.
Đối với mỗi người luyện võ mà nói, khi đạt đến 16 tuổi mà không đạt được
Luyện Bì Tam trọng cảnh giới thì sẽ bị coi là không có thiên phú luyện võ, sau
này nếu có tiếp tục tu luyện thì thành tựu cũng không to lớn...
Đặng gia, tại một căn nhà xa hoa nhưng lại cách biệt với tất cả mọi căn nhà
khác trong Đặng gia, trong đó có một thiếu niên mặc một bộ trang phục cổ màu
xanh dương đang ngồi trên ghế, nhìn lên bầu trời đêm tràn đầy những ngôi sao
lấp lánh, hắn vừa nhìn vừa lầm bẩm gì đó trông có vẻ rất nghiêm túc.
“Dịch ca, ca đang nhìn cái gì vậy, suốt bao nhiêu năm rồi nha, đệ thật
không hiểu được huynh” đúng lúc này một giọng non nớt vang lên, chỉ thấy đứng
đó một thiếu niên tầm 11,12 tuổi, mặc một bộ hoàng y đang tò mò hết nhìn về
phía Đặng Dịch rồi lại nhìn về phía bầu trời. Người này không ai khác chính là
Đặng Thiên đệ đệ của Đặng Dịch, còn cái người đang ngồi ngắm sao trên trời với
bộ mặt ngẩn ngẩn ngơ ngơ chính là Đặng Dịch.
Đặng Địch không trả lời Đặng Thiên mà nhìn hắn một chút, hắn giọng điệu dịu
dàng mang theo một chút yêu thương trong đó hỏi : “Đột phá Luyện Bì nhị trọng
rồi chứ?”
“Vâng!!...” Đặng Thiên nghe vậy trả lời cũng có chút nặng nề, chả biết vì sao
trong lòng hắn lại buồn bực đến như vậy. Hắn biết ca ca của mình không có bị
đần, cũng chả là cái gì phế vật cả.
Hắn được như ngày hôm nay tất cả là một tay ca ca hắn đào tạo, điều đó khiến
hắn biết ca ca mình không có đần, mà còn một siêu cấp sư phụ, ca hắn cái gì
cũng biết, điều gì cũng hay. Còn tại lúc hắn khiêu chiến ca ca thì sự thật
mất lòng là, đến cái cọng lông của ca hắn cũng chả động đến được, điều đấy
chứng tỏ điều gì, ca ca là tuyệt thế thiên tài, à không là siêu cấp quái vật
, 16 tuổi mà chỉ cần 1 chiêu đã đánh bại được Luyện Bì nhị trọng cảnh giới ,
ít nhất ca phải đột phá đến Luyện Khí Kỳ - Tiên Thiên cảnh…
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Đặng Thiên, Đặng Dịch có chút buồn cười nói : “Ngươi
bực cái gì, chả nhẽ ta dậy sai gì đệ sao”
“Không phải, nhưng mà ca…” - Đặng Thiên có chút hơi do dự
“Thôi được rồi, ta biết đệ định nói gì nhưng mà nhớ kĩ, chuyện ta dạy đệ, đệ
phải dấu kỹ, không được tiết lộ cho bất cứ người nào, nếu không thì ta sẽ
không bao giờ nhìn nhận người đệ đệ này nữa . Rõ chưa ?” – Còn không chờ Đặng
Thiên nói hết câu, Đặng Dịch lạnh lùng cắt đứt, nghiêm túc nói ra.
“Vâng, đệ nhớ rồi. Đại ca ngủ ngon, đệ về phòng đây..” – Đặng Thiên buồn bực
, nói xong cúi chào Đặng Dịch một cái rồi chạy như bay về phía phòng của mình…
Đặng Dịch thấy vậy cũng thở dài nhìn lên bầu trời : “Haizz….Kiếp trước cũng có
một cái đệ đệ trong nhà, trọng sinh đến nơi này cũng lại có một cái đệ đệ
nữa…. Thật là bó tay mà, không biết cha mẹ, ông bà, đệ đệ và Hoàng ca nữa ,
giờ này ra sao rồi nha….”
Trọng Sinh? Đúng vậy, Đặng Dịch đây, không ai khác chính là Đặng Dịch đã chết
trong phòng thí nghiệm . Hắn cứ ngỡ là mình đã chết rồi nhưng ai ngờ lại được
trọng sinh tại nơi đây, nhớ đến lúc hắn 5 tuổi, lúc đó ký ức vẫn chưa hoàn
toàn bình phục, chỉ thi thoảng về đêm mới mơ thấy một chút ký ức kiếp trước.
Đến một hôm hắn đang vui chơi cùng mấy tên gia nô thì có khoảng 6 tên đến bắt
hắn lên Kinh Doanh Trại, lúc đó hắn quá sợ hãi, chạy loạn tứ tung cuối cùng
bị trượt chân đập đầu vào 1 tảng đá dưới đất. Lúc đó ký ức hắn mới dung hợp
lại toàn bộ, nhưng vì thân thể yếu đuối nên vẫn bị bắt đi.
Ngoài hồi phục trí nhớ ra, trong đầu hắn lại còn thêm một cái hệ thống, phải
gọi là cái đù mé nó Cực Phẩm nha. Nghĩ đến đây hắn cũng hơi buồn bực….
