Lần Đầu Chém Giết.


Người đăng: chungdang323

Chưa kịp bình ổn lại tâm tình thì sau lưng hắn chỉ thấy một trận ê buốt, Hàn
Nhật cả kinh vội vàng trước tiên lăn người thật nhanh chéo bên cạnh, tay liền
không do dự rút con dao găm bên hông.

Quả nhiên, vị trí mà hắn vừa ra liền có con thú mạnh mẽ tiếp đất, nếu vừa rồi
đọng tác của Hàn Nhật mà chầm một chút chỉ sợ đã bị vồ trúng.

Hiện giờ Hàn Nhật mới nhìn ra con thú này thì ra là một con hổ thân đỏ vằn,
người dài hai mét, cực kì to lớn. Qua những ngày đi cùng đoàn thương nhân kia
hắn cũng đã thấy không ít loại này, cũng may đây chỉ là con hổ bình thường,
hắn đã thấy qua vài con to gấp bốn con này rồi trên lưng còn có gai nữa nghe
nói là yêu thú cấp một.

Không để hắn suy nghĩ nhiều, con hổ liền hướng hắn xông tới, cố lén cơn đâu
rát truyền đến từ lưng, Hàn Nhật liền nhảy vội né sang bên đồng thời dao trong
tay cũng đồng thời chém tới. Hắn không ngu mà lựa chọn chạy trốn, đùa sao chạy
khỏi hổ trong nơi núi rừng này, đây là cách đi tìm chết còn nhanh hơn.

Quả nhiên con hổ cũng không ngờ con mồi lại không chạy mà tấn công lại nó, cú
vồ bị Hàn Nhật né dễ dàng, nhân đó hắn còn chém được một nhát sâu vào vai nó.

"Gầm..."

Con hổ kêu thảm một tiếng, nó đã bị chọc giận, nhanh như chớp không vồ lại nữa
mà trưc tiếp phi tới dùng móng vuốt vả tới, Hàn Nhật cả kinh vội nhanh như
chớp thối lui ra sau, dao trong tay vội đổi chiều nhân lúc này nhắm đầu mà
chém tới.

Chả ngờ đâu con hổ lại mặc kệ cứ thế mà phi thân lên kiến nhát chém hụt vào
lưng nó còn Hàn Nhật trực tiếp ăn một vả sắc bén vào ngực, thân thể trực tiếp
ngã xuống. Cảm nhận da thít chẳng khác gì đang bị cắt từng mảng, Hàn Nhật đâu
đến muốn rít lên, một vả vừa rồi mạnh đến nỗi đã làm gãy cả xương sườn, xương
đâm vào da thịt như mũi dao chọc vào nội tạng.

Thấy con mồi đã ngã xuống., con hổ đột nhiên nhảy cao về phía đó chân trước
cũng hướng về phía đó.

Hàn Nhật đau đớn phát hoảng, chỉ có thể cắn chặt răng mà lăn sang nhưng chẳng
hề ăn thua, con thú sao có thể bỏ mất miếng mồi sắp tới miệng chứ. Nó gầm nền
rồi chạy qua, Hàn Nhật tóc độ chẳng nhanh, mấy chốc bị con hổ đuổi tới, đứng
hai chân trước lên cơ thể của con mồi, tựa như hưởng thụ cảm giác chúa tể.

Hàn Nhật chẳng cam tâm, không biết sức mạnh từ đâu ra, hắn găm dao mạnh vào
phần ngực con thú, hai tay cùng chân hất mạnh, con thú đã ra khỏi người hắn.
Vội vàng muốn chạy nhưng cơn đau ở ngực đã níu bước chân hắn lại.

Con hổ tức giận lần này điên cuồng nhảy vồ tới.

Đúng lúc này, hai chân Hàn Nhật hướng lên đạp ngay vào bụng nó, hai tay nhanh
như cát cầm chặt con dao hướng lên về phía tim con hổ. Quả nhiên đang ở yên
không khiến con hổ không tài nào né được, chân trước cố vung lên muốn đẩy con
dao ra. Nhưng, cái bàn tay và con dao đó căn bản chỉ chút động rồi cứ thế
xuyên thẳng vào tim nó.

"Gầm... Grào..."

