39.


Người đăng: chungdang323

Mặt trời dần xuất hiện phía sau khu rừng rậm rạp. Những tia nắng vàng nhạt nhẹ
nhàng chiếu sáng qua những tán cây dày rồi chậm rãi phủ xuống trấn Phủ Tường,
xua tan đi những lớp sương mờ ảo của buổi sáng sớm.

Một khung cảnh ngày mới dần dần hiện ra trước mắt, người người tràn đầy năng
lượng để bắt đầu đi tiếp cuộc hành trình của mình. Khắp hai bên đường, con
người đang quấn quýt dọn các quầy hàng để bán, tiếng người nói chuyện xôm xả.

Trên con đường lớn chính,những chiếc xe chất đầy hàng hóa đã tấp lập đi lại,
bánh xe nặng nhọc lăn dài trên thềm đường, tiếng vó, tiếng thở phì phò của
những con ngựa, bâng quơ đâu đó có tiếng hát cất lên, tiếng hát mạnh mẽ, vui
vẻ, báo hiệu một ngày mới tốt lành.

Ngồi trước chiếc xe ngựa, Hàn Nhật thoải mái dang hai tay cản sương. Đây là
một trong những thú vui của hắn- tắm sương. Trên người hắn, bộ quần áo đã ướt
đẫm tựa bao giờ, sương chạm áo, thấm nhẹ qua từng lớp vải mỏng, đến cơ thể,
cảm giác như đang đắm mình trong một hồ nước mát lạnh vào những buổi nóng bức,
xua tan đi mọi mệt nhọc, khiến người ta quên đi những bề bộn của cuộc sống.
Sương tích tụ, đọng trên tóc, mi thành những giọt sương chỉ cần một độ rung
nhỏ cũng khiến nó rơi xuống, nước chảy qua hai sống mũi, tới má, cuối cùng
xuống cằm rồi nhỏ vào chiếc áo đã thấm sương. Liếm liếm môi, Hàn Nhật thích
thú cảm nhận vị ngọt mát của nó.

"Cũng khá lâu rồi " Hàn Nhật thầm nhủ, có lẽ là bốn tháng, năm tháng hay lâu
hơn nữa, Hàn Nhật cũng chả nhớ rõ. Đêm qua mang tâm trạng tức giận hắn đã thức
trắng tới sáng để làm Hỏa Bạo. Khi nhìn ra ngoài cửa, thấy không gian bị che
mờ bởi sương, một cảm giác vui vẻ đâu đó ùa về tâm trí, tuy rằng mệt mỏi nhưng
hắn vẫn quyết định dục Ngô Mộc Lâm đi sớm.

Bên kia chiếc xe ngựa đi song song cùng Hàn Nhật, Ngô Mộc Lâm mở rèm chui ra,
nhón chân nhẹ nhàng đã tới bên Hàn Nhật.

Mấy tên hộ vệ bên cạnh thấy vậy tự chủ dồn về một chiếc xe ngựa.

"Cao huynh có sở thích thật thú vị "

Gật nhẹ đầu, Hàn Nhật mắt vẫn nhắm, ko quay lại mà tiếp tục thú vui của mình.

"Sương hôm nay có vẻ dầy, hiện tiết trời đã thu, có lẽ mấy ngày tới sương sẽ
còn nhiều hơn."

"Mộc Lâm huynh có vẻ hiểu rõ về sương, chẳng lẽ cũng thích ngắm nó hay tắm như
ta ?" Hàn Nhật khi này mới nói.

"Không có, sương ở nơi đây không phải hiếm, riết rồi cũng biết chút ít, chẳng
qua ta luôn ở trong phủ, rất ít ra ngoài để thưởng thức. "

Vuốt nước trên mặt mình, nhìn bàn tay ướt đẫm Ngô Mộc Lâm tiếp tục : " Có lẽ
giờ ta sẽ ra ngoài nhiều hơn, ta cũng đã thích thú với tắm sương kiểu này rồi"

Có rất nhiều cách để gần gũi một người, nêys chung sở thích với họ hay làm
cùng một việc, khoảng cách sẽ rút ngắn rất nhanh, Ngô Mộc Lâm chọn cách này.

"Vậy sao ? với ta tắm sương là tốt, mà không cũng không sao, chẳng qua là sở
thích cá nhân, không làm lại thấy thiếu." Hàn Nhật thực lòng nói.

" Ta cũng thế, nếu không có trà ta cũng thấy khó chịu, à phải rồi huynh biết
tối mai là đàm phán chưa?"

Đột nhiên Ngô Mộc Lâm chuyển đề tài, Hàn Nhật cũng ngưng tắm sương mà quay
sang nhìn lại để lộ cặp mắt đỏ vì thức, cười nói:" Ta biết rồi, mà cũng thật
tốt, đi kí hiệp ước lại được dự luôn lễ cưới phụ thân huynh, xem ra cần chuẩn
bị bụng dạ đây."