Lúc đó, hắn vì va đập nên đầu óc hơi mơ hồ, cứ mơ mơ màng màng lúc tỉnh lúc
không, trong lúc đang chán nản thì một tiếng chuông vang lên
“Ting”
“Hệ thống nhận thấy ký chủ đã hồi phục nên khởi động trở lại”
“Ting”
“Vì hệ thống cưỡng chế nhận chủ nên không có quà”
“Ting”
“Vì cưỡng chế nhận chủ, hệ thống ra cưỡng chế nhiệm vụ để ký chủ hoàn thành :
Phần thưởng là gói quà tân thủ”
“Ting”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
….
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
“Để nhận nhiệm vụ, xin mời vì hệ thộng đặt tên”
Liên tiếp những tiếng điện tử vang lên trong đầu hắn, ban đầu hắn cũng tưởng
là mình bị ảo giác nhưng tiếng nhắc nhở cứ vang vảng bên tai làm hắn nhớ đến
mấy cuốn tiểu thuyết yy hắn hay đọc. Hắn vui mừng, chả nghĩ đến cái gì khác mà
vô lực nói:
“Hệ…Hệ thống……mau…mau giúp ta”
“Lỗi không xác định, xin mời vì hệ thống đặt tên”
…..
Nhưng vì mất máu quá nhiều nên quá mệt mỏi và gấp gáp nên chả nghe hệ thống
nói gì, sau vài lần cầu cứu, hắn bắt đầu bực mình chửi nhẹ một câu:
“Con mợ nó ,thật đúng….đúng là….một cái….Cực Phẩm Hệ Thống…nha…..ký chủ
sắp….sắp chết cmnr…..mà….mà mày còn lảm….lảm nhảm cái gì thế…?”
“Ting”
“Xin chúc mừng ký chủ đặt tên thành công”
“Hệ Thống hiện tại là Cực Phẩm Hệ Thống”
“Ting”
“Nhận thấy tình hình ký chủ không được ổn và thấy ký chủ đặt tên có vẻ ổn nên
hệ thống ban thưởng một lần chữa trị miễn phí”
“Phải chăng chữa trị”
...
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
...
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
“Phải chăng chữa trị”
…
Nhưng lúc này đây Đặng Dịch đã ngất đi rồi, sao có thể nghe thấy hệ thống nói
nữa chứ.
Liên tiếp những lời nhắc nhở vang lên, đến lần thứ 100 thì:
“Ting”
“Vì ký chủ khinh thường không sử dụng chữa trị công năng đáng nhẽ sẽ mất đi cơ
hội, nhưng hệ thống nhận thấy ký chủ đang trong tình huống nguy kịch nên sẽ
cưỡng chế sử dụng, để thể hiện vĩ đại, hệ thống sẽ giảm giá 90% cho ký chủ”
“Ting”
“-100 điểm tích phân, sử dụng thành công”
“Ting”
“Hiện tại ký chú đang có -100 tích phân mau mau kiếm điểm, hệ thống không thể
cho ký chủ ghi sổ quá lâu”
Sau khi Đặng Dịch tỉnh lại, nghe thấy những thông báo này thì suýt chút nữa
hộc máu ngất đi, tức giận nói :
“Ta đờ mờ cờ sờ ngươi, thật là cực phẩm mà, quá hắc rồi…..”
“Ting”
“Cực Phẩm Hệ Thống xin nghe, ký chủ gọi có chuyện gì”
Đặng Dịch tực giận nói : “ Cực phẩm cái con card, cực cực mụ nội ngươi, ngươi
là một cái Gian thương, Hắc, quá hắc rồi…”
“Ting”
“Vì hệ thống rất thích tên hiện tại, vô pháp đổi tên”
“Ting”
“Đổi tên vô hiệu”
Đặng Dịch : “…….”
Sự việc dù sao cũng đã qua 10 năm rồi, nhưng hắn không thể nào quên được, vì
hắn bị lừa, bị gian thương lừa a…..
Nghĩ đến đoạn tích phân hắn hắn lại thấy nản người, thở dài mở thử thuộc tính
ra coi……..
Ngay tại ý niệm của hắn muốn kiểm tra thuộc tính thì trước mặt hắn hiện ra một
tấm màn hình trong suốt hiển thị :
Ký Chủ : Đặng Dịch -16 tuổi
HP : 6000/6000
Đẳng cấp : 6 – EXP : (166/1000)
Tu vi : Tiên Thiên Hậu kỳ - Linh Khí : (8100/9000)
Nhiệm Vụ ngày : ( Hoàn Thành )(10 Tích Phân-10 EXP-10 Linh Khí)
Nhiệm Vụ cưỡng chế : 1 : Đào tạo ra một tuyệt thế thiên tài để toàn bộ Thiên
Chân thành phải thấy khiếp sợ : 90% -----
nhận thấy ký chủ đang trong tầm ngắm nguy hiểm : Đề nghị ẩn mình, không bộc
lộ ra thiên phú cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế. ----
Phần thưởng : Quà Tân Thủ1
*Thất bại : Chết
…
Tích Phân : 2650
Kỹ Năng Bị Động : Vô Học(chưa học gì)
Kỹ Năng Chủ Động : Thiên Nhãn.(Dùng để quan sát thông tin mọi vật xung quang ,
cảnh giới không được vượt quá ký chủ 10 đẳng cấp )
Vật phẩm : Quần áo
Sức Chiến đấu : 600 ( Đẳng cấp +60 – TuVi + 540 – Phụ trợ +0)
….