Linh Châu Tề Tụ.


Người đăng: ๖ۣۜOnion๖ۣۜThầnßíღ

Chương 168 : Linh Châu Tề Tụ.

....

Tiếp nhận tờ giấy của Tiêu Dao Tiên Tôn lưu lại... Đặng Dịch là trong lòng có
không biết bao nhiêu là cảm xúc dâng trào..... Tờ giấy này thì theo như Tiêu
Dao Tiên Tôn nói là có lưu lại một bí pháp Tiên Thuật độc nhất vô nhị!!

Mà Tiên Tôn đã nói như thế thì tất nhiên là có chỗ đặc thù của nó!!! Một bí
thuật có thể để một Tiên Tôn lưu lại riêng biệt... không nằm trong truyền thừa
thì....

Hít vào một hơi thật sâu... Đặng Dịch không có nghĩ ngợi nhiều nữa mà liền mở
đưa ánh mắt nhìn lên nội dung của tờ giấy!!

Ngay lập tức, một luồng nội dungk kiến thức không lồ đột nhiên tuôn ra...
cưỡng ép nhồi nhét vào đầu của Đặng Dịch khiến cho hắn không kịp trở tay!!

Cũng ngay lúc này... Hệ thống đột nhiên liên tiếng:

"Ting"

"Chúc mừng ký chủ đạt được truyền thừa của Tiêu Dao Tiên Tôn... Phải chăng
thay thế truyền thừa của Hư Vô Tiên Đế??"

Đặng Dịch nghe hệ thống thông báo vậy thì ngay lập tức liền nhớ tới lần trước
hắn tiếp nhận truyền thừa của Hư Vô Tiên Đế.... Chỉ vì không kịp trả lời mà hệ
thống nó 'cầm giúp' một đống công pháp với tiên thuật như vậy... Đặng Dịch rất
là không vừa lòng a!! Lần này hắn không thể để chuyện như vậy diễn ra một lần
nữa!!

"Có... Ngay lập tức thay đổi truyền thừa!!" - Đặng Dịch cố gắng nén lại nỗi
đâu... vội vàng hô lên!!

Quả nhiên... Hệ thông vừa mới thông báo được tiếng "Ting" cái thì lập tức phải
dừng... giống như bị một ai đó đang nói vui vẻ rồi bị chặn họng vậy!! Rất có
thể hệ thống đang rất khó chịu nhưng không thể nói ra được!!!

Đặng Dịch vừa mới nghĩ tới đây thì hệ thống lập tức phản ứng lại!!!

"Ting"

"Vì truyền thừa của Tiêu Dao Tiên Tôn quá khổng lồ và nhiều kiến thức!! Với
cái não nhỏ bé của ký chủ như hiện tài thì không thể trong chốc lát tiếp nhận
toàn bộ nên sẽ bị lâm vào hôn mê trong một thời gian....."

Đặng Dịch nghe xong thông báo của hệ thống thì cũng không có vấn đề gì
nhiều... Lần trước hắn tiếp thu truyền thừa của Hư Vô Tiên Đế còn mất tới bốn
năm trời... Không biết lần này có truyền thừa của một Tiên Tôn thì phải mất
bao nhiều thời gian nữa đây....

....

Một tháng sau...

Ngày hôm nay cũng chính là ngày mà toàn bộ thí sinh tham gia khảo thí của
Thiên Vũ Học Viện phải quay về... Điểm tích lũy tính thì đã có tổng kết trên
bảng xếp hạng... Kết quả ra sao thì tất cả mọi người đều biết cả!!

Số lượng người chết trong lần khảo thí này cũng là không đáng kể... bảo chính
là khi đối mặt với nguy hiểm tính mạng thì thí sinh hoàn toàn có thể bóp nát
lệnh bài để được truyền tống về tới Thiên Vũ Học Viện!!

Nhưng tất nhiên là có nhiều người không kịp sử dụng lần bảo mệnh duy nhất này
rồi!!

Thiên Vũ Học Viện... Trong căn phòng dành cho Viện Trưởng...

"Cái gì?? Ngươi nói là lần tham gia thi đấu này có thí sinh đạt tới Võ Thần
Cảnh Giới tham gia??" - Một tên lão giả đầu tóc bạc phơ đối với cái người mà
được xưng là Viện trưởng lần trước xuất hiện nói...

Nếu Đặng Dịch ở đây thì là tất nhiên cũng không có gì bất ngờ... hệ thống đã
bảo người này không phải viện trưởng thì 100% là không phải!!