Con hổ đau đớn cực độ gầm nên, cho dù nó có cựa quậy ra sao thì căn bản vô
phương, nó hai chi trước quơ mạnh vào tay con mồi, móng vuốt sắc ben như do
găm xuyên qua thịt, tới tận sương. Nhưng kẻ kia mạnh mẽ dị thường, hai tay như
kìm sắt, chỉ hơi lung nay rồi cứng rắn, khiến con hồ nhầm tưởng nó là kim loại
chứ không còn máu thịt nữa.

Một hình ảnh cực kì trái ngược hiện lên trong khu rừng lúc này, một cái tiểu
hài tử mười tuổi đầu lại có thể nâng bổng một con hổ to hơn mình cả năm lần,
nếu có người nói vậy căn bản không ai sẽ tin tưởng còn cho người đó mắt bị mờ.

Hàn Nhật cứ giữ như vậy suốt một thời gian, chân đã dần đần bị tê tay bị đau
đã hoàn toàn mất đi cảm giác mà run rẩy nhưng hắn một chút cũng không dám thả
lỏng. Hắn phải giữ như vậy đến khi con hổ kia hoàn toàn chết mới có thể yên
tâm mà bỏ xuống được.

Cuối cùng khi con hổ bên trên đã ngừng thở hoàn toàn thì Hàn Nhật mới yên tâm.

"ah..."

Cơn đau giữ dội kéo tới, Hàn Nhật kiệt sức, mặc kệ xác con thú nằm đè lên thân
thể, hắn muốn ngủ.

Trên người hắn hiện giờ quần áo đã nhuộm một màu đỏ, rách nát không chịu nổi
cơ hồ hơn cả ăn xin ngày trước.

Trạng thái cơ thể của hắn hiện giờ cực kì không tốt chút nào, toàn thân đau
đớn dữ dội, đặc biệt là phần lưng và ngực. Có thể do mệt và thêm lại mất máu
quá nhiều, trên mặt Hàn Nhật trắng bệch không còn lưu lại chút huyết sắc. Đã
mấy lần cơ thể hắn muốn ngất đi toàn thân đau như xé thị, cơ thể căn bản chút
sức lực cũng không. Nhưng may ý trí hắn vẫn thanh tĩnh ngăn mình kịp thời, hắn
không cho phép mình ngất đi, hiện tại ở trong rừng cơ hồ nguy hiểm mọi nơi,
cái quan trọng nhất hắn không dám là hắn sợ, sợ mình ngất đi mãi thì phải làm
sao. Còn rất nhiều thứ chờ hắn....

Đang lúc mắt Hàn Nhật mờ mờ thì đột nhiên có người chạy tới trước mặt hắn,
khuôn mặt hoảng sợ miệng mấp máy gì đó. Hàn Nhật nhận ra đây là Thanh Lương,
lúc này trước khi mất đi ý thức thì Hàn Nhật cũng mỉn cười lòng nhủ"cuối

cùng được cứu rồi".

Trong lúc ngất đi trong đầu Hàn Nhật hiện nên một khoảng mông lung, trước hắn
lại bắt đầu hiện lên một đoạn kí tự lơ lửng giữa không trung, đây là thứ mà
hắn duy nhất nhớ được ngoài tên của mình ra. Hàn Nhật đến bây giờ vẫn không
thể hiểu nổi thứ này là cái gì, khi nhìn cảm nhân thì trong đầu hiện lên rõ
ràng và hắn có cảm giác đôi chút nâng nâng nhưng nhiều lần hắn muốn đọc lên
thì căn bản lại vô phương nói được, đây chẳng phải thứ ngôn từ của thế giới
này, Hàn Nhật không hiểu sao mình đọc được nữa. Nhưng từ lúc hắn có ý thức đến
nay trong tâm trí hắn linh cảm thứ này cực kì quan trọng với mình.

Chẳng mấy chốc tâm trí Hàn Nhậy hoàn toàn tập trung vào tràng thái mông lung
huyền ảo kia. Hàn Nhật không biết hiện tại cơ thể hắn bên ngoài đang biến
chuyển cực lớn.

Phần xương ngực bị gãy đã dần cố định lại kinh mạch bị tổn thương cũng dần ổn
đinh, máu thịt cơ hồ có dấu hiệu tái sinh với tốc độ kinh người.

Sau một thời gian bao lâu Hàn Nhật cũng không biết, mắt hắn từ từ mở ra. Đập
vào mắt hắn là một cái tấm vải màu trắng.