...

Phạm Trác Lưu nhìn hai đứa con trước mặt chỉ có thể thở dài, ngày hôm qua khi
biết sự việc ông liền cấp tốc gửi Truyền Tin Phù để ngăn cản, lại liền đêm đó
đi thẳng tới trấn Phủ Tường. Đến sáng nay đến liền hảo hảo giáo huấn cả hai
đứa.

"Phụ thân, nhi tử đã biết tội, xin người đừng giận giữ tránh ảnh hưởng tới sức
khỏe" Phạm Thần bộ dạng lo lắng nhìn Phạm Trác Lưu.

"Hừm...được rồi, hiện giờ ngươi hãy chuẩn bị chút ít, sáng mai cùng ta tới
Thanh La thành, còn ngươi- Tay chỉ vào Phạm Vũ Mặc- tí nữa ta sẽ cho người đem
ngươi về, cấm được gây phiền phức, giờ hãy lui ra ngoài trước đi."

Đợi Phạm Vũ Mặc đi ra, Phạm Trác Lưu nói tiếp với Phạm Thần : " Mai là ngày
trọng đại của chúng ta, trước tạm gác lại việc Trúc Cơ đan, mất đan là chuyện
lớn nhưng hiệp ước kia vẫn quan trọng hơn cả, vì vậy không được gây sai sót
gì, đợi qua lần này ta sẽ từ từ tính từng thứ sau"

Phạm Trác Lưu giọng nói khàn khàn nhưng lại mang tới một sự uy nghiêm nhất
định, khiến Phạm Thần chỉ có thể yên lặng lắng nghe.

"Giờ hãy nói kĩ cho ta về Cao Thăng."

Từ những hôm trước, Phạm Thần luôn gửi thư chi tiết về kẻ Cao Thăng kia cho
ông, nhưng mọi thông tin quá ít ỏi kiến ông chỉ có thể mơ hồ đoán ra thân
phận, riêng lần đấu giá thì Phạm Thần chưa gửi thư về.

Phạm Thần mất đến vài phút để có thể kể rõ ràng. Phạm Trác Lưu hoàn toàn tập
trung nghe kĩ từng từ . Khuôn mặt hiện tại của ông hiện đã nhăn lại, để lại
những vết nhăn lồi lóm của tuổi già, nhưng ẩn sau những vết nhăn đó không biết
bao nhiêu toan tính, sau một hồi trầm ngâm Phạm Trác Lưu nói:

" Nếu Cao Thăng thật là kẻ hám của như con nói thì có lẽ ta phải thay đổi một
chút phần sính lễ rồi."

Không cần phải nói rõ, Phạm Thần đã hiểu ý cha mình, lập tức phản đối " Sao
chúng ta phải thay đổi, chẳn qua hắn chỉ là người đại diện, không phải là chủ
Hắc Tinh bang hay địa vị cao gì hết, lấy lòng hắn có ích gì lớn. "

"Con sao lại không hiểu chứ, ta đoán hắn biểu lộ như vậy một phần là để dò xét
chúng ta mà thôi, nếu chúng ta không thể hiện chút tiềm lực mà yếu đuối sẽ ảnh
hưởng rất lớn sau này"

Khi Phạm Thần còn muốn nói tiếp thì Phạm Trác Lưu đã giơ tay ngăn cản :" Ý ta
đã quyết, con không cần nói nhiều, giờ ra ngoài đi."

"Cha..." Dù không cam tâm nhưng Phạm Thần chỉ đành cam chịu, cúi chào rồi lập
tức đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại Phạm Trác Lưu và Phong Minh, hướng tới Phong Minh nói:

" Ngươi đã chuẩn bị tới đâu rồi ?"

"Thuộc hạ đã mang theo hai mươi người ưu tú nhất, lại thuê thêm mấy đám người
đánh thuê nữa, tổng cũng tới hơn trăm, hải mươi người kia sáng nay đã tới, còn
tám mươi tên kia dự trưa mai sẽ đến đây."

"Tốt ! Ngươi ngay bây giờ hãy cho dần vào Thanh La thành, mấy tên đánh thuê để
chúng phục bên ngoài là được, chớ gây kinh động."

"Còn nữa, mấy ngày qua quân triều đình có động tĩnh gì không, lần này tuy ngụy
trang thành hôn lễ xong vẫn phải cần thận."

"Ngài yên tâm, không chỉ có chúng ta mà hai thành cũng cũng đã tống cho bọn
chó săn triều đình no căng rồi, có đẩy chúng cũng không lăn nổi đâu."


Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn - Chương #39