"Đúng vậy... ta nghe có rất nhiều thí sinh phản ánh lại.... Nhưng lại rất kỳ
lạ là lần này trong số những người đã ra khỏi khu thí luyện lại không có một
tên nào như vậy..." - Tên 'viện trưởng' giả nói...

Viện Trưởng thật nghe vậy thì nhíu mày thật chặt... trầm ngâm suy nghĩ một
chút rồi lão đột nhiên biến sắc mặt, run rẩy nói....

"Chẳng nhẽ... Chẳng nhẽ.... không được... Mau... mau phái ra đặc biệt đội vào
trong!!! Nhanh!!!!"

Tên lão giả kia thấy Viện Trưởng đột nhiên hốt hoảng như vậy thì cũng biết là
có chuyện lớn xảy ra... Hắn không có suy nghĩ nhiều mà lập tức vâng dạ rồi
quay đầu chạy đi....

Nhìn theo bóng lưng của lão giả kia... Viện Trưởng liền đi vào trong phòng
trong... bí mật lấy ra một viên đã nhỏ... niệm lực truyền cái gì đó trong viên
đá rồi lập tức bóp nát...

Làm xong chuyện thì Lão Viện Trưởng cũng không có nhì nhằng gì ở lại mà liền
đi ra ngoài... chạy tới chỗ của Đặc Biệt Đội...

Trên đường vừa đi lão vừa lẩm bẩm nói : "Không phải.. cầu mong là không
phải..."

...

Một nơi nào đó trong Thiên Vũ Học Viện...

"Ngươi nói là năm nay cũng không có hắn??" - Một vị thiếu nữ mặt che khăn....
trong lòng ôm một con vật nhỏ có hình dạng và màu sắc vô cùng kỳ lạ đối với
một tên thiếu nữ xinh đẹp đứng đằng sau nói..

Người này không ai khác chính là Lâm Thiên Tuyết!! Và con vật nhỏ trong lòng
nàng chính là Thần Thú Kỳ Lân Bảy Màu!!

"Vâng.." - Tên thiếu kia đứng đằng sau cúi đầu... nghiêm trang nói...

"Được rồi... ra ngoài đi... Ta muốn được yên tĩnh..." - Lâm Thiên Tuyết nhàn
nhạt nói...

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ coi đây là nàng đang lạnh nhạt nhưng mà tên
thiếu nữ kia lại khác... Nàng ở cùng Lâm Thiên Tuyết một thời gian dài nên có
thể hiểu được lúc này Lâm Thiên Tuyết là đang vô cùng thất vọng!!

Nhưng biết thì biết chứ với thân phận của bản thân thì nàng cũng không có ý
định hỏi nhiều mà chỉ vâng một tiếng rồi cúi đầu rời đi...

Tại một căn phòng khác..

"Ngươi vậy mà không phải đến tham gia khảo hạch Thiên Vũ Học Viện?? Như vậy
đến bao giờ ta mới có thể gặp lại ngươi a??" - Liễu Thanh Thanh ngồi bên cửa
sổ... thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ nói....

....

Thời gian trôi qua thật mau... Đặng Dịch nằm bất tỉnh ở trong cái hang này
cũng đã 1 năm trời.... Và đến đúng ngày thứ 366...

Đặng Dịch nằm bất tỉnh trên mặt đất suốt thời gian một năm trời nên bụi bặm đã
bám toàn bộ vào thân thể của hắn... Nhưng vui thay là với tu vi Nguyên Anh kỳ
như hiện tại của Đặng Dịch thì cho dù có trăm năm không ăn gì cũng không phải
là vấn đề!!

Ngón tay hơi hơi nhúc nhích... đôi mắt đang nhắm tịt lại cũng dần dần mở
ra.... ánh mắt vô thần hơi đảo đi đảo lại... Nhìn một lượt khung cảnh xung
quanh một chút thì Đặng Dịch là thở ra một hơi nhẹ nhõm...

Xem ra mọi thứ trong hang động này cũng không có thay đổi quá nhiều.... xem ra
thời gian hắn bất tỉnh cũng không có lâu...

Hơi vận khí đẩy đi bụi bẩn trên người... Đặng Dịch sau đó liền ngồi dậy khoanh
chân nhập định... Tiếp thu lại kiến thức đã có trong đầu...

Ngồi nhập định một chút xong thì Đặng Dịch liền đứng dậy đi tới chỗ viên Ngọc
mà Tiêu Dao Tiên Tôn đã để lại cho hắn...