-Vải trắng sao, đây là đâu vậy, ai lại đi chùm chăn lên mặt ta thế này.

Hàn Nhật tự hỏi, nhưng hắn không có muốn mở ra, hiện tại hắn cảm thấy cơ thể
đã đỡ hơn trước rất nhiều tuy không biết mấy người kia chữa như thế nào nhưng
cơ thể hắn hiện tại vẫn mệt mỏi nên cũng chả thèm động.

Bỗng Hàn Nhật nghe bên cạnh có tiếng nói to:

-Châm nửa.

Hàn Nhật nghĩ thầm, chẳng lẽ ta tỉnh dậy bịn họ biết lại tính mở lễ mừng sao,
đám người này cũng thật tốt tưởng đâu là người dưng chứ.

Đang nằm thì bỗng dưng thấy xung quanh nóng nên dữ dội, làm Hàn Nhật giật mình
vội vàng mở chăn trắng kia ra. Sau, lại thấy khung cảnh xung quanh làm hắn tí
hôn mê lần nữa, hắn căn bản đang nằm trên một đống củi cực kì to lớn, xung
quanh đống củi lửa đang không ngừng chấy to khói nghi ngút, mà hắn còn nhận
thứ mình đang đắp căn bản chả phải chăn mà đơn thuần là tấm khăn trắng.

Mặt Hàn Nhật thoáng chốc đen lại, giờ hắn hiểu mấy đồ xung quanh hắn là sao
rồi. Đây căn bản là là tiệc mừng mang hắn đi thiêu chứ có phải là việc hắn
khỏi bệnh đâu. Hàn Nhât vội vàng đứng lên hét to:

-Mau dừng lửa lại, lập tức dập đi ngay.

Tưởng sau khi nghe tiếng hắn mọi người sẽ láo loạn lên dập nửa, chẳng ngờ trái
lại mọi người vẫn không nhúc nhích, mặt nguyên vẫn cúi xuống. Tiếp đó hắn lại
nghe giọng nói hình như của người trưởng đoàn:

-Mọi người đừng thương tâm quá độ, không nên ngăn cản nghi lễ, nén thương tâm lại cho linh hồn cậu bé siêu thoát.

Nghe vậy Hàn Nhật bên trên kia lập tức muốn xuống dưới vả cho tên đó vài phát.
Nếu không phải xung quanh đều là lửa to không thì hắn liền nhảy xuống rồi, lại
vội vàng hét lên:

-Siêu thoát cái mẹ các ngươi, ta vẫn còn sống mau dập lửa. Nếu không thì siêu thoát thật đó.

Đương nhiên lần chửi này rất có hiệu quả thức tỉnh mọi người, khi thấy tên
nhóc đáng ra phải chết vẫn nhảy loạn xạ trên kia miệng thì mắng chửi, mọi
người thoáng chốc đã kinh hãi, vội vàng tản đi khắp nơi dập nửa.

.....................................................................................................................

Một lúc sau trong một cái lều lớn nhất, mọi người trong đoàn thương nhân đang
tập trung nhìn vào một cậu bé người đen như than tóc rối bời, con mắt thì rơm
rớm nước mắt.

Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv [.] com

Sống mũi Hàn Nhật cay cay cũng trả biết tại vì cảm động việc làm của mọi người
hay suýt bị nướng chín nữa. Nhìn khuôn mặt mấy người xung quanh đều, đang mím
môi, măt thì đỏ do cố nhịn cười, hết sức hài hước. Bất quá nhìn vậy Hàn Nhật
chả mảy may vui vẻ trái lại mặt càng đen như......

Lúc này Thanh Lương từ trong đám người đi ra đứng trước mặt Hàn Nhật giọng
chút ngượng ngùng:

-Sao đệ lại khỏi nhanh như vậy, rõ ràng lúc ta mang đệ về thì chỉ còn thoi thóp thôi mà.

Nghe vậy Hàn Nhật mặt đen càng điên hơn:

-Sao chỉ mới thoi thóp mà đã đi thiêu rồi, sao các ngươi thấy ta phiền à.

-Không phải đệ đừng nghĩ oan cho ta, tại ông này bảo đệ chắc chắn chết bảo làm

vậy cho đệ giảm chút đau đớn.

Tay Thanh Lương liền chỉ về phía lão già bên cạnh suốt vừa rồi luôn bắt mạch
cho hắn.

-Đúng vậy.

Lập tức mọi người trong lều nhao nhao biện hộ, dù sao cũng đã đi chung một
thời gian nên cũng có chút cảm tình, nếu cứ thế mà thiêu sống người ta thật là
có chút....hơi quá đáng, không giải thích sao mà mỗi ngày lại nhìn mặt được.
Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com

Với việc mọi người xung quanh lấy mình làm tấm bia, lão già bắt mạch vẫn không
để ý mà vẫn chăm chú xem xét thân thể Hàn Nhật. Sau một lúc lão mới đứng dậy
vuốt râu lắc đầu:

-Thật kì quái, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng, xương sườn gãy ba đoạn sao có thể hồi phục nhanh vậy được.

Hàn Nhật bên cạnh cũng muốn hỏi cho rõ nhưng thấy bộ dạng kia của lão già hắn
lại thôi.

Việc hiểu lầm lần này rất nhanh liền trở lại như cũ, đoàn xe lại tiếp tục đi.
Đương nhiên Hàn Nhật cũng không thể bỏ qua dễ như vậy được, hắn không khách
khí yêu cầu không phải làm gì nữa, còn muốn hơn thì hắn cũng không nghĩ ra
nổi.

Mà khi này Thanh Lương cũng thông báo cho Hàn Nhật tin tốt rằng sắp tới nơi
rồi, làm cho tâm hắn càng vui vẻ hơn.

Mấy ngày tiếp theo Hàn Nhật chủ yếu dùng để khôi phục vết thương, ngoài ra Hàn
Nhật cũng đoán ra bộ kí tự kia liên quan đến việc hồi phục, đã mấy lần hắn
muốn lại như lần trước trong mơ nhưng lại không thể. Hắn vẫn không tài nào
hiểu được một số chỗ, Hàn Nhật cũng hiểu đây có thể là do hắn thiếu kinh
nghiệm trong việc tu luyện. Mà việc này Hàn Nhật cũng không dám hỏi vì sợ lộ,
chỉ tại thứ này quá quỷ dị, không thể tách ra mà đọc được nếu tách lại thành
một thứ vô nghĩa, làm Hàn Nhật chỉ có thể thở dài, tạm không suy ngĩ đến nữa,
đợi tự mình học được vài kinh nghiệm rồi hay.

Mà qua lần đó Hàn Nhật cũng cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mạnh mẽ hơn trước
rất nhiều, hơn bao nhiêu Hàn Nhật cũng không rõ nhưng nếu cho hắn lại đánh với
con hổ lần trước thì hắn đảm bảo sẽ không bị thương mà giết được nó.

Hôm nay vẫn như thường lệ, Hàn Nhật đang nằm dài ra mà ngủ ở trong xe thì bỗng
xe rung mạnh một cái, tiếp đó ngừng lại.

-Quái, vẫn chưa tới giờ nghỉ mà sao lại dừng lại vậy.

Bây giờ mới là chiều thôi, thông thường phải đi thêm mấy canh giờ nữa mới dừng
lại. Tò mò chui đầu ra khỏi cửa xe, Hàn Nhật đột nhiên hít một hơi lạnh, bên
phải phía đường là một chải dài vách núi, nhìn qua phải sâu ít nhất mấy ngàn
trượng. Đằng trước đoàn xe, hiện tại tụ tập cả trăm tên mặc đồ tạp nham, mặt
mày giữ tợn, tay mỗi người lại cầm đoản đao chặn giữa đường đi duy nhất. Mấy
người đoàn thương nhân cũng đã xuống ngựa tập trung nhìn vào đám sơn tặc,
không khí căng thẳng cực kì.

Mấy kiểu này Hàn Nhật đã quen thuộc, trên đường đi cũng mấy lần gặp đám sơn
tặc kiểu vậy. Lần này hắn liền không trốn đi xem láo nhiệt nữa mà chui tọt
luôn vào trong hòm xe, vội vàng vơ một số đồ quan trọng đút hết vào trên
người. Tiếp đó tay cầm dao găm đứng thủ thế trong xe phòng khi có bất chắc.

Tất nhiên phải làm thế này rồi, mấy lần trước thực lực hai bên cách xa nhau đi
xem cũng chả sao,nhưng hiện giờ đạo tặc cả trăm tên sao Hàn Nhật không lo chứ.
Hắn đã chuẩn bị sẵn khi nào có biến lập tức chạy, dù sao cũng gần tới nơi rồi
hắn không có điên mà ở lại chờ chết, mà mấy người kia tựa hồ cũng chả để ý đến
hắn có nguy hiểm trong xe không, vì vậy Hàn Nhật cũng không quan tâm đến họ
làm gì.