Cầm lên viên Ngọc nà Đặng Dịch liền giống như có một luồng ký ức xưa kia quay
trở về vậy.... hắn dường như biết tất cả mọi thứ làm cách nào để tế luyện nốt
một nửa còn lại vậy...

Lục lọi lại ký ức này một chút thì Đặng Dịch liền là ngẩn người... ánh mắt
không thể tin được nhìn về viên ngọc châu này....

Theo như ký ức mà Tiêu Dao Tiên Tôn truyền thừa lại thì sau khi tế luyện được
hai phần ba tinh tú của viên Tâm Châu kia thì Thế Giới này đột nhiên xảy ra
một thuế biến vô cùng to lớn khiến cho Tiêu Dao Tiên Tôn không kịp trở tay!!

Từ tế luyện được hai phần ba thì viên Tâm Châu kia to lớn lên khiến cho chỗ
hai phần ba đó trở thành hai phần tư!!! Cố gắng thêm một trăm ngàn năm nữa thì
hắn mới chỉ tế luyện được có chín phần mười!! Phần cuối cùng thì Tiêu Dao Tiên
Tôn đã dường như thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh của bản thân để tế luyện thành
công!!!... Nhưng rất tiếc khi đó Tiêu Doa Tiên Tôn chỉ còn lại một ngày sinh
mệnh...

Tất Nhiên là không đủ thời gian để đột phá thành Tiêu Diêu Thiên Tôn rồi....
Vì không muốn thành quả hàng ti tỉ vạn năm của bản thân bị tan thành mây khói
nên Tiêu Dao Tiên Tôn đã phân ra một phần tinh túy cuối cùng này chia ra thành
những phần khác nhau.... một cái phất tay phân bố ra toàn bộ Thiên Vũ Giới...

Và thật không ngờ rằng.... cái thế giới này... cái thế giới mà Tiêu Dao Tiên
Tôn cố gắng tế luyện này lại có chính là Linh La Giới!!! Và những phần phân
tán ra của Tiêu Dao Tiên Tôn chính là không linh giới chi và các viên linh
châu!!

Lấy ra viên Không Linh Giới Chỉ trong túi đồ... Đặng Dịch lập tức nhận được sử
phản ứng mãnh liện từ viên Ngọc mà Tiêu Dao Tiên Đế để lại!!

Còn không để Đặng Dịch kịp phản ứng lại.... viên Ngọc kia ngay tại trong ánh
mắt ngớ ngẩn của Đặng Dịch hóa thành từng làn sương trắng... chui vào trong
viên Không Linh Giới Chỉ....

Cũng tại trong lúc đó...

Hàn Gia -Hạ Thiên Vực... Trong một căn mật thất...

"Aaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Linh Châu!! Linh Châu của ta!!!! "- Một tiếng
thét vang vọng Thiên Địa từ bên trong chỗ sâu nhất của Hàn gia vang lên...

Ngay sau tiếng hét là một tia sáng lóe lên từ bẻn trong Hàn gia... bay về
phương hướng Thiên Vũ Học Viện...

Thiên Vũ Học Viện....

"Không xong... Linh Châu đã có phản ứng... không xong rồi!!" - Viện Trưởng
nhìn viên Linh Châu bay đi trong tấm mắt bản thân thì lập tức đứng bật dậy...
vội vàng lấy ra một hòn đá giống như lần trước... niệm thần truyền cái gì đó
rồi bóp nát!!

Tại biển sâu xanh thẳm cũng có một viên Linh Châu từ dưới đáy biển bay lên...
hướng Thiên Vũ Học Viện lao tới...

Đại Thiên Vực... Trung Thiên Vực... Ngoại Vực Không Gian.... Toàn bộ những
Viên Linh Châu còn sót lại của Không Linh Giới Chỉ đều phá không mà đi.... bay
tới tốc độ gấp ngàn lần ánh sáng... tất cả cùng hướng về một phương hướng!!

Thiên Vũ Học Viện... Thí luyện khu!!

P/s : Đáng nhẽ là hai chương như khi đọc lại Tác thấy rất lằng nhằng và phức
tập nên đã cắt bớt những chỗ không đáng có và vớ vẩn đi.... Cuối cùng còn đúng
2k chữ!! Phệt :v

P/s : Ai Comment gì đó đi chứ :( Cho xin vài cái comment nhận xét truyện vài
chục chương gần đây nào @@ Trừ cái chuyện ra chương như dở hơi ra thì còn điều
gì nữa cần sửa đổi không mọi người??/ Comment1! Hành muốn có Comment!!!


Cực Phẩm Hệ Thống - Chương #168