Chả mấy chốc Hàn Nhật trong xe đã nghe tiếng đao chém giết bên ngoài, Hàn Nhậy
vẫn thủy chung không động đậy. Sau một lúc hình như đánh nhau đã đến hồi cao
trào, âm thanh kim loại va chạm cùng tiếng chém giết càng hỗn loạn, tiếng kêu
thảm của hao bên liên tục vang lên.

Đột nhiên cửa xe bị mở, Hàn Nhật bên trong tay cầm dao găm sẵn hướng về phía
cửa. Thò người vào quả nhiên là một tên quần áo sơn tặc, măyj mày dỡ tợn, tay
vẫn cầm thanh đao lớn. Tên này khi đi vào cũng ngơ ngác, hắn được giao nhiệm
vụ mai phục đằng sau, thừa cơ hỗn loạn mọi người không để ý mà cướp đồ ở trên
các xe hàng, không ngờ khi đi vào bên trong lại rỗng mà còn mọc thêm một tiểu
hài tử. Tùy tiện vung đao một cái về phía tiểu hài tử, hắn muốn sang bên xe
khác nhanh chóng không muốn phí thời gian. Thế nào hắn lại chẳng ngờ tiên này
dễ dàng né được một đao.

Hàn Nhật thân thể chuyển nhanh, không ngừng lại mà trực tiếp phi tới đâm dao
về phía bụng tên đó. Một đâm liền trực tiếp lấy mạng hắn.

Thân thể tên đạo tặc lập tức ngã xuống, đến khi chết tên sơn tặc vẫn không thể
tin nổi, sao một tên hài tử lại mạnh mẽ quyết đoán như vậy, lại không thể ngờ
bị một dao mà chết. Mắt hắn mở lớn nhìn chă.s chằm vào đứa trẻ như thể nhớ rõ
kẻ thù này.

Máu phun ra từ thân thể sơn tặc bắn vào cả người Hàn Nhật, cả tay bị nhuốm một
màu đỏ. Nhìn người mà mình giết đang nằm kia, tay Hàn Nhật run run chực muốn
buông dao xuống. Cảm nhận thứ dinh dính ở bàn tay, cái vị tanh tanh xộc lên
mũi " Đây là giết người sao?" Hàn Nhật tự hỏi nhưng không chả hiểu sao tâm
tình Hàn Nhật lại bình tĩnh lạ thường. Không một cảm giác tội lỗi của một kẻ
giết người. Hàn Nhật không hiểu mình ra sao nữa, chẳng lẽ thiên tính đã máu
lạnh, rồi lại viện lý do rằng có thể là do lần trước trải qua sinh tử nên mới
như vậy, tâm tình của hắn chỉ nghĩ tới mình phải sống, kẻ sống mới có quyền.
Thôi không nghĩ lung tung, Hàn Nhật bắt đầu tìm cách ra khỏi nơi này.

Mấy tên sơn tặc đằng sau thấy đồng bọn vào xe mà chưa có thông báo gì nghĩ có
người phục bên trong, ngay thì lập tức vung đao nhào tới về phía xe, lại đúng
lúc Hàn Nhật chui ra Hàn Nhật.

Thấy cảnh vậy Hàn Nhật bất đắc dĩ, hôm nay là lần đầu tay hắn nhuộm máu mà đã
có mấy tên, không do dự hắn liền hất thanh đao dưới đất lên tay, quang mang
trong mắt lộ sát ý mãnh liệt rồi chém tới.

Khi hai tên sơn tặc phi vào đúng trong cửa một chút thì xe đột nhiên kịch liệt
dao động, Hàn Nhật trong xe cả kinh muốn nhảy ra nhưng đã muộn, cả người và xe
cứ thế rơi xuống vách núi. Hai tên sơn tặc ở ngoài lại thối lui kịp thời, nhìn
cả cỗ xe cứ thế mà bị xô rơi xuống vách núi mấy ngàn trượng lại không khỏi
rùng mình, trong tâm thầm than may mắn.

Mong mọi người cmt ủng hộ đây là động lức lớn cho tác.


Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn - Chương